Triển Chiêu mang theo nhân chứng tới cái sơn động kia, trong động vẫn
còn y nguyên như lúc bọn họ rời đi. Sơn động không lớn, bên trong phân
tán một ít hòn đá, nhìn không có điểm nào bất thường cả. Triển Chiêu chỉ vào một chỗ, nói:" Cái rương được phát hiện ở đây, khi chúng ta đến thì nó đã bị hư hại một phần, nhưng không hề thấy bóng dáng bảo thạch đâu."
Trong động hơi tối, nhân chứng theo lời Triển Chiêu nhìn về chỗ kia, vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì. Bạch Ngọc Đường cũng là lần đầu đến nơi này,
dạo qua một vòng, đá đá tảng đá dưới chân:" Ngươi nói cái người chết kia tên Hồ Tam, cùng nhóm với các ngươi đi tới thôn Bất Vãng, nhưng hắn còn đồng bọn nào không? Có khả năng cao là bọn chúng xảy ra mâu thuẫn lúc
chia của nên tự giết hại lẫn nhau."
Nhân chứng nhìn Bạch Ngọc Đường,
lại nhìn về phía Triển Chiêu, có phần không biết nói như thế nào. Bọn họ vốn là một đám người vì lợi ích mà tụ tập lại với nhau, trao đổi danh
tính còn không biết là thật hay giả. Hắn chỉ là một gã sai vặt, căn bản
không có quyền lên tiếng. Bất quá:" Tiểu nhân nhớ rõ Hồ Tam thường đi
với hai kẻ tên là Trương Cường và A Hưng, ba người bọn họ hay tụ lại một chỗ, không biết là bàn bạc cái gì."
Nói như vậy là có đồng bọn?
Triển Chiêu quét một vòng trong động:" Có bao nhiêu người biết chuyện
các ngươi mang theo một rương bảo thạch trở về?"
" Lão gia nhà ngươi
còn có thể lén lút mang một rương bảo thạch ra thì chẳng lẽ bọn họ lại
tay không mà về?" Bạch Ngọc Đường hiển nhiên là không tin, Trình lão gia bị người đâm loạn mà chết, có thể thấy được thân thủ kẻ này không tốt,
nhân chứng nhìn cũng không thông minh cho lắm. Một đôi chủ tớ như vậy mà còn lấy được một rương bảo thạch, những người khác chỉ có hơn chứ không kém. Hơn phân nửa là thấy bọn họ dễ bắt nạt nên mới đuổi theo cướp
đoạt.
" Từ giếng mỏ trở về, bọn họ đều cực kì phấn khích, không chỉ
mỗi lão gia nhà tiểu nhân có hành động. Lý lão bản nói có thể đào bảo
thạch ở trong sông, vài gã sai vặt như tiểu nhân được an bài ở trong
thôn, nghĩ nghĩ liền đi đến bờ sông, quả thật là tìm được những viên bảo thạch to bằng hạt đậu. Tiểu nhân cho rằng tất cả bọn họ đều phải thu
hoạch được bảo thạch mới đúng."
Triển Chiêu nghe nhân chứng nói, có
chút đăm chiêu. Bạch Ngọc Đường cười cười:" Nghe ngươi nói như vậy, ngay cả ta đều thấy động tâm, cũng muốn đi một chuyến tới đó. Triển Chiêu,
có lẽ chúng ta đi đến thôn Bất Vãng xem sao."
Triển Chiêu tiện tay
xoay xoay tảng đá trong tay nhìn một hồi, không chú ý đến lời nói của
Bạch Ngọc Đường lắm, ngược lại nói:" Ngươi tới nhìn thử xem, tảng đá này có phải hơi kì lạ không?" Trong sơn động có vài tảng đá cũng không kì
quái gì, nhưng nhìn số tảng đá phân bố ở đây, có chút giống như bị rơi
từ trong rương ra. Màu sắc của tảng đá này hơi tối, so với những loại đá vụn khác có chút không giống.
Mấy người tiến đến gần xem xét, mặc
dù cũng cảm thấy có gì đó khác biệt nhưng lại không nói ra là khác biệt ở chỗ nào. Triệu Hổ nói:" Triển đại nhân, trên núi không thiếu tảng đá
hình thù kì quái, nhìn cũng không có gì quá đặc biệt." Triển Chiêu không nói thêm gì nữa, chỉ tiện tay cầm hai tảng, đứng dậy nói:" Được rồi, đi về trước đã."
Tiểu viện của Triển Chiêu đã được Hứa Hướng Dương dọn
dẹp ngăn nắp gọn gàng, phía trước phòng bếp dựng một giàn nho, bên cạnh
đó làm một hàng rào nho nhỏ để nuôi gà, nay mấy con gà đã đẻ trứng, mỗi
ngày đều kiếm được mấy quả trứng để ăn. Buổi tối nàng nấu nước trên bếp
sẽ để mấy quả trứng vào, đến ngày tiếp theo liền thành trứng lòng đào.
Lòng đỏ bên trong trơn trượt, ăn vào rất thú vị, Triển Chiêu khá thích
món này.
Ngoài chỗ để chuồng gà, phần đất trống còn lại cũng được
nàng xới lên, trồng ít hành tỏi. Cũng đã trồng được một thời gian, mầm
mọc lên nho nhỏ xinh xinh, mỗi lần nhìn thấy nàng đều cảm thấy vô cùng
vui vẻ. Cây nho non cũng vừa mới trồng xuống đất, không biết là sống
được mấy cây, nhưng trồng như vậy chắc sẽ không đến mức toàn quân đều bị diệt đi.
Hiện tại đã qua tháng tư, sắp tới là Tết Đoan Ngọ cũng phải chuẩn bị gói ít bánh chưng. Năm ngoái vào thời điểm này nàng có làm một chút trứng muối, hiện tại vừa vặn cần dùng tới. Từ tháng hai, bọn họ
vẫn bôn ba ở bên ngoài, chuyện lấy lại khẩu vị cho Triển Chiêu cũng bị
gác sang một bên. Ai, Triển Chiêu chạy đi chạy lại suốt ngày như vậy,
khó trách thân thể không sao tĩnh dưỡng cho tốt được. Như hôm nay, sáng
sớm hắn đã ra ngoài, điểm tâm cũng chưa kịp ăn. May mà hôm qua nàng đã
dặn hắn nhớ kĩ mang trứng chim theo, nhưng có nhớ ăn hay không lại là
chuyện khác.
Hắn nói hôm nay sẽ trở về, nhưng không biết là khi nào,
có lẽ là mãi muộn. Hứa Hướng Dương cho gà ăn, lại tưới luống rau một
lượt, rồi quay lại phòng bếp nấu cơm. Lần trước làm cho Triển Chiêu món
dạ dày lợn bọc trứng chim vẫn chưa làm lại lần nào. Phần ăn của món này
hơi lớn, Triển Chiêu ăn một nửa đã chán ngấy. Cho nên hôm nay nàng đổi
lại nấu canh dạ dày lợn. Nàng cắt một phần của dạ dày lợn ra, rồi cho
thêm lòng đỏ trứng vào.
Món này nàng từng nếm vài lần ở kiếp trước,
hôm nay đi nhặt trứng tự dưng lại nhớ tới liền làm luôn. Luộc chín sáu
quả trứng chim rồi lấy lòng đỏ, cho vào dạ dày lợn ép chặt, dùng tăm
xiên che kín chỗ bị hở. Đun sôi nước, bỏ ít gia vị cùng dạ dày lợn vào
rồi từ từ hầm, cho đến khi ninh nhừ mới thôi.
Trong phòng bếp ngập
tràn mùi thơm của canh, ngay cả nàng cũng cảm thấy thèm ăn, nghĩ, nếu
Triển Chiêu không trở về ăn cơm thì bản thân cũng không nên bỏ qua món
này. Nhìn nhìn, dạ dày đã mềm rồi, canh đã có thể ăn. Nàng vội vàng vớt
dạ dày ra ngoài, đợi nguội sẽ cắt thành từng miếng.
Triển Chiêu coi
như là về sớm một chút, trong lòng Hứa Hương Dương bỗng dưng thấy thỏa
mãn, giống như mỗi ngày chờ hắn về ăn cơm đã trở thành một thói quen
vậy. Triển Chiêu nhận lấy canh từ tay nàng, uống một ngụm, khóe miệng
hơi cong lên, ở phương diện nấu nướng nàng luôn luôn dụng tâm. Hứa Hướng Dương chỉ vào dạ dày:" Trước đi ra ngoài một chuyến không thể bồi bổ
cho ngài, hôm nay mới nhớ đến. Đây là dạ dày nhồi trứng chim, ngài nếm
thử xem." Bỗng nhiên chỉ vào đĩa rau xanh trên bàn, cười nói:" Nếm cả
cái này nữa."
"Đây là gì?" Triển Chiêu gắp một đũa rau xanh, nhìn có
chút đặc biệt. Hứa Hướng Dương hé miệng cười cười:" Rau khoai lang, bình thường đều để cho lợn ăn, nhưng mà xào lên ăn cũng ngon lắm."
Triển Chiêu ngẩn người, lập tức cũng bật cười.
" Hôm nay đi thôn Thượng Nhai có thu hoạch gì hay không?" Hứa Hướng Dương nói xong thì nhìn thấy góc bàn có hai tảng đá, tò mò hỏi:" Tảng đá này
là gì?"
Triển Chiêu cầm tảng đá lên, nhìn một vòng:" Ta mang từ sơn
động về, cứ cảm thấy nó có chút kì lạ, lại không nghĩ ra là chỗ nào
không đúng."
Hứa Hướng Dương cũng cầm tảng còn lại, nhìn qua cũng chỉ là một tảng đá bình thường thôi, có gì lạ sao?" Trong động có nhiều cái này lắm sao?"
" Phân tán ở xung quanh rương, chúng ta hoài nghi hung thủ ở trong sơn động chia của, xong nổi lên mâu thuẫn tự giết lẫn nhau. Theo lời của nhân chứng, bọn chúng có ba người. Hiện tại đã chết một,
còn hai người kia và số bảo thạch thì hiện không rõ tung tích." Triển
Chiêu kể qua về chuyện thôn Bất Vãng:" Ta cảm thấy có chỗ không ổn, nếu
bọn họ đều biết đường đến thôn thì không cần phải vì tranh giành bảo
thạch mà tự giết lẫn nhau."
Hứa Hướng Dương buông tảng đá xuống, cũng nói ra nghi hoặc trong lòng:" Cho dù đã đến khu vực khai thác mỏ thì
bảo thạch không phải tùy tiện là tìm thấy được, Trình lão gia lấy ở đâu
ra một rương bảo thạch lớn như vậy? Nếu là hắn trộm thì Lý lão bản làm
sao có thể để hắn dễ dàng rời đi? Hung thủ có thể là người của Lý lão
bản hay không?"
Triển Chiêu lắc đầu:" Cũng khó nói. Vụ án này phức
tạp, chỉ sợ phải đi một chuyến đến thôn Bất Vãng." Trong lòng Hứa Hướng
Dương căng thẳng, lo lắng nhìn hắn. Lúc trước, cho dù sống cùng một cái
sân nhưng bọn họ không nói với nhau được mấy câu, hắn có làm cái gì nàng đều không hay biết, cũng không quan tâm. Nhưng mà tình hình hiện tại,
thật sự là quan tâm sẽ bị loạn. Khe khẽ thở dài, cúi đầu nói:" Thôn Bất
Vãn ở đâu? Khi nào thì ngài đi? Muốn đi bao lâu?"
" Mới chỉ tính như vậy, còn có đi hay không thì cần bàn bạc cụ thể hơn."
Hứa Hướng Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi:" Một rương bảo thạch mà trực tiếp
bán qua tay thì cũng quá mức gây sự chú ý, có khả năng là đem đi làm
thành trang sức hay không? Vừa có thể bán với giá tốt, lại che mắt được
người khác, đúng là tiện nghi."
Trang sức bảo thạch? Triển Chiêu cũng cảm thấy có khả năng này:" Thời gian ngắn ngủi, có lẽ còn chưa kịp làm
thành trang sức bán ra ngoài, nhưng còn tùy vào tay nghề của thợ nữa."
Bất quá, hay là đi điều tra một số cửa hàng làm trang sức trước, bảo
thạch tốt cần thợ giỏi mới không mất đi giá trị. Nghĩ như vậy, Triển
Chiêu vội vàng ăn cơm, lại ra ngoài.
Trước tiên bàn bạc một chút với
Bạch Ngọc Đường, sau đó phân công nhau đi điều tra. Đi mấy cửa hàng lớn, nhìn thấy mấy bộ trang sức đá quý, sau khi nghe ngóng cẩn thận thì
nguồn cung cấp tựa hồ là từ nhiều nơi đến. Trong lòng Triển Chiêu cân
nhắc, tùy tiện đi vào một cửa hàng, chỗ này tuy không lớn nhưng nghe có
thợ làm trang sức khá giỏi, buôn bán không tồi.
Tiểu nhị thấy có
khách tới, vội vàng tươi cười chào đón:" Vị khách này... Ôi chao, Triển
đại nhân? Mời vào bên trong, mời vào bên trong, ngài là muốn tìm chưởng
quầy sao?" Nói xong liền dẫn Triển Chiêu vào, hướng trong phòng kêu:"
Chưởng quầy, có Triển đại nhân đến."
Rất nhanh, Trần chưởng quỹ cười
ha ha đi ra:" Triển đại nhân, đã lâu không thấy, hôm nay đến đây là có
việc gì vậy?" Trần chưởng quỹ và Triển Chiêu cũng coi như là chỗ quen
biết, nửa năm trước cửa hàng bị trộm, vụ án này là do Triển Chiêu tiếp
nhận.
Triển Chiêu cùng hắn hàn huyên vài câu, đứng trước quầy nhìn
nhìn, tiểu nhị đi theo bên cạnh, cười nói:" Đại nhân muốn xem trang sức
sao? Không biết là đưa cho ai, tiểu nhân cũng dễ dàng giới thiệu một
hai." Triển Chiêu cười cười:" Không biết trong cửa hàng có trang sức
bằng bảo thạch không?"
"Bảo thạch?" Trần chưởng quỹ hơi hơi sửng sốt, từ khi nào mà Triển đại nhân lại bắt đầu ưa thích mấy đồ vật xa xỉ như
vậy? Hắn còn tưởng Triển đại nhân là tới xem phỉ thúy hay vàng bạc gì,
không nghĩ vừa mở miệng lại nhắc tới bảo thạch. Bảo thạch là mặt hàng
đắt đỏ, cửa hàng nhỏ của hắn làm sao có khả năng buôn bán loại trang sức này. Nếu là có, thì cũng đã phải cẩn thận cất giữ đi rồi:" Đại nhân nói đùa, cửa hàng nhỏ này làm sao bán được loại trang sức bằng bảo thạch
được. Chỉ là dựa vào tay nghề, từ vàng bạc làm thành mấy món đồ xinh
đẹp, vất vả kiếm chút tiền thôi."
Triển Chiêu nhìn xung quanh, nói:" Có thể nói chuyện riêng được không?" Trần chưởng quỹ hiểu ý, quả nhiên
là vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc gì sẽ không đến cửa), vội
vàng mời hắn vào nội thất. Triển Chiêu thế này mới nói:" Không dối gạt
Trần chưởng quỹ, Triển mỗ đến là vì một vụ án mạng mới xảy ra gần đây.
Không biết Trần chưởng quỹ đã nghe qua chưa."
Trần chưởng quỹ gật đầu:"Trần mỗ biết, như thế nào, có ẩn tình gì sao? Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, đại nhân cứ việc mở lời."
" Hung thủ giết người là vì một rương bảo thạch, mấy ngày trước, chúng ta tìm được cái rương không, còn bảo thạch bên trong đã biến mất."
"Ý
của đại nhân là bọn chúng đem bảo thạch đi bán? Này... Bảo thạch là thứ
đắt đỏ, cửa hàng nhỏ như của ta cũng không mua nổi. Đại nhân cũng biết
a." Trần chưởng quỹ vội vàng đứng dậy, việc này mà có liên quan gì đến
bản thân thì cũng không hay ho cho lắm. Triển Chiêu xua tay, ý bảo hắn
yên tâm không cần hốt hoảng:" Trần chưởng quỹ hãy nghe ta nói đã, trước
khi đến chỗ của ngươi, ta cũng đã đi tới mấy cửa hàng lớn, trước mắt vẫn chưa phát hiện có số lượng lớn bảo thạch nào tràn ra ngoài. Ta nghĩ,
hung thủ cũng rất cẩn thận, nếu để nguyên bảo thạch bán sẽ gây sự chú ý, dễ tra ra nguồn cung cấp. Cho nên, chúng ta đoán là bọn chúng có thể
tìm người gia công thành trang sức để đầu cơ trục lợi (kiếm tiền không
chính đáng).
Trần chưởng quỹ vội vàng nói:"Triển đại nhân, ta chưa từng gặp vị khách nào như vậy cả, nếu có, nhất định sẽ lưu ý thay ngài."
"Vậy làm phiền rồi ." Triển Chiêu đến đây cũng là vì thế:"Việc này không nên đánh rắn động cỏ, mong rằng Trần chưởng quỹ chú ý giữ bí mật."
"Nhất định nhất định!"
Triển Chiêu đi ra khỏi nội thất, bỗng nhiên nhớ tới trừ bỏ cây trâm mua từ
lần trước ra ngoài đi tuần, thì hình như Hứa Hướng Dương không còn đồ
trang sức nào nữa, không khỏi ngừng chân ở trước quầy. Tiểu nhị thông
minh, lập tức tiến đến:" Triển đại nhân, nếu đã đến đây không ngại xem
một chút, tay nghề sư phó của chúng ta rất khá, chắc sẽ có món nào đó
lọt vào mắt của ngài."
Triển Chiêu cười cười:"Ngươi có thể giới thiệu một chút?"
Tiểu nhị vui vẻ, dẫn hắn sang đầu bên kia:" Ngài xem, ngoài trang sức bằng
vàng, bằng bạc, còn có phỉ thúy, trân châu, được khắc thành hình hoa lá
chim chóc. Đồ cho mấy vị cô nương a, nhiều không đếm hết được. Ngài là
muốn loại nhã nhặn hay rực rỡ, ta cũng tiện giới thiệu thêm."
Triển
Chiêu nghe xong có chút loạn, mấy đồ của nữ nhân hắn thật sự không hiểu
gì cả. Chính là nghĩ tới bộ dáng Hứa Hướng Dương mềm mại dịu dàng, trong lòng nghĩ nàng nên điểm thêm chút màu sắc cho mình, đối với độ tuổi của nàng mà nói bề ngoài hiện tại cũng quá mức giản dị. Không khỏi nói:"
Vẫn là chọn rực rỡ chút đi."
Mặt mày tiểu nhị hớn hở, dẫn hắn đến
trước quầy:" Triển đại nhân, mấy cây trâm bạc này là loại mới." Nói xong đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu nhận lấy, nhìn qua, lắc đầu:" Mặc dù
hình dáng thích mắt nhưng màu sắc lại quá tối." Hắn buông cây trâm
xuống, chỉ vào một cây trâm làm bằng mã não:" Cho ta xem cái này."
Tiểu nhị theo lời lấy cây trâm ra, phía đầu cây trâm này có một đóa hoa được điêu khắc bằng mã não, khéo léo lại nhã nhặn, mà màu sắc của mã não
cũng có phần vui tươi. Nếu Hứa Hướng Dương cài cây trâm này nhất định sẽ thêm vài phần rực rỡ. Triển Chiêu cơ hồ là nhìn một cái liền đúng ý,
cười nói:" Giúp ta bọc cái này lại."
Đối với Hứa Hướng Dương, án mạng cũng không ảnh hưởng nhiều tới nàng, cuộc sống hàng ngày của nàng trước sau như một yên bình. Sắp đến Tết Đoan ngọ, trên chợ bắt đầu bán lá để
gói bánh chưng, nàng mua một ít về, muốn gói một ít ăn cho đỡ thèm.
Chuẩn bị sẵn gạo nếp, đỗ xanh, thịt lợn, nấm hương, lòng đỏ trứng. Thử
gói vài cái, nàng vừa lòng cười cười, vẫn chưa quên mất cách làm.
Bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa. Hứa Hướng Dương tưởng Vương tẩu tử đến chơi, nghĩ rằng vừa vặn đưa cho nàng ít bánh trưng mang về. Mở cửa,
tươi cười trên mặt cứng lại, sao lại là Đinh Nguyệt Hoa? Đinh Nguyệt Hoa cười nhẹ:" Không mời ta vào nhà sao?"
Ách, Hứa Hướng Dương hoàn hồn, vội vàng mời nàng vào cửa. Có chút miễn cưỡng cười:" Đinh cô nương, mau vào trong. Triển đại nhân hiện không có nhà, nếu ngươi tìm hắn, có lẽ
phải đợi đến buổi tối."
"Ta là tới tìm ngươi ."
"Tìm ta?"
" Lúc ở trên núi ngươi đã cứu ta, ta vẫn chưa cảm tạ ngươi cho tốt."
Hứa Hướng Dương bỗng dưng nhớ tới ngày ấy ở bên ngoài nhà Quan Húc nghe
được hắn và Đinh Nguyệt Hoa nói chuyện, trong lòng thấp thỏm, vội vàng
lắc đầu:" Cô nương quá lời rồi, ta, ta còn khiến ngươi bị quăng ngã,
thực xin lỗi."
" So với tính mạng, ngã bị thương chút thì tính gì?"
Nói xong, ánh mắt dừng ở tay Hứa Hướng Dương, nàng vì cõng bản thân
xuống núi cũng bị thương, nhất là tay:" Tay ngươi đã đỡ chưa?"
"Ách? Ân, ân. Không có việc gì nữa rồi." Hứa Hướng Dương vuốt tay:" Đinh cô nương, vào trong phòng ngồi một chút đi."
Đinh Nguyệt Hoa đi theo phía sau Hứa Hướng Dương, nhìn sự biến hóa của sân
viện, trong lòng không khỏi cảm khái, nguyên lai, cái gì cũng không thể
mãi mãi như cũ, đều sẽ thay đổi. Hóa ra bộ dáng của một cái sân nên là
như vậy hay sao? Có chuồng gà, giàn nho, vườn hành tỏi mới nảy mầm, càng ngày càng giống... một cái nhà. Hứa Hướng Dương thấy nàng nhìn về phía
giàn nho, nói:" Vài ngày trước mới dựng giàn, nho cũng mới trồng." Mấy
cây nho non ở các góc đã đâm chồi, bắt đầu chậm rãi leo lên.
Đinh
Nguyệt Hoa thản nhiên đáp lời, đi theo sau vào nhà chính, nhìn thấy bánh chưng trên bàn, có chút tự giễu:" Ngươi gói bánh chưng?" Việc này nàng
đã từng khinh thường, Hứa Hướng Dương lại dựa vào nó để dần dần xâm
chiếm trái tim của Triển Chiêu.
"Uh, sắp đến Tết Đoan Ngọ nên gói một ít." Hứa Hướng Dương liếc nhìn Đinh Nguyệt Hoa một cái, nàng đi ra
ngoài lâu như vậy, không trở về có sao không? Cha mẹ nào mà chẳng lo
lắng cho khuê nữ đã lâu không về nhà, càng đừng nhắc tới là đi tra án.
Đinh Nguyệt Hoa dù có võ nghệ phòng thân, nhưng người làm cha mẹ chắc
vẫn sẽ hi vọng nàng có thể an ổn sinh sống ở trong nhà, bên ngoài đao
quang kiếm ảnh, làm sao yên tâm cho được?
Đinh Nguyệt Hoa nhìn cách
bố trí đồ vật trong nhà chính đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng đắng
chát, ngày ấy nói chuyện với Quan Húc xong, buồn bực trong lòng cũng
tiêu tan vài phần, nhưng vẫn chua xót không chịu nổi. Trào phúng cười:"
Cuộc sống của cô nương ngày càng tốt, Triển đại ca đối với ngươi càng
ngày càng để bụng. Sau khi cô nương mất trí nhớ, thật sự là khác biệt,
gặp phải tình cảnh như vậy vẫn có thể xoay người, đúng là khiến người
khác bội phục."
Trào phúng rõ ràng như vậy, Hứa Hướng Dương khó tránh khỏi xấu hổ. Lúc trước nàng còn có thể nói bản thân sẽ an phận thủ
thường, sẽ không có ý nghĩ quá phận nào. Nhưng hôm nay, ở chung với
Triển Chiêu càng lâu, càng hiểu biết về hắn, lại càng khắc sâu sự tốt
đẹp của hắn. Hắn vốn là một người cực kì xuất sắc, nàng đã khắc chế, đã
nhẫn nại, luôn nhắc nhở chính mình đừng sinh ra vọng tưởng. Nhưng,
chuyện tình cảm làm sao có thể ngăn cản cho được?
Đinh Nguyệt Hoa
thấy nàng xấu hổ, không giống với lúc đầu tỏ vẻ sẽ đem Triển Chiêu trả
lại:" Cũng do ta quá ngây thơ, ngươi nói cái gì cũng tin tưởng. Cái gì
mà không phải của mình, ngươi sẽ không tham lam, cái gì một năm, hai
năm, sẽ có một ngày trả Triển đại ca lại cho ta. Ta sao lại có thể tin
cơ chứ? Nếu ngươi không có lòng tham, thì như thế nào làm ra chuyện hạ
lưu như vậy?"
"Không phải! Chuyện này..." Chuyện này không phải nàng
làm! Hứa Hướng Dương thật sự khó trả lời, nói một nửa liền ngừng lại, ai sẽ tin nàng? Chính là nói xạo mà thôi!
"Chuyện này như thế nào?" Mặt Đinh Nguyệt Hoa lạnh xuống:" Sự tình dù sao đã xảy ra, giờ ngươi lại có ân với ta, ta có thể làm gì được ngươi nữa?"
" Ta không có ý tứ muốn báo đáp gì cả, cô nương không cần vướng bận việc này trong lòng. Ta tin tưởng, nếu người té xỉu là ta, cô nương nhìn thấy cũng sẽ không bỏ
mặc." Hứa Hướng Dương không biết phải giải thích với Đinh Nguyệt Hoa như thế nào, gặp phải chuyện như thế này, nàng thật sự không biết làm cách
nào để ứng đối.
"Nếu như vậy, ngày đó ngươi nói muốn trả lại Triển đại ca cho ta, giờ còn tính hay không?"
Cái này...... Hứa Hướng Dương giật mình, lời nói lúc trước của nàng thật sự là xuất phát từ đáy lòng, nhưng hiện tại, nàng đã sinh ra tình cảm
không nên có, mối quan hệ với Triển Chiêu cũng dần dần thoải mái, nàng,
có chút luyến tiếc... Một chút do dự của Hứa Hướng Dương làm sao qua nổi mắt Đinh Nguyệt Hoa, nàng lạnh lùng cười:" Giờ ngươi có muốn nói gì, ta cũng sẽ không tin! Ta, sẽ tự dựa vào sức của mình để giành lại!" Dứt
lời, tựa như một cơn gió bước ra khỏi nhà chính.
"Đinh cô nương!" Hứa Hướng Dương sửng sốt, lập tức đuổi theo, nhìn bóng dáng của Đinh Nguyệt Hoa, nàng không biết phải nói gì nữa. Tự dựa vào sức của mình? Nàng
thật sự muốn đi tranh đoạt cùng Đinh Nguyệt Hoa hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT