Trước một ngày đến Khai Phong, Hứa Hướng Dương tìm một cơ hội gặp Triển
Chiêu. Lần này ít hơn một phần câu lệ, lại hơn một chút chờ mong. Sự
thay đổi lặng yên này cứ tự nhiên mà diễn ra, lại có chút như hư vô hư
ảo. Nàng vẫn cẩn thận tránh Đinh Nguyệt Hoa, gõ cửa phòng Triển Chiêu.
Trương Long Triệu Hổ đang ở đấy, thấy nàng đến, liền cười ha ha cáo từ.
Hứa Hướng Dương gắt gao nắm quyển sách trong tay, có chút chột dạ, cứ
như bị ai đó lột sạch lớp da bên ngoài vậy.
Triển Chiêu mời nàng vào
trong, cửa phòng vẫn để mở rộng như lúc trước. Hứa Hướng Dương đặt bản
duy kí lên trên bàn:" Ta đã xem xong sách rồi nên qua trả lại cho ngài.
Nếu về sau có cơ hội trải nghiệm một lần thì thật tốt." Triển Chiêu cầm
lại sách, cười đùa nói:" Đợi khi nào quy điền, sẽ mang ngươi đi một
chuyến."
Nàng biết đó chỉ là một câu nói cười bình thường mà thôi,
nhưng vẫn không ngăn được trong lòng sinh ra chờ đợi, nếu đến ngày đó
nàng còn ở bên cạnh hắn, vậy thì nhất định cùng nhau ngao du thiên hạ.
Thu lại tâm tình, chuyển đến chuyện chính sự:" Mấy ngày trước Quan đại
ca hỏi thân thế của Bảo Nhi, hắn nghe xong thì nói muốn nhận nuôi Bảo
Nhi."
"Quan đại ca?" Triển Chiêu hơi bất ngờ, hắn là một đại nam nhân lại muốn nuôi đứa nhỏ? Bảo Nhi ở chỗ hắn có ổn thỏa không?
"Hắn nói thê tử và nữ nhi mất sớm, trong lòng tiếc nuối, lại thấy Bảo Nhi
rất hợp ý, cho nên muốn thu dưỡng nàng. Ta âm thầm quan sát mấy ngày,
hắn quả thật rất yêu thương Bảo Nhi, so với ta và Đinh cô nương, hắn
chăm sóc Bảo Nhi còn tốt hơn. Nếu Bảo Nhi theo Quan đại ca, khi nào trở
về hắn sẽ tìm một bảo mẫu hỗ trợ nữa."
Triển Chiêu không phải là phản đối, chỉ là:" Ngươi không phải muốn nhận nuôi Bảo Nhi sao?"
"Ta......" Nàng có chút bị nghẹn lời, làm sao có thể nói rõ ràng tâm tư của bản
thân được? Chỉ có thể lấy một cái cớ qua loa:" Quan đại ca có ân với ta, nếu việc nhận nuôi Bảo Nhi có thể giải quyết được tâm nguyện của hắn,
ta có thể buông tha chuyện này. Bảo Nhi được hắn nuôi dưỡng, chúng ta đi thăm cũng dễ dàng. Hơn nữa, Đinh cô nương bên kia... Có lẽ sẽ không cảm thấy quá mất mát." Những điều trên không phải cái nào cũng là lấy cớ,
sự thật cũng có đến vài phần.
Triển Chiêu nhìn nàng, chẳng lẽ nàng
cảm thấy về sau bọn họ sẽ có cơ hội sinh đứa nhỏ? Hắn mím môi quay đầu
đi chỗ khác, bọn họ có thể không thu dưỡng Bảo Nhi, nhưng sau này, hắn
không thể cam đoan sẽ cho nàng một đứa nhỏ. Nghĩ nghĩ, lập tức thoải
mái, Bảo Nhi xuất hiện vốn là một chuyện ngoài ý muốn, có thu dưỡng hay
không cũng không có gì trở ngại. Quay đầu nói:" Việc này còn chờ đại
nhân làm chủ, Quan đại ca làm người thành thật, Bảo Nhi có thể được hắn
yêu thương là chuyện tốt. Lại quan sát chút, nếu cuối cùng Bảo Nhi không có chỗ nào để đi, chúng ta lại nhận nuôi nó cũng không muộn."
Hứa
Hướng Dương như trút được gánh nặng, hắn không cảm thấy nàng lật lọng
thì tốt rồi. Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bóng dáng Đinh Nguyệt Hoa xuất hiện ở cửa, khiến Hứa Hướng Dương giật mình đứng
lên, vẻ mặt hoảng hốt, nhiều ngày nay quan hệ giữa nàng và Triển Chiêu
dịu đi, sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa càng ngày càng kém. Hứa Hướng không dám
cùng Đinh Nguyệt Hoa đối diện, lại càng không dám ở trước mặt nàng nhìn
Triển Chiêu nhiều một cái, hiện tại bị nàng gặp được bản thân ở trong
phòng Triển Chiêu, Hứa Hướng Dương cơ hồ muốn chạy trối chết.
Đinh
Nguyệt Hoa nhìn thấy Hứa Hướng Dương, sửng sốt, cười đến miễn cưỡng:"Hứa cô nương cũng ở đây nha, không có làm phiền đến các ngươi đi?"
Hứa
Hướng Dương vội vàng lắc đầu:"Mấy ngày trước, Triển đại nhân cho ta mượn một quyển du kí để giải buồn, ta xem xong liền mang đi trả, cũng định
đi về luôn đây." Nói xong hướng Triển Chiêu:" Triển đại nhân, đa tạ sách của ngài, ta đi về trước." Dứt lời vội vã chào Đinh Nguyệt Hoa một
tiếng rồi đi.
Triển Chiêu nhìn theo Hứa Hướng Dương rời đi, mới nói
với Đinh Nguyệt Hoa:" Bảo Nhi đâu? Được Quan đại ca ôm đi rồi sao?" Đinh Nguyệt Hoa có chút mất hứng, đi vào phòng, tự mình rót một chén trà,
nhỏ giọng nói:" Triển đại ca, nàng tới tìm huynh làm cái gì?"
"Không phải nói rồi sao? Đến trả sách."
"Trả sách khi nào chẳng được? Lại chờ vào lúc này! Rắp tâm bất lương!" Đinh
Nguyệt Hoa có chút giận dỗi, nói lời cũng không dễ nghe. Đã nhiều ngày
nay tâm tình nàng thật sự không tốt chút nào, không phải chỉ trật cái
chân thôi sao? Triển đại ca lại khắp nơi chiếu cố nàng, nhìn mà chán
ghét!
Triển Chiêu khẽ nhíu mày:"Nguyệt Hoa, muội nghĩ nhiều rồi." Tâm tình của nàng không phải hắn không hiểu, chính là Hứa Hướng Dương nhát
gan cẩn thận như vậy, có thể mưu đồ bất lương cái gì? ... Lúc trước,
chuyện lúc trước cũng không cần đề cập đến nữa, chính là hiện tại hắn
chỉ cần tới gần nàng một chút nàng đã trốn ra thật xa.
"Triển đại ca, huynh thay đổi!" Đinh Nguyệt Hoa ủy khuất lên án. Triển Chiêu nhìn vào
mắt của nàng, mày càng khóa chặt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:" Nguyệt
Hoa, là ta phụ muội. Chuyện quá khứ muội cũng nên buông xuống."
"Ta không thích nghe lời này!"
"Vậy muội muốn nghe cái gì?" Triển Chiêu bất giác trầm giọng:" Không cần bởi vì lỗi lầm của ta mà chậm trễ cả đời mình! Chẳng lẽ muội thật sự muốn
phí hoài thời gian như vậy? Không đáng!" Nếu hắn đã cưới Hứa Hướng Dương thì sẽ không hưu thê! Đinh Nguyệt Hoa cũng không thể làm vợ kế, lại
càng không làm thiếp người ta! Sao nàng lại cố chấp như vậy? Nàng càng
như vậy càng khiến hắn đau lòng!
Đinh Nguyệt Hoa nhụt chí ngồi xuống, hơi cúi đầu nói:" Ta... Huynh nói xem ta làm sao buông tay được đây?
Mọi người đều khuyên ta buông tay, ta cũng muốn làm như vậy. Nhưng là,
trong lòng ta khó chịu. Mọi người đều nói Hứa Hướng Dương sửa đổi lại
tốt lắm, liền lập tức tha thứ cho nàng! Còn ta thì sao ! Ủy khuất của ta có thể nói cho ai? Ngay cả huynh cũng đứng về phía nàng!"
Triển Chiêu thật sâu thở dài, gian nan nói:"Nguyệt Hoa, sớm trở lại Mạt Hoa thôn đi."
"Triển đại ca!" Đinh Nguyệt Hoa không thể tin được nhìn về phía hắn, hắn là
muốn đuổi nàng đi? Một câu trấn an đều không có, ngược lại đuổi nàng đi?
Triển Chiêu kiềm chế nỗi lòng, nghiêm mặt nói:" Trời đã muộn, mời cô nương
trở về cho." Nếu hắn không nhẫn tâm, nàng sẽ vĩnh viễn không nhìn rõ
hiện thực.
Đinh Nguyệt Hoa cắn môi, nước mắt đảo quanh, oán hận quay
đầu bước nhanh khỏi phòng. Triển Chiêu theo sau đóng lại cửa phòng, bàn
tay nắm chặt đến trắng bệch, rất lâu sau đó mới thả lỏng ra, đáy lòng
dâng đầy cảm xúc không cam lòng cùng đau thương. Hắn đâu có muốn làm tổn thương nàng? Chuyện Bảo Nhi vẫn nên thôi đi, đỡ phải khiến nàng cảm
thấy Hứa Hướng Dương lại đoạt đi đồ mà mình yêu thích. Nếu bọn họ thu
dưỡng Bảo Nhi sẽ tạo cho nàng cái cớ đến thăm, ngược lại càng khó khăn,
cân nhắc một hồi, để Quan Húc nhận nuôi Bảo Nhi thích hợp hơn.
Đinh
Nguyệt Hoa thương tâm một đêm, ngày hôm sau đi ra với hai mắt sưng đỏ.
Trong lòng Hứa Hướng Dương vô cùng áy náy, nghĩ đến tối hôm qua, chắc
sau khi nàng rời đi Đinh Nguyệt Hoa và Triển Chiêu cãi nhau. Kết quả như vậy nàng thật không mong muốn, chỉ có thể tránh Triển Chiêu xa chút,
càng cẩn thận che giấu tâm tư của bản thân, ngay cả Bảo Nhi, nàng cũng
không dám tới gần quá mức, sợ Đinh Nguyệt Hoa càng thêm khổ sở.
Trừ
bỏ Quan Húc, những người khác đều có thể hiểu Đinh Nguyệt Hoa vì sao ủy
khuất. Đối với Quan Húc mà nói, chuyện quan trọng mỗi ngày chính là chọc Bảo Nhi vui vẻ, thực sự coi mình như là cha của đứa nhỏ. Gặp Đinh
Nguyệt Hoa uể oải không có tinh thần, quan tâm nói:" Đinh cô nương là bị làm sao vậy? Chăm sóc Bảo Nhi có chút mệt mỏi sao? Đến đây, Bảo Nhi đến chỗ Quan thúc nào."
Đinh Nguyệt Hoa giao Bảo Nhi cho Quan Húc, hai
mắt lại liếc về hướng Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương đang sóng vai mà
đứng, ánh mắt Hứa Hướng Dương né tránh, Triển Chiêu lại thản nhiên lạnh
lùng. Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Quan Húc:" Đêm qua Bảo Nhi hơi quấy, không có chuyện gì."
" Chăm sóc đứa nhỏ là việc cực khổ, khó có
người lại kiên nhẫn như cô nương, sau này ai thú ngươi nhất định là có
phúc!" Quan Húc là người từng trải, biết việc chiếu cố đứa bé không dễ
dàng gì. Sau khi chân Hứa Hướng Dương bị thương, Bảo Nhi đều do một tay
Đinh Nguyệt Hoa lo liệu.
Đinh Nguyệt Hoa nghe xong lời này, miễn
cưỡng cười, vừa nhìn về phía Triển Chiêu, hắn đang muốn giúp đỡ Hứa
Hướng Dương xuống lầu. Quan Húc nhìn theo ánh mắt của nàng, mi tâm khẽ
nhúc nhích, mối quan hệ giữa bọn họ hình như có chút phức tạp? Triển
huynh đệ và Hứa cô nương là phu thê nhưng cử chỉ khách khí xa lạ. Đinh
cô nương hẳn là có tình cảm với Triển huynh đệ. Mặc dù Triển huynh đệ
đối nàng không xa không gần nhưng nhìn thế nào thì so với Hứa cô nương
lại tự nhiên hơn nhiều. Ba người bọn họ thực khiến người ta đoán không
ra là có sự tình gì. Thu hồi tầm mắt, đùa đùa Bảo Nhi, cất cao giọng
nói:" Bảo Nhi a, hôm nay Quan thúc mang ngươi đi cưỡi ngựa được không?"
Nói xong liền đi nhanh qua Triển Chiêu cùng Hứa Hướng Dương, lập tức
xuống lầu.
Hứa Hướng Dương được Triển Chiêu đỡ, cả người buộc chặt không được tự nhiên, nói nhỏ:"Ta, ta có thể tự đi......"
"Cái gì?" Triển Chiêu tựa hồ không có nghe rõ. Hứa Hướng Dương cảm thấy da
đầu run lên, nàng không dám làm trái Triển Chiêu, cũng không dám đắc tội Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng âm thầm kêu khổ, không phải đều nói nhĩ lực của người tập võ tốt lắm hay sao? Làm sao hắn lại không nghe thấy được? Hơi chần chờ nói tiếp:"Đinh, Đinh cô nương đang nhìn...Ta có thể tự đi
được."
Triển Chiêu giống như không nghe thấy nàng nói gì, đỡ nàng
xuống lầu, đến tận đại sảnh mới buông tay, sắc mặt thản nhiên. Nhưng ánh mắt phía sau vẫn nóng rực, nàng cực kì lo lắng. Bỗng nhiên Triển Chiêu
lên tiếng:" Ta đã thành thân, cô nương khác cùng ta có quan hệ gì đâu?"
Thanh âm không lớn nhưng cũng không nhỏ, lại đủ để Đinh Nguyệt Hoa nghe
rõ.
Đinh Nguyệt Hoa không nói lời nào ra khỏi quán trọ, hai mắt tựa
hồ hơi hồng hồng. Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh bất động thanh sắc
ngồi xuống ghế. hai người Trương Long Triệu Hổ nhìn nhau không dám nhiều lời. Hứa Hướng Dương muốn khuyên lại không biết nói như thế nào, sắc
mặt Triển Chiêu căng cứng, có thể nhận ra một tia không nỡ. Chỉ có Quan
Húc còn đang cười vui vẻ đùa Bảo Nhi:" Bảo Nhi, ngươi làm Đinh di mệt
rồi a, chúng ta đi ra nhìn xem một cái được không?" Dứt lời, ôm Bảo Nhi
ra bên ngoài.
Hứa Hướng Dương có chút lo lắng, Quan đại ca cứ như vậy đi, không phải sẽ làm tình hình càng thêm ngượng ngùng hay sao? Đinh cô nương có thể sẽ vì người đến không phải Triển Chiêu mà càng thêm đau
lòng hay không? Triển Chiêu ngồi xuống bên người nàng, thản nhiên nói:"
Quan đại ca là người đúng mực, không cần lo lắng."
Tuy nói như thế,
nhưng Hứa Hướng Dương sao có thể yên tâm. Nhìn người một bàn vô cùng
bình tĩnh, nàng thật sâu thở dài, vì sao người quan tâm đến Đinh Nguyệt
Hoa nhất lại là "kẻ tình địch" như nàng chứ? Ai, có một số việc muốn
quan tâm cũng không có khả năng, Triển Chiêu không lo, nàng vội cái gì?
Quan hệ của bọn họ sẽ như thế nào, quyền quyết định là ở Triển Chiêu,
hắn không muốn buông thì là ai cũng không tác động được.
Đinh Nguyệt
Hoa ở đầu bên kia, kiềm chế nước mắt chạy ra ngoài, nàng muốn tới một
nơi không có người nên đi đến chuồng ngựa phía sau quán trọ. Nơi này làm gì có cảnh trí gì để ngắm, đỗ rất nhiều xe ngựa, bừa bộn lộn xộn, nàng
chỉ là muốn tìm một nơi để yên tĩnh mà thôi. Ủy khuất lau đi nước mắt,
nghĩ tới vì sao sự tình lại trở nên như vậy? Vốn dĩ tất cả đều rất tốt,
nhưng từ lúc Hứa Hướng Dương tự tử không thành tự dưng chậm rãi thay
đổi. Không phải Hứa Hướng Dương nói sẽ đem Triển đại ca trả lại cho nàng hay sao? Bản thân quả thật vẫn quá ngây thơ, lại đi tin lời một kẻ như
vậy.
Bạch Ngọc Đường nói đúng, nàng không nên đối xử ôn hòa với Hứa
Hướng Dương! Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn rồi? Ngay cả
Triển đại ca cũng đứng về phía Hứa Hướng Dương, lại còn muốn đuổi nàng
đi.
Quan Húc tìm thấy Đinh Nguyệt Hoa thì nàng đang ngồi một mình
trên đống cỏ lau nước mắt, hắn hơi chần chờ, cuối cùng ôm Bảo Nhi xoay
người rời đi. Nhưng Bảo Nhi thấy Đinh Nguyệt Hoa, a a kêu vài tiếng,
quấy nhiễu đến nàng. Quan Húc có chút xấu hổ, Đinh Nguyệt Hoa cuống quýt lau nước mắt, đứng dậy nói:" Quan đại ca, sao ngươi cũng đi ra ngoài
này?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT