Công Tôn tiên sinh suy nghĩ một chút, đề bút viết
phương thuốc, vừa viết vừa nói:" Triển hộ vệ không chịu ngồi yên, mỗi
lần thương thế tốt lên một chút lại không để ý. Lần trước dặn hắn tắm
nước thuốc, hắn gật đầu đáp ứng nhưng còn chưa dùng lần nào. Vết thương
cũ rồi vết thương mới, cứng rắn lâu ngày sẽ thành tật, thời tiết thay
đổi liền ẩn ẩn đau. Có khi bận tra án, ăn bữa được bữa không, sau phá hư khẩu vị. Cũng may hắn trẻ tuổi xương cốt tốt, chú ý chăm sóc thân thể
vẫn có thể khôi phục trở lại. Bệnh đau bao tử kiêng lạnh, hắn cũng từng
bị thương ở xương, mặc ấm áp chút mới tốt."
Hứa Hướng Dương dụng tâm ghi nhớ, bệnh đau bao tử chủ yếu dựa vào việc ăn uống để chữa trị, nàng chỉ có năng lực trong phạm vi này nên sẽ cố gắng làm hết sức. Nếu Triển Chiêu không chịu phối hợp, nàng cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Nhìn thấy Công Tôn tiên sinh dừng bút, nàng thấp thỏm nói:" Tiên sinh,
ngài có thể viết giúp ta phương thuốc trị bệnh thấp khớp ở người già hay không?"
Ân? Công Tôn tiên sinh ngẩng đầu, khó hiểu nói:" Bệnh thấp khớp? Cô nương là hỏi thay ai?"
"Không dối gạt tiên sinh, ta nhận thức một lão bà bà nghèo khó không người
nương tựa trên chợ, thời tiết trở lạnh, đi đứng liền đau, còn phải chống đỡ làm đậu hũ kiếm sống. Cho nên..."
Công Tôn tiên sinh hiểu rõ cười cười, tiện đà nói:" Bệnh thấp khớp ở người lớn tuổi không có phương
pháp trị tận gốc, cũng phải chú ý giữ ấm. Ta khai thêm phương thuốc,
buổi tối trước khi đi ngủ ngâm chân, sẽ giảm bớt được phần nào."
Hứa Hướng Dương liên tục nói lời cảm tạ, lấy thuốc rồi về viện. Nhưng trở
về rồi lại có chút hối hận, nếu biết mình chạy đi tìm Công Tôn tiên
sinh, Triển Chiêu có tức giận hay không? Nguyên chủ là thê tử trên danh
nghĩa của hắn, kì thực tồn tại giống như kẻ thù, mà nàng cùng hắn chỉ là người xa lạ mới quen, quan tâm như vậy cũng có chút hơi quá. Nhưng nàng vẫn là không đành lòng thấy hắn như vậy, nghĩ muốn thay hắn làm chút gì đó. Sống chung dưới một mái hiên, chẳng sợ quan hệ lại căng thẳng, hắn
cũng là trượng phu của nàng, là người có liên hệ chặt chẽ nhất với bản
thân. Bất luận sau này thế nào, hiện tại mới quan trọng, có thể cải
thiện chút nào hay chút ấy. Huống chi, trừ bỏ không quan tâm đến người,
trên những phương diện khác Triển Chiêu vẫn chưa từng bạc đãi nàng điều
gì.
Trong viện yên tĩnh, nàng chần chờ hồi lâu mới tiến vào phòng
bếp bưng một bát canh xương đến trước cửa phòng Triển Chiêu, gõ vài
tiếng. Một lát sau, hắn mở cửa. Thấy nàng, mày liền nhăn lại:" Có chuyện gì?"
Nàng thật vất vả mới lấy ra được ba phần quyết tâm nhất thời
sụp xuống, hơi hơi lui bước, lúng túng nói:" Triển đại nhân, ngài... Ta, ta hầm ít canh, ngài, ngài uống một chén cho ấm thân đi..."
Ánh mắt Triển Chiêu dừng ở cái bát trên tay nàng, lời cự tuyệt bị chặn lại ở
họng, trầm mặt nhìn chằm một lúc lâu. Hứa Hướng Dương bị hắn trừng khiến cả người đều không được tự nhiên, không khỏi nhụt trí, miễn cưỡng
cười:" Ách... nếu không uống liền..." Mới nói được một nửa, bát trong
tay đã bị hắn tiếp nhận, nghe thấy hắn thản nhiên nói cảm ơn, trở lại
phòng đóng cửa.
Hứa Hướng Dương sửng sốt, tự dưng muốn cười, chung
quy hắn quá tốt. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân giống như trợ lý về
ẩm thực cuộc sống của Triển Chiêu, như vậy cũng tốt, nàng cần dựa vào
hắn sống qua ngày, hắn lại là người tốt, nàng có đủ năng lực phụ trách
công việc này. Công Tôn tiên sinh nói cần điều trị khẩu vị của hắn, nàng nhớ tới có một cái phương pháp, có thể làm cho hắn dùng thử.
Quả
thật Triển Chiêu là vì vết thương cũ không khỏe mới trở về sớm, mỗi khi
thời tiết như này, đều phải đau nhức một thời gian dài mới chậm rãi giảm bớt. Nhìn bát canh trước mắt, yên lặng thở dài. Nàng rất cẩn thận, cũng rất để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, một chút cảm xúc của hắn đều có thể bị nàng phát hiện. Chỉ cần thoáng cảm thấy hắn ngờ vực, nàng liền lui
trở về. Hắn tiếp nhận hay cự tuyệt tựa hồ đối nàng cũng không có ảnh
hưởng gì lớn, nàng luôn yên lặng làm chuyện của mình, xa xa nhìn, ngẫu
nhiên lại thật cẩn thận quan tâm tới người khác. Hắn nhìn không thấu tâm tư của nàng, cũng không muốn đi tìm hiểu sâu xa.
Hương vị của canh
tốt lắm, liền như lời nàng nói vậy, uống vào thân mình ấm áp hẳn lên.
Thân mình ấm áp, đau xót dường như cũng bớt đi một ít. Việc gì bên ngoài hắn đều nhận lấy hết vào mình, cái gì khổ cực đều cắn răng chống đỡ,
nhưng hắn cũng sẽ mệt. Tỉ như hiện tại, ăn canh, ấm áp dào dạt, đơn giản để bản thân thả lỏng một hồi, hảo hảo ngủ một giấc. Chăn bông xốp mềm
đắp lại trên người, rất nhanh khiến hắn chìm vào giấc ngủ.
Một giấc
liền ngủ đến chạng vạng, đau đớn trên người đã bớt đi. Đẩy cửa ra ngoài, ánh hoàng hôn nhiễm lên những mảnh tuyết đọng, làm tăng thêm chút màu
sắc. Thêm một người, sân này so với ngày trước hơn một phần sinh khí,
tuyết đọng có người dọn dẹp, thậm chí còn nuôi mấy con gà. Lông tơ màu
vàng đã rút đi, trưởng thành lên nhiều rồi. Hứa Hướng Dương sợ chúng nó
bị đông lạnh, không biết làm thế nào ra hai cái lồng gà, bên trong còn
để một lớp cỏ thật dày.
Nàng làm rất nhiều việc khiến hắn nhớ đến
những chuyện đã lâu không nhớ tới khi còn bé, trong nhà cũng từng nuôi
gà, mẫu thân cũng ở dưới mái hiên bận việc gì đó, hoặc là làm một ít
quần áo giày vớ cho người trong nhà. Nay thay đổi thành người khác, mặc
dù không phải mẫu thân, cũng không liên quan đến tình yêu, thậm chí còn
xem nhau như kẻ thù, lại không lấp đi được phần ấm áp kia. Hít sâu một
hơi, cảm thấy mọi thứ thật mờ mịt, không bỏ xuống được quá khứ, lại
không thể phủ nhận được cảm thụ chân thật trong lòng.
Từ trước cho
đến nay, hắn luôn là một bộ dạng vội vàng, ở đây nhiều năm, cũng chưa
từng xem thật kĩ sân viện này. Nay tâm tình bình thản, nhìn thấy cái gì
cũng không còn giống trong trí nhớ của bản thân. Nguyên lai, con người,
sự việc đều sẽ thay đổi, trên đời này không có cái gì sẽ mãi mãi nguyên
vẹn cả. Hắn đã nghĩ sẽ cùng Nguyệt Hoa dắt tay nhau đi đến hết đời, kết
quả trời xui đất khiến lại thú Hứa Hướng Dương.
Phía sau truyền đến
tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại, gặp Hứa Hướng Dương hơi hơi lộ ra tươi
cười, thực nhạt, nhạt nhẽo đến độ khó có thể nắm giữ. Nàng vẫn thực im
lặng, từ trước đã vậy, hiện tại vẫn thế. Chỉ có một lần cùng hắn cãi
nhau, sau đó nàng nói mình đã quên chuyện trong quá khứ. Sau khi mất trí nhớ nàng vẫn rất an tĩnh, nhưng lại có điểm bất đồng với trước kia. Đó
là một loại từ trong ra ngoài đều là yên tĩnh, sự hỗn loạn của thế giới
bên ngoài tựa hồ khó có thể lay động nàng, mặc dù sẽ có chút dao động,
cũng rất nhanh quay về điểm tĩnh lặng. Nàng an phận thủ thường, tâm tư
lại cẩn thận chú ý tới con người, sự việc chung quanh mình.
Hắn có
thể cảm nhận được xa cách cùng lảng tránh của nàng, nếu không có chuyện
quan trọng cần cùng hắn giải quyết, nàng tuyệt đối sẽ không nói nhiều
một câu. Hắn nghĩ có lẽ đây là phương thức ở chung tốt nhất giữa bọn họ, dù sao sự tình trước kia thực khiến người ta vô cùng xấu hổ và phẫn nộ.
Hứa Hướng Dương thấy hắn đứng trước lồng gà nhìn, nói:" Mấy con gà
đã lớn hơn rất nhiều, đáng tiếc vẫn không kịp để lễ mừng năm mới ăn."
Nàng nhẹ nhàng bước chân đến trước lồng gà, chúng thấy nàng đến gần đều
vây lại đây ríu rít chờ được ăn. Triển Chiêu không có đáp lại, chỉ nhìn
mấy con gà.
Hứa Hướng Dương có chút xấu hổ, đề tài lễ mừng năm mới
này không tốt lắm, không biết hắn có muốn về quê ăn tết hay không. Nếu
phải về, nàng có nên đi cùng không? Nàng không dám nghĩ sâu, lại càng
không đi hỏi, vội vàng vòng vo câu chuyện, nói:" Triển đại nhân, bữa
trưa ta gõ cửa ngài không có đáp, ta đoán ngài đang ngủ liền không gọi
nữa. Hiện tại đã thấy đói bụng chưa? Ta hâm lại chút đồ cho ngài lót
bụng, cơm chiều cũng sắp được rồi." Dứt lời đi vào phòng bếp.
Triển
Chiêu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, tâm tư âm trầm không rõ. Người trong nhà còn chưa biết biến cố của hắn và Đinh Nguyệt Hoa, càng không
biết chuyện hắn đã thành thân. Nói là hắn vốn không muốn thừa nhận cọc
hôn sự này cũng được, mặc dù không ổn, nhưng chính là hắn nghĩ kéo dài,
có thể thêm một ngày được một ngày. Hắn nghĩ như vậy, nàng có bản lĩnh
làm ra sự tình kia thì như thế nào? Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, khóe miệng kéo một tia cười khổ, không nghĩ tới chính mình lại cũng như vậy... âm u, lạnh lẽo.
Hứa Hướng Dương bưng một cái chậu sành đi ra, hắn hơi hơi nhíu mày, chậu sành? Lúc này nàng lại làm ra cái gì cho hắn vậy?
" Lúc ngài ngủ, Công Tôn tiên sinh gửi qua một ít thuốc lại đây để ngài
ngâm tắm, còn dặn dò khẩu vị ngài không tốt, cần bồi bổ. Trước kia ta
nghe qua một phương pháp, dưỡng khẩu vị tốt lắm nên làm vội cho ngài
thử." Hứa Hướng Dương không dám tiết lộ chính mình tự đi tìm Công Tôn
tiên sinh, liền nói dối, nghĩ đến Công Tôn tiên sinh cũng sẽ không bóc
trần đi " Phương pháp này rất đơn giản, chọn một cái dạ dày heo rồi rửa
sạch, cho thêm bảy quả trứng gà vào bên trong, lại vá lại, hầm cho chín
là được. Nghe nói ăn vài lần cơ thể sẽ tốt trở lại, ngài nếm thử xem."
Nàng nói một đoạn dài, Triển Chiêu lại nói:" Trước kia? Ngươi đã nhớ lại chuyện lúc trước?"
Ách! Hứa Hướng Dương sửng sốt, giật mình nhớ tới bản thân nói dối là mất trí nhớ, nhất thời khẩn trương:" Không, không có... Ta, ta cũng không biết, chỉ là trong đầu nhớ rõ cách làm này mà thôi."
Triển Chiêu không có truy vấn, mặc kệ nàng có nhớ hay không, chỉ cần an phận là được. Nhấc
nắp lên, mùi thịt tỏa ra, hắn nhìn nhìn, nói:" Ngươi cũng ăn một ít đi." Một cái dạ dày heo hơn nữa thêm bảy quả trứng, hắn làm sao ăn hết được?
"Ta không đói bụng, còn nữa, nếu ngài không ăn toàn bộ, sợ là hiệu quả
không tốt." Nàng âm thầm thở phào, may mắn hắn không truy vấn. Nghĩ nghĩ nói:" Triển đại nhân, vụ án kia có tiến triển gì không? Nhiều ngày
nayLâm bà tử chưa ra bán quán, ta có chút lo lắng, muốn đi xem sao."
" Vẫn chưa, vụ án còn chưa sáng tỏ." Triển Chiêu không chút do dự cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Hứa Hướng Dương có chút sốt ruột:" Còn chưa tìm được người sao?"
Triển Chiêu nhíu mày, chậm rãi nói:"Không có. Hai ngày trước Giang gia cùng
Trần gia lại cãi nhau một trận. Người nhà Trần gia nói Giang gia đem
khuê nữ giấu đi, Giang gia thề thốt phủ nhận. Trần bộ khoái dẫn người
vào trong nhà tra xét một vòng nhưng không tìm thấy."
Hứa Hướng Dương không hiểu, nếu là nữ nhi ở nhà mẹ đẻ, không có đạo lý không thấy
người, cũng không có đạo lý giết người vứt xác xuống giếng. Triển Chiêu
lại nói:" Những cái khác vẫn chưa tra được gì, duy nhất có điểm kì lạ là trong phòng con trai lớn Giang gia Giang Đào lại có mùi thối. Giang Đào giải thích nói là có chuột chết ở trong góc tìm không thấy. Trần gia
tìm không thấy người liền đe dọa sẽ ở sau lưng nhìn chằm chằm bọn hắn.
Vốn chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Giang Đào nghe xong sắc mặt
lại tái nhợt."
Hứa Hướng Dương không hiểu tra án, chính là nghe Triển Chiêu nói xong, bỗng nhiên nhớ tới từng nghe nói qua một câu chuyện
xưa:" Triển đại nhân, ta không hiểu việc tra án, ngài nói như thế nào ta biết thế ấy. Bất quá, vụ án này lại làm ta nhớ đến một đoạn chuyện ma
quỷ."
"Chuyện ma quỷ?" Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn, nàng nhìn
ôn nhu yếu đuối, thế nhưng còn nghe chuyện ma quỷ?:"Nói đến nghe một
chút."
" Toàn bộ câu chuyện ta nhớ không rõ, đại ý là có một người
ban đêm luôn mơ thấy bị nữ quỷ dây dưa, nữ quỷ nói ta ở trong phòng của
ngươi, chỉ cần ngươi tìm được thi thể của ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Vì thế hắn tìm khắp phòng của mình nhưng không thu hoạch được gì. Đến buổi tối, nữ quỷ lại báo mộng cho hắn, nói ta ở ngay sau lưng ngươi, không
tin ngươi quay đầu nhìn xem. Hắn cực kì sợ hãi, như thế nào cũng không
dám quay đầu. Sau khi tỉnh mộng, hắn lại tìm tiếp nhưng vẫn không thấy
thi thể. Nữ quỷ mỗi đêm đều đi vào giấc mộng, khiến hắn không thể ngủ
yên. Thẳng đến một đêm hắn từ trong ác mộng bừng tỉnh. Triển đại nhân,
ngài đoán, hắn nghĩ tới cái gì?"
Nghe thế, Triển Chiêu cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người, nàng kể một đoạn chuyện ma quỷ không
đầu không đuôi này thật là có chút dọa người. Lắc đầu nói:" Không đoán
được."
"Hắn nằm ở trên giường, không ngừng lặp lại, ở sau lưng ta, ở
sau lưng ta, ở sau lưng ta... Đột nhiên, hắn từ trên giường nhảy dựng
lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn, phía sau lưng hắn không phải là giường
sao?"
"Thi thể bị đinh ở trên ván giường?" Nghe thế Triển Chiêu mới hiểu, nguyên lai ở sau lưng ngươi là có ý này.
"Ân." Hứa Hướng Dương đã nhớ không rõ chuyện xưa có phải như vậy không, nhưng cái câu ở sau lưng ngươi quá mức ghê tởm khiến nàng cả đời cũng quên
không được. Giang Đào nghe đến "Ở sau lưng nhìn chằm chằm nhà các người" thì khẩn trương làm cho nàng nhớ lại câu chuyện này.
Triển Chiêu
suy tư, tuy rằng chỉ là một đoạn chuyện ma quỷ, lại làm cho hắn mở rộng
tầm mắt, có lẽ thi thể mất tích đã ở đó. Mùi thối trong phòng thực khả
nghi, ai lại để con chuột chết ở trong phòng bốc mùi mà không đi tìm vứt bỏ? Trừ phi căn bản không phải con chuột, không thể dễ dàng xử lí được. Người Trần gia nói sẽ nhìn chằm chằm Giang gia, mặc kệ có phải chỉ tức
giận mà nói ra hay không, chỉ cần trong lòng Giang Đào có quỷ sẽ không
dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại thời tiết lạnh, thi thể bốc mùi
chậm, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể cất giữ lâu dài được.
Nghĩ đến đây, hắn liền không thể ngồi được nữa. Đứng dậy nói:" Ta đi ra ngoài một chuyến, cơm chiều không cần chờ ta."
Hứa Hướng Dương sửng sốt, chưa kịp nói gì đã thấy hắn bước nhanh ra cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT