Hứa Hướng Dương ngượng ngùng mất mấy ngày, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại. Chuyện đều đã làm, sao còn cứ băn khoăn trong lòng? Lại nói, tuy giữa bọn họ có những khúc mắc, nhưng chung quy đã thành phu thê, nếu đã muốn sống cho tốt, chẳng nhẽ cả đời đều phải hữu danh vô thực? Ở thời đại này đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đợi đến lúc động phòng hoa chúc mới biết mặt nhau, cho dù không vừa ý cũng phải chịu. Nàng và Triển Chiêu đã ở chung lâu như vậy, tính ở hiện đại, thời gian quen biết coi như không ngắn.

Luận về tình cảm, nàng đối với Triển Chiêu tuyệt đối là có yêu thích. Còn Triển Chiêu sao, đối với nàng càng thêm chiếu cố, có lẽ chưa nói tới thích, nhưng là có để bụng. Nàng không khỏi nhớ tới một câu nói, ngươi nguyện ý gả cho người thích ngươi hay là người ngươi thích? Tình huống của nàng bây giờ, có lẽ là gả cho người mình thích đi. Trong tình yêu, người rung động trước sẽ khó tránh khỏi bị động, nhẫn nại chịu đựng nhiều thứ chuyện. Ở nơi này, nàng chỉ có một mình, trừ bỏ Triển Chiêu, không còn nơi nào để nương tựa. Phần ủy khuất cùng bất đắc dĩ này, có không cam lòng thì như thế nào? Triển Chiêu cũng không phải người bạc tình, nàng tin tưởng, ngày tháng sau này sẽ chậm rãi tốt lên, Đinh Nguyệt Hoa đã gả cho người ta, quá khứ rồi cũng sẽ sớm tiêu tan.

Mấy ngày nay trời vẫn đổ mưa, thời tiết bỗng dưng lạnh xuống, hơn nữa vào ban đêm, mưa càng lớn, không khí lại càng thêm lạnh giá. Triển Chiêu ra ngoài từ sáng sớm, nói buổi tối sẽ không về ăn cơm, nàng ngồi ở nhà chính thêu thùa tiện thể chờ hắn. Lần trước Dao chưởng quỹ nói muốn mua đồ án, nhưng sau đó lại bị người ám toán nên việc này kéo dài đến tận hôm nay. Cố gắng nhớ lại mấy bản vẽ hoa văn đối xứng, nhưng cảm thấy không hài lòng cho lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thêu nổi thuận mắt hơn. Hiện tại trong lúc chờ Triển Chiêu, nàng rảnh rỗi thêu mấy đường.

Ngừng thêu, để cho ánh mắt được nghỉ ngơi một chút. Nay Triển Chiêu đều đưa sinh hoạt phí cho nàng, bản thân không cần phải vì chuyện kiếm tiền mà phát sầu, dần dần, nàng cũng ít nhận đồ thêu ở tú phường. Trong ngày thường chủ yếu là làm thêm cho Triển Chiêu ít y phục, hoặc làm mấy món đồ thủ công bán cho tú phường. Trời bên ngoài vẫn mưa không ngừng, gió lạnh từ cửa chính thổi vào bên trong, nghĩ chắc ngày mai còn lạnh hơn. Nhiều ngày nay, mỗi lần đối mặt với Triển Chiêu đều có chút mất tự nhiên, cho nên nàng không dám đặt chân vào phòng ngủ của hắn. Mắt thấy ngày mai trời chuyển lạnh, nghĩ đến vết thương trên người hắn, vẫn là đi lấy giúp hắn mấy bộ y phục ấm ra ngoài.

Triển Chiêu trở về, mới đẩy ra cửa viện, A Vượng đã sung sướng phe phẩy cái đuôi chạy ra đón hắn. Hắn cười, gọi nó một tiếng, cái đuôi của A Vượng càng ngoe nguẩy mạnh hơn. Thấy đèn trong phòng sáng, lòng không khỏi ấm áp, né tránh mấy ngày, rốt cục nàng cũng chịu đi vào phòng của hắn.

Thu lại ô, đặt nó dựa vào tường. Thấy nàng đang sửa sang y phục, thân hình tinh tế thướt tha, khí chất dịu dàng điềm tĩnh, giống như một cơn gió mát, không tiếng động thấm vào từng tấc da thịt. Cảm thấy phía sau có người, Hứa Hướng Dương quay đầu lại, nàng vẫn có chút mất tự nhiên, mặt hơi hơi đỏ, lúng túng nói:" Thời tiết lạnh, ta tìm giúp ngươi mấy bộ y phục dày ra." Lại nhìn cả người hắn bị ướt nhẹt, vội vàng nói:" Ngươi tắm rửa trước đi, ta cầm quan phục hong cho khô."

Cuộc sống của Triển Chiêu quả thật so với trước kia dễ chịu hơn rất nhiều, những cái khác không nói, mỗi ngày đều có cơm nóng canh ngọt để ăn, lại tắm nước thuốc, tật cũ nhiều năm qua được nàng cẩn thận chăm sóc, đã khá hơn bảy tám phần. Nàng luôn nấu canh bồi bổ cho hắn, thi thoảng lại có đồ ăn khuya, nếu không phải mỗi ngày đều luyện kiếm, có khi hắn đã béo lên một vòng. Vào thu trời chuyển lạnh, mỗi ngày đều nấu nước ấm cho hắn tắm, cả một ngày bận rộn, được tắm một cái cả người đều thư sướng. Cuộc sống như vậy, nếu hắn còn không thấy đủ, thật sự là không biết nói gì hơn.

Nghe nàng nói chuẩn bị nước ấm, liền cười đáp lời rồi đi tắm rửa. Ở chung lâu như vậy, hắn có chút hiểu biết về nàng, nàng thích sửa sang lại tủ y phục cho gọn gàng ngăn nắp, mỗi ngày nhất định phải tắm rửa sạch sẽ. Hắn cũng bất giác thuận theo thói quen của nàng. Ước chừng là xuất phát từ nguyên nhân này, nàng làm cho hắn nhiều nhất là áo sơ mi, áo khoác có thể không thay, nhưng áo sơ mi nhất định phải được giặt sạch, mang phơi nắng. Đặt một chỗ so sánh, vì sao hắn lại cảm thấy trước kia mình hình như có chút lôi thôi?

Tắm rửa xong trở lại phòng, Hứa Hướng Dương đã hong khô quan phục, sửa sang cho chỉnh tề, treo ở trên mắc gần bình phong, ngày mai muốn mặc liền có thể lấy ra. Nàng vội vàng nói:" Sắp xong rồi, ngươi chờ một chút." Dứt lời, động tác trên tay cũng nhanh hơn.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm phía sau nàng, đã nhiều ngày, nàng đều là lưu lại bóng lưng cho hắn. Không khỏi tiến lên thêm một chút, bóng dáng của hắn gần như bao phủ lấy nàng, nàng có chút bối rối đặt nốt y phục vào trong rương, thấp giọng nói:" Được rồi, đã xong... Ngươi, ngươi đi nghỉ sớm đi."

Nàng xoay người đối mặt với hắn, nhưng hắn lại không có ý muốn thối lui. Một hồi lâu, nàng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hắn sáng quắc, nhẹ giọng nói:" Ở lại, được không?"

Mặt nàng lập tức đỏ lên, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn hắn, không biết phải trả lời thế nào, xấu hổ đến nỗi hai bên tai đều đỏ bừng. Cái cổ trắng nõn, vành tai mượt mà, đường cong tinh tế ôn nhu, Triển Chiêu nhìn mà lòng nhộn nhạo. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào vành tai, xoa xoa một cái, chậm rãi theo cổ trượt xuống dưới, nâng cằm nàng lên, chống lại đôi mắt tràn đầy ngượng ngùng của nàng. Nàng có chút sợ hãi, ánh mắt lảng tránh, nhưng vẫn là nhịn không được quay lại, vài lần như thế, cuối cùng si ngốc nhìn thẳng hắn.

Chuyện về sau không biết là bắt đầu như thế nào, một đêm triền miên hết sức ôn nhu. Hắn hôn môi, hắn vuốt ve, hắn săn sóc, hắn kiên nhẫn, tựa hồ muốn bù lại tất cả áy náy. Hắn luyến tiếc khiến nàng phải chịu dù chỉ một phần ủy khuất. Ngày hôm sau, ánh mặt trời còn chưa sáng, hắn liền tỉnh dậy, nàng biết mỗi ngày hắn đều dậy sớm luyện kiếm, tuy nàng rất mệt mỏi, nhưng vẫn miễn cưỡng hơi mở mắt ra:" Ngô... Hết mưa rồi sao?"

Triển Chiêu đẩy ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài:" Vẫn chưa." Hôm nay không thể luyện kiếm, lại trở về giường nằm xuống:" Còn sớm, ngủ một lúc nữa đi."

Nàng mơ hồ lui vào trong ngực hắn, tay khoác ở thắt lưng, nhẹ nhàng cọ cọ. Hắn thực ấm áp, tựa sát như vậy, nàng rất thích. Triển Chiêu cười nhẹ, cẩn thận vuốt ve mái tóc của nàng, cũng nhắm mắt lại. Đợi cho Hứa Hướng Dương tỉnh ngủ, thấy mình đang vùi ở trong lòng Triển Chiêu, lập tức nhảy dựng lên, như thế nào, như thế nào lại biến thành tư thế này? Chống lại ánh mắt sáng ngời của hắn, nàng thẹn đỏ cả mặt, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng nói:" Ta đi làm điểm tâm."

Lúc này mưa đã ngừng, Triển Chiêu thừa dịp nàng nấu cơm, ở trong viện luyện vài đường kiếm. Đợi nàng gọi hắn ăn cơm, hắn nhìn xem y phục của nàng:" Thân mình ngươi đơn bạc, mặc dày một chút, đừng để cảm lạnh." Nghĩ nghĩ, lại lo lắng:" Chi bằng nhờ Công Tôn tiên sinh bắt mạch cho ngươi, cũng điều trị thân mình một chút."

Nàng yếu ớt cười, đáp lời. Hắn lại nhìn nàng, nói:" Kiểu tóc của ngươi cũng nên sửa lại." Lúc trước không nói, hiện tại đều đã chung phòng, không tiện chải kiểu tóc cô nương.

Nàng ngẩn người:"Ta, ta không biết chải kiểu tóc phụ nhân, đợi chút nữa hỏi Vương tẩu tử xem sao."

Tiễn bước Triển Chiêu, Hứa Hướng Dương cân nhắc ở trong lòng, phải mở lời với Vương tẩu tử như thế nào. Nếu nói ra, chẳng phải là chiêu cáo thiên hạ nàng cùng Triển Chiêu đã làm cái chuyện kia sao? Việc này, thật sự là khó mở miệng. Thu thập đơn giản trong nhà, đem đồ án mang tới Cẩm Tú phường, thuận đường đến nhìn Lâm bà tử một cái. Lâm bà tử mới bị bệnh một trận, cuộc sống càng túng quẫn. Lâm bà tử tính bán nhà ở ngõ An Bình, tìm một nơi khác để ở. Việc này Hứa Hướng Dương cũng không giúp được gì, chỉ có thể thường thường qua thăm, đưa tới chút cái ăn, ít y phục, nói chuyện với lão nhân gia để giải buồn.

Trở về không bao lâu thì Vương tẩu tử tới chơi, trước đó vài ngày còn tặng cho nàng một ít củ từ cùng khoai lang. Hứa Hướng Dương làm bánh bột lọc gửi qua bên đó, hai đứa nhỏ nhà Vương tẩu tử rất thích, nên hôm nay qua đây muốn học cách làm. Vương tẩu tử cũng không phải người ngoài, vào cửa liền tiến đến phòng bếp, bắt tay làm bánh. Hứa Hướng Dương ngại không dám hỏi về chuyện chải đầu, chỉ lặng yên quan sát mái tóc của Vương tẩu tử, nhìn vài lần như thế, Vương tẩu tử kì quái hỏi:" Trên đầu ta có gì vậy? Sao ngươi cứ nhìn mãi thế?"

Hứa Hướng Dương xấu hổ, vội vàng nói:"Không có, chỉ là cảm thấy, hôm nay tẩu tử chải kiểu tóc này nhìn rất đẹp mắt." Vương tẩu tử không nghi ngờ gì:" Tầm tuổi ngươi cũng cần để ý trang điểm này nọ, thế nào mà kiểu tóc vẫn không thay đổi? Từ trước đến giờ vẫn như vậy."

"Ta chỉ biết sơ kiểu này." Đây là nói thật, trước giờ nàng chỉ biết buộc đuôi ngựa, xuyên đến đây, hình như nguyên chủ cũng thường xuyên chải kiểu này nên nàng cũng thuận thế làm theo. Vương tẩu tử sửng sốt:" Ai u! Ngươi thật đúng là đã quên sạch sẽ! Chờ bánh bột lọc làm xong, tẩu tử dạy ngươi, đảm bảo Triển đại nhân mà nhìn thấy sẽ không dứt mắt ra được."

"Tẩu tử, ngươi đừng trêu ta." Hứa Hướng Dương không khỏi đỏ mặt. Vương tẩu tử ha ha cười, một bên lấy củ từ đã luộc chín ra ép mịn, vừa nói:" Nghe nói Đinh cô nương đã đính hôn, thế này thì ngươi và Triển đại nhân cũng có thể an tâm mà sống. Các ngươi ở chung một chỗ lâu như vậy, cũng nên có thêm một đứa nhỏ."

Đứa nhỏ? Đứa nhỏ của nàng và Triển Chiêu sao? Trước kia chưa từng dám nghĩ đến, hiện tại lại thấy có lẽ cũng không xa xôi lắm. Triển Chiêu lớn lên đẹp mắt, đứa nhỏ giống hắn mới tốt. Vương tẩu tử xem nàng thẹn thùng, nhưng trong lòng cũng thấy cao hứng thay, tạm thời thu hồi câu chuyện, tiếp tục làm điểm tâm.

Kì thật bánh bột lọc làm rất đơn giản. Luộc chín củ từ và khoai lang, nghiền cho nhừ, sau đó cho một tầng bột khoai, một tầng bột củ từ vào khung, ép thành hình là xong. Món này màu sắc đẹp mắt, hương vị ngọt thơm, dưới thêm ít mật lên trên càng ngon, lứa tuổi nào cũng có thể ăn được. Điểm tâm được bày lên đĩa, đặt ở giữa bàn, nhìn rất mê người. Lần này Hứa Hướng Dương còn cố ý mua ít mứt hoa quả, lấy tăm xiên vào rồi cắm lên trên điểm tâm, cẩn thận dưới ít mật lên, ngay lập tức lấp lánh ánh vàng.

"Hướng Dương, ngươi rõ ràng là có chuẩn bị đi? Ta nhìn mà không nỡ ăn." Sắc mặt Vương tẩu tử vui vẻ:" Học được món này rồi, đợi lễ mừng năm mới phải trổ tài một phen trước mặt người quen mới được."

Làm xong điểm tâm, Vương tẩu tử lôi kéo Hứa Hướng Dương vào phòng để chải đầu. Vương tẩu tử khéo tay, chải vài cái là ra một kiểu tóc, Hứa Hương Dương nhìn mà hoa cả mắt. Vương tẩu tử lại gỡ ra, chải thẳng tóc nàng xuống, giống như là mẫu thân gả nữ nhi ra ngoài, chậm rãi nói:" Hiện tại, tẩu tử chải đầu phụ nhân cho ngươi, chúc ngươi cùng Triển đại nhân sống đến bạc đầu giai lão."

Mũi Hứa Hướng Dương bất giác đau xót, đôi mắt đỏ ửng:" Tẩu tử..." Vương tẩu tử là người tốt, luôn đưa tay giúp đỡ mới có nàng ngày hôm nay. Tuy Hứa Hướng Dương không nơi nương tựa, đưa mắt chẳng quen ai, nhưng Vương tẩu tử tựa như tẩu tử ruột thịt của nàng, đã chiếu cố nàng rất nhiều.

"Cô nương ngốc, đủ loại thị phi trước kia không thể nói không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, kết cục như thế nào cũng không do ngươi nắm trong lòng bàn tay. Đều là sự lựa chọn của Triển đại nhân, nếu hắn đã chọn ngươi, ngươi nên cùng hắn sống thật tốt." Kiểu tóc phụ nhân đã chải xong, người trong gương dường như thêm vài phần quyến rũ, Vương tẩu tử cười nói:" Liền chải như vậy đi, cũng để Triển đại nhân ngắm một cái, tức phụ nhà hắn không có món đồ trang sức nào, nên mua thêm một ít."

Hứa Hướng Dương nín khóc, mỉm cười, nàng vì hắn chải đầu phụ nhân, từ nay về sau, nắm chặt lấy tay hắn cùng sóng vai. Chỉ mong ngày tháng của bọn họ có thể mãi như vậy, thật dài lâu, cho đến bạc đầu giai lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play