Triển đại tẩu không rõ mình đã về nhà như thế nào, trong đầu loạn thành
một đoàn, lời nói của Đinh Nguyệt Hoa cứ xoay vòng ở trong đầu. Hứa
Hướng Dương kê đơn Triển Chiêu, khiến cho Triển Chiêu thú nàng! Tại sao
có thể như vậy? Thời gian này ở chung, nhìn như thế nào thì Hứa Hướng
Dương đều giống một cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể làm
ra cái chuyện đó được?
Nói đã quên chuyện trước kia mới khiến cho
tính tình chuyển biến, vậy nếu một ngày nhớ lại, chẳng phải sẽ lại muốn
hại Triển Chiêu sao? Làm sao có thể được? Phẩm hạnh như vậy thì sao có
thể cho nàng ta vào cửa cơ chứ? Nàng cũng hồ đồ, lí do thoái thác của
Triển Chiêu rõ ràng lộ ra nhiều lỗ hổng, chỉ cần ngẫm lại liền thấy
không ổn, vì sao lúc đó không nghi ngờ gì?
Cô nương trong sạch thì
sao lại chịu không danh không phận sống cùng người ta? Đinh cô nương
nói, mới đầu Triển Chiêu cực kì ghét nàng, chỉ bái đường qua loa, có vài người trong Khai Phong phủ biết mà thôi. Nếu Triển Chiêu có lỗi với
nàng trước, cho dù cha nương nàng đã mất cũng sẽ không phải chịu ủy
khuất như vậy! Lời nói dối trắng trợn đó mà Triển Chiêu cũng dám nói ra
hay sao? Quả thật là bị Hứa Hướng Dương mê hoặc tâm hồn rồi!
Nghe
những lời nói ủy khuất của Đinh Nguyệt Hoa, Triển đại tẩu coi lại Hứa
Hướng Dương, cứ như nuốt phải ruồi bọ vậy, thật ghê tởm! Một nữ nhân như thế thì làm sao xứng đôi với Triển Chiêu? Đã mất trí nhớ thì thế nào?
Có thể làm như không tính toán lỗi lầm mà mình gây ra sao? Trong lòng
Triển đại tẩu hỗn loạn, nhìn hỉ phục trong tay đúng là châm chọc không
chịu nổi. Về đến nhà, Triển Chiêu đã trở về, gặp hắn cùng Hứa Hướng
Dương cười cười nói nói, tức giận lập tức xông lên đầu.
Triển Bằng
thấy mặt thê tử khó chịu, băn khoăn hỏi:" Làm sao lại nổi giận đùng đùng vậy? Cẩm tú phường thêu không tốt sao? Nếu không được thì đổi nhà khác, chúng ta tổ chức tiệc mừng, cần gì phải nháo chuyện không vui."
Triển đại tẩu cầm đồ trong tay đập mạnh xuống bàn, nói với Triển Chiêu:" Hùng Phi, đệ là người có chủ kiến, chuyện của đệ, ta và đại ca đệ không quản được." Lạnh lùng nhìn Hứa Hướng Dương:" Việc hôn sự của đệ và Hứa cô
nương ta không thể chấp nhận! Ta nghĩ đại ca đệ cũng không tán thành!
Nhưng mà, các ngươi đã có quan hệ phu thê, chúng ta có phản đối thế nào
cũng vô ích."
"Đại tẩu?" Trong lòng Triển Chiêu căng thẳng, đại tẩu
bị làm sao vậy? Tự dưng lại nói loại lời này? Hứa Hướng Dương luống
cuống đứng bên cạnh Triển Chiêu, lúc ra ngoài vẫn tốt, vì sao trở về
liền tức giận?
Triển Bằng cũng không hiểu ra sao:"Nàng làm sao? Ngày đều đã định rồi, sao đột nhiên lại nói như thế?"
Triển đại tẩu trừng mắt nhìn Hứa Hướng Dương, lớn tiếng trách cứ:" Hùng Phi,
đệ muốn gạt chúng ta cả đời sao? Cái gì rượu say loạn tính! Đinh cô
nương đều đã nói hết cho ta rồi! Rõ ràng là Hứa Hướng Dương kê đơn đệ!
Nữ nhân như vậy không xứng tiến vào cửa Triển gia chúng ta!"
Triển
Bằng cả kinh đứng dậy, kê đơn? Cái này thật sự quá mức xấu xa! Hứa Hướng Dương bị lời nói của Triển đại tẩu làm giật mình, lui từng bước, nàng
chỉ biết, nếu nói dối bị vạch trần sẽ phải hứng chịu chỉ trích nặng nề
như thế nào. Triển Chiêu vươn tay đỡ lấy nàng, nói với đại tẩu:" Hứa
Hướng Dương bị bệnh một hồi, đã quên hết chuyện trước kia."
" Quên
thì có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì sao? Hùng Phi a, rốt cục là đệ
nghĩ sao vậy? Đẩy Đinh cô nương ra xa, rồi thú nàng! Đệ..." Triển đại
tẩu cũng nghe được từ Đinh Nguyệt Hoa, rằng thật ra nàng đã muốn nhún
nhường chấp nhận để Hứa Hướng Dương làm thiếp, nhưng hắn lại không đồng
ý.
"Đại tẩu!" Triển Chiêu biết lời nói của đại tẩu sẽ làm tổn thương
Hứa Hướng Dương như thế nào, vội vàng đánh gãy:" Chuyện trước kia đã
trôi qua, nguyên do trong đó không phải nói mấy câu là hết, tẩu cũng
không nên chỉ nghe từ một phía Đinh cô nương."
" Chỉ nghe từ một
phía? Cho dù lời của Đinh cô nương phiến diện thì ta cũng không cảm thấy có chút nào muốn đuổi cùng giết tận Hứa Hướng Dương! Nhưng còn Hứa
Hướng Dương thì sao, nói mất trí nhớ xong ba lần bảy lượt cam đoan sẽ
rời khỏi để tháo gỡ khúc mắc giữa các ngươi, kết quả đâu? Rốt cục là
nàng đã mất trí nhớ hay vẫn tính giở trò gì khác?"
Hứa Hướng Dương
khẽ run lên, nàng không có cách nào chống đỡ nổi cơn tức giận của Triển
đại tẩu, nếu không phải có Triển Chiêu đỡ lấy, sợ rằng nàng đã suy sụp
tại chỗ. Triển Chiêu muốn mở miệng lại bị Triển Bằng khoát tay ngăn cản, thở dài một tiếng:" Không cần nói nữa, hiện tại các ngươi đã là phu
thê, cũng có tình cảm với nhau, chúng ta còn có thể nói cái gì? Chính
là, tiệc mừng của các ngươi, chúng ta không thể tham gia." Dứt lời, nhìn Triển đại tẩu:" Đi thu thập một chút, ngày mai chúng ta trở về."
"Đại ca! Đại tẩu!" Triển Chiêu trong lòng gấp gáp, đại ca đại tẩu như vậy là không chấp nhận Hứa Hướng Dương sao? Phu thê Triển Bằng dường như không nghe thấy, lập tức rời khỏi. Hứa Hướng Dương tránh thoát khỏi Triển
Chiêu, lao ra bên ngoài. Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Nguyệt Hoa! Nàng chưa
từng bao giờ cảm thấy căm hận Đinh Nguyệt Hoa như lúc này! Nàng có thể
chịu đựng được mọi người coi thường cùng khinh bỉ, nhưng, nếu Triển đại
ca và Triển đại tẩu không chấp nhận nàng, kêu nàng nên làm thế nào cho
phải? Kêu Triển Chiêu phải làm sao?
Oành một tiếng đóng cửa phòng,
dựa lưng vào cửa, vô lực trượt xuống. Đáy lòng lạnh như băng, hiện tại
nên làm thế nào mới tốt? Rõ ràng chuyện này không phải nàng gây ra, vì
sao muốn nàng gánh vác tất cả? Triển Chiêu ở bên ngoài vội vã gõ cửa:"
Hướng Dương! Hướng Dương! Nàng mau mở cửa ra!"
Hứa Hướng Dương lau
nước mắt vài cái, đứng dậy mở cửa. Vẻ mặt Triển Chiêu tràn đầy lo lắng,
thấy cửa mở ra, nhìn Hứa Hướng Dưỡng cũng coi như bình tĩnh, thầm thở ra một hơi, khuyên giải an ủi:" Đại ca và đại tẩu chỉ là tức giận mà nói
vậy thôi, nàng đừng để ở trong lòng. Nàng ở chung với bọn họ một thời
gian còn không rõ tính tình của hai người sao, nhất định sẽ không mãi
chấp nhất chuyện quá khứ."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt không
ngừng chảy xuống, nghẹn ngào:" Ta đã nói mình không phải Hứa Hướng Dương rồi, thật ra Hứa Hướng Dương đã chết. Nhưng mà, nhưng mà, dù ta nói thế nào thì ai có thể tin? Ta làm sao có khả năng thuyết phục mọi người tin ta?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ:" Ta không phải nàng, ta
không phải nàng, thật sự không phải là nàng!"
Triển Chiêu đau lòng nhìn nàng:"Hướng Dương..."
Nàng đột nhiên gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, giống như điên cuồng kêu lên:"
Thật ra Hứa Hướng Dương đã chết rồi! Nàng đã chết! Nàng không thể chịu
được trận sốt cao kia nên đã chết! Đã chết! Đã chết! Đã chết rồi!... Ta
không phải nàng! Không phải nàng... Chuyện này không phải do ta làm, vì
sao muốn ta gánh vác? Vì cái gì..."
Triển Chiêu ôm chặt nàng vào
lòng, tựa ở bên tai nàng nhẹ nhàng trấn an:" Ta biết, ta biết, ta tin
nàng, ta tin nàng... Hướng Dương, bất luận nàng là ai thì đều là thê tử
của ta. Mặc kệ bọn họ phản đối như thế nào, ta cũng không buông nàng!"
Hứa Hướng Dương vùi đầu ở trong ngực hắn khóc rống. Triển Chiêu tin cũng
tốt mà không tin cũng thế, chỉ cần lời nói này của hắn là đủ rồi. Thật
lâu sau, nàng khóc mệt, cảm xúc cũng đã được phát tiết hết, dần dần
ngừng khóc, ngẩng đầu từ trong ngực hắn, lời nói nồng đậm giọng mũi:"
Tiệc mừng... Đừng làm nữa, chờ khi nào đại ca đại tẩu nguyện ý tiếp nhận ta rồi nói sau." Trừ bỏ gánh vác, nàng còn có thể làm được gì?
Triển Chiêu siết chặt nắm tay:" Chờ thêm chút nữa, đợi cho đại ca đại tẩu hết giận, ta sẽ lại nói chuyện với bọn họ."
"Không, cho bọn họ ít thời gian đi. Gặp phải loại sự tình này, dù là ai cũng
không thể dễ dàng tiếp nhận." Nàng lắc đầu cự tuyệt:" Chúng ta chờ một
chút, một năm hai năm, ba năm bốn năm, cho dù là mười năm hay hai mươi
năm, ta cũng có thể chờ."
Trong lòng Triển Chiêu đau nhói, nhắm mắt
lại. Làm sao hắn lại không hiểu sự thật này đã đả kích đại ca đại tẩu
như thế nào, muốn bọn họ thoải mái tiếp nhận Hứa Hướng Dương thì không
thể nào một sớm một chiều. Đến cuối vùng, vẫn phải ủy khuất nàng! Hắn đã để nàng chịu nhiều thua thiệt! Hứa Hướng Dương cười cười:" Không phải
chàng nói cả đời không hòa ly sao? Có lời này của chàng là đủ rồi, đợi
đến khi ta bảy mươi tám mươi tuổi vẫn được mặc hỉ phục thành thân thì
mới là khiến người đỏ mắt."
"Hướng Dương..." Vì sao nàng có thể nghĩ như vậy? Nhìn nàng miễn cưỡng cười, Triển Chiêu không khỏi nhớ lại từng chút từng chút trước kia. Đinh Nguyệt Hoa có ủy khuất của bản thân,
chẳng lẽ Hứa Hướng Dương lại không có? Nàng đã mất trí nhớ, đối với nàng mà nói, trong chuyện này nàng cũng chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi? Chẳng lẽ nàng không có khổ sở hay sao?
Lúc trước hắn chưa từng cho
Hứa Hướng Dương sắc mặt tốt, thậm chí ngay cả một lời cũng không muốn
nói. Trừ hắn ra, từ trên xuống dưới Khai Phong phủ cũng chẳng có ai đối
xử với nàng hòa nhã. Hoàn cảnh khốn cùng như vậy đã đủ để khiến nàng sụp đổ rồi. Nhưng nàng kiên cường, yên lặng an phận thủ thường, từng chút
từng chút một hòa tan băng giá, khiến cho mọi người dần tiếp nhận mình.
Mà Đinh Nguyệt Hoa thì sao? Trong mắt mọi người, nàng là người bị hại
thì tại sao lại đi đến hoàn cảnh ngày hôm nay?
Đại tẩu nói lời của
Đinh Nguyệt Hoa không phiến diện, chẳng lẽ cảnh ngộ hiện tại của nàng
cũng do một tay Hứa Hướng Dương mà ra sao? Nàng kể ủy khuất của chính
mình, nhưng có khi nào từng nghĩ đến khó xử của hắn không, có nghĩ tới
hắn đã từng nói rõ ràng với nàng như thế nào hay không? Hứa Hướng Dương
ẩn ở trong lòng hắn, từ từ mọc rễ nảy mầm, chen lấn vào từng phần máu
thịt của hắn, không cách nào tách ra được. Đinh Nguyệt Hoa thật ra chính là nghe không hiểu, nhìn không thấu, tự luẩn quẩn trong lòng.
Hắn
hít thán, kỳ thật, sai lầm lớn nhất là từ hắn mà ra. Biết rõ bọn họ sẽ
không có khả năng, vẫn còn lưu luyến, cho Đinh Nguyệt Hoa hi vọng xa
vời, mới dẫn đến sự tình ngày hôm nay. Nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Hứa Hướng Dương, nói:" Là ta không tốt, lúc trước lại nói dối đại ca
đại tẩu mới khiến bọn họ giận dữ như vậy. Đợi lát nữa ta sẽ qua đó thỉnh tội."
"Chúng ta cùng đi thôi." Ai, còn có thể làm gì bây giờ?
Triển Chiêu gắt gao nắm tay nàng, trong lòng cảm thán, thật sự là muốn làm
việc tốt thường gian nan. Cho dù sự tình đã hỏng bét, khó tháo gỡ nhưng
Hứa Hướng Dương vẫn gắng lấy lại tinh thần để chống đỡ. Muốn cầu đại ca
đại tẩu tha thứ thì không thể chỉ dựa vào mấy lời nhận sai hay một chút
nước mắt, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể làm cho tốt chuyện của chính mình. Nàng tin tưởng rằng lâu ngày sẽ gặp người có
tâm, nguyên chủ đã phạm sai lầm, nàng thay nguyên chủ bù tội, sẽ có một
ngày đại ca và đại tẩu hiểu cho nàng.
Chẳng lẽ không thể cho những người đã từng phạm sai lầm có một cơ hội ăn năn hối cải sao? Ở đâu mà chẳng có đạo lí này.
Chẳng qua, Triển đại ca và Triển đại tẩu mới đến không lâu, ấn tượng ban đầu
với Hứa Hướng Dương đều bị lời nói của Đinh Nguyệt Hoa phủ định hết.
Hiện tại đang nổi nóng nên Triển Chiêu có nói cái gì bọn họ cũng nghe
không vào. Mà lời của Hứa Hướng Dương thì càng bị xem như nói xạo. Hai
người cũng không nhiều lời, chỉ nói trong nhà còn có việc, không thể ở
lâu nên ngày mai sẽ khởi hành trở về. Cho dù Triển Chiêu khuyên bảo thế
nào thì bọn họ vẫn kiên trì phải đi.
Triển Chiêu còn muốn khuyên nữa, Hứa Hướng Dương ngăn hắn lại, nói với đại ca đại tẩu:" Hướng Dương biết chuyện này quá mức khó xử, đại ca đại tẩu không thể chấp nhận là bình
thường. Nhưng ta chỉ muốn khẩn cầu đại ca đại tẩu tha thứ, không phải vì mình, chỉ vì Triển Chiêu mà thôi. Về phần tổ chức tiệc mừng, chúng ta
quyết định không làm, đợi khi nào đại ca đại tẩu có thể tha thứ cho ta
thì sẽ bàn bạc lại sau."
Trong phòng yên tĩnh một lát, Triển Bằng
cau mày, có chút dao động. Hứa Hướng Dương nói như vậy thì có khác gì
sống không danh không phận? Vẻ mặt Triển đại tẩu vẫn còn tức giận, thanh âm lạnh lùng:" Hùng Phi đã lớn như vậy, hắn có thể tự làm chủ chuyện
của chính mình, việc vui muốn xử lí thế nào đều tùy các ngươi! Chính là
chúng ta đối với việc này không thể vui cho nổi, thứ cho không thể tham
gia được! Về phần tha thứ hay không tha thứ, có tiếp nhận hay không, thì ta nghĩ trong lòng ngươi cũng không cần để ý nhiều làm gì."
Lời nói
của Triển đại tẩu không có một chút lưu tình khiến mặt Hứa Hướng Dương
lập tức trắng bệch. Triển Chiêu cũng trầm mặt:" Đại tẩu!" Hứa Hướng
Dương kéo ống tay áo hắn, lắc đầu, loại thời điểm hiện tại thì càng giải thích sẽ càng khiến đại tẩu tức giận. Nàng hít sâu vào một hơi, lại
nói:" Chuyện này, ta không thể cãi lại, nhưng xin đại ca đại tẩu có thể
cho ta một cơ hội..."
"Ngươi không cần nói nữa!" Triển đại tẩu đánh
gãy lời của nàng:" Lúc này lại ăn nói điềm đạm đáng yêu như vậy, nhưng
ngươi có từng nghĩ cho tình cảnh và tâm tình của Đinh cô nương sao? Sử
dụng thủ đoạn hạ tiện, ta thực sự lo lắng thay cho Hùng Phi!"
Hứa
Hướng Dương cứng đờ, rốt cục không thể nói tiếp. Triển Chiêu nghe đại
tẩu nhắc đến Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng dâng lên tức giận. Tình cảnh
cùng tâm tình của Đinh Nguyệt Hoa? Nàng có từng nghĩ lời nói của mình sẽ đẩy Hứa Hướng Dương vào loại hoàn cảnh nào hay không? Cái gì không muốn làm khó ai! Rõ ràng là nàng muốn trả thù!
Hắn cắn răng, ẩn nhẫn:"
Nếu đại ca đại tẩu kiên trì muốn đi, Hùng Phi cũng không thể miễn cưỡng. Như Hướng Dương nói, khi nào hai người tiếp nhận nàng thì chúng ta sẽ
tổ chức tiệc mừng! Bất luận thế nào, đệ đã thú nàng, đời này sẽ không
bao giờ hòa ly!" Dứt lời liền lôi kéo Hứa Hướng Dương mau chóng rời
khỏi.
Vội vàng đem Hứa Hướng Dương đuổi về phòng, hắn xoay người muốn đi ra ngoài. Hứa Hướng Dương nhìn thấy thần sắc hắn có không phần đúng, vội vàng ngăn lại:"Chàng muốn đi đâu?" Chẳng lẽ lại muốn tới chỗ đại ca đại tẩu?
Triển Chiêu trầm mặt:"Tìm Đinh Nguyệt Hoa."
Hứa Hướng Dương bị dọa nhảy dựng lên, chưa kịp khuyên can thì người đã nhanh rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT