Thăng về nhà khi đồng hồ chỉ một giờ sáng. Trước khi đi, anh đã dặn Hoa - đứa em khác cha khác mẹ đừng khóa cửa. Anh se sẽ vặn tay nắm cửa, và hé mắt nhìn vào cho quen dần với bóng tối. Hình như Hoa chưa ngủ. Nó đang ngồi im như pho tượng, tay cầm vật gì như chiếc bút bi to và dài. Ánh sáng lờ mờ hắt từ ngọn đèn ngoài ngõ vào đủ để cho Thăng thấy, tay Hoa cầm một con dao. Đó là loại dao gọt hoa quả rất nhỏ mà nhà Thăng chỉ mua có hai con. Hoa đang cầm dao, ngồi trơ như phỗng đá. Mặt nó quay vào ban thờ, không biết thức hay đang mộng du.
Thăng nín thở lại gần. Anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Hoa và bảo:
- Bống, nằm xuống, nằm xuống ngủ đi.
Hoa vẫn ngồi lặng lẽ, nó chợt đứng lên và bước những bước nhẹ nhàng trên mười mấy bậc cầu thang. Thăng vội chạy vào trong bếp, tay vớ lấy con dao chặt xương, đi sau đứa em. Mắt Hoa đang nhắm nghiền. Còn Thăng thì không dám chớp mắt.
Bỗng Hoa dừng lại, quay lưng và bước xuống. Nó mò vào trong bếp, để con dao ở chỗ cũ và ra ngoài. Thăng chờ cho đến khi Hoa nằm xuống cái chiếu trúc trải ở nhà ngoài mới cất con dao đi. Ngần ngừ một lúc, anh vớ lấy tất cả dao, kéo, nĩa và cho vào trong tủ thờ, khóa lại.
Đêm đó, Thăng bấm chốt cửa. Anh lén sang phòng bố và mở cửa xem ông và mẹ kế đã ngủ chưa. Họ ngủ rồi. Thăng thở phào nhẹ nhõm. Anh bước đi, yên tâm đôi chút. Rồi nghĩ thế nào, Thăng lại bấm chốt cửa phòng. Anh xuống tầng hai, và lặp lại ngần ấy hành động với cánh cửa phòng bà nội.
Không hiểu sao, đêm ấy Thăng chỉ mơ thấy toàn máu là máu.
Ngày thứ hai
Thăng ngủ đến mười hai giờ mới dậy. Anh đã dậy một lần từ sáu giờ sáng để xếp đống đồ sắc nhọn trở lại chỗ cũ. Vừa mở cửa ra, Thăng thấy mặt bố mình hầm hầm. Hai mắt ông long lên sòng sọc như chuẩn bị giết người. Mẹ kế của Thăng đang khóc.
Một mùi gì đó rất lạ bỗng thoang thoảng bay qua. Thăng vội xuống nhà dưới, thấy nồi thịt kho sắp cháy đến nơi. Anh tắt bếp. Hoa vẫn ngồi ở nhà ngoài. Mái tóc nó ướt sũng mồ hôi, trông bẩn bẩn như lâu lắm không gội đầu. Mặt nó xanh hẳn đi sau trận ốm liệt giường. Tay Hoa mân mê một cuốn sổ màu hồng. Thấy Thăng, Hoa vội quay mặt đi và giấu cuốn sổ xuống gầm tủ thờ.
Ngày thứ ba
Ông Thắng không tài nào ngủ được. Bà Hồng cũng không thể ngủ được. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Con bé Mai năm tuổi đã ngủ say.
Đột ngột ông Thắng nghe thấy có tiếng TV bật rất to ở dưới tầng một. Đã hai giờ sáng rồi. Chẳng lẽ mẹ già của ông lại còn thức để mở TV? Bà vốn bị lãng tai bẩm sinh, thường chỉ đọc môi chứ hiếm khi căng tai ra nghe ai nói. Xem TV bà chỉ đọc chữ, xem hình. Ai lại bật TV to thế?
Ông Thắng lại nghe cả tiếng nước xối ào ào trong nhà vệ sinh. Có cả tiếng vòi hoa sen lẫn tiếng vòi trong lavabo. Lại còn cả tiếng xả đại bồn cầu. Hình như có người nào đó đang đánh thức cả nhà dậy. Ông sực nhớ đến Hoa - đứa con riêng của vợ đang ngủ dưới tầng một. Dạo này nó hay lọ mọ dưới nhà vào ban đêm. Hay là Hoa? Ông Thắng mở cửa, và thấy đèn đuốc sáng trưng. Các đèn cầu thang từ tầng bốn xuống tầng một, bao gồm cả đèn bếp lẫn đèn sân thượng đều rực sáng. Ông thấy là lạ. Trong cái là lạ ấy, có đôi chút rờn rợn. Ông lẳng lặng khép cánh cửa đằng sau lại và đằng hắng một tiếng.
Không có ai trả lời.
Ông Thắng lại đằng hắng to hơn.
Tiếng nước chảy vẫn chưa dứt.
Ngày thứ tư
Sau sự cố điện nước hôm qua, ông Thắng quyết định ông sẽ ngủ dưới tầng một xem sao. Hoa sẽ ngủ với vợ và con gái ông.
Đêm. Tiếng chim lợn kêu từ bãi tha ma gần nhà khiến ông Thắng lại trằn trọc khó ngủ. Nằm trên cái chiếu mà hàng ngày Hoa thường ngủ, ông Thắng thấy có cái gì khác lạ ở con bé. Ồng nghĩ ngợi một lúc rồi ngồi dậy.
Có tiếng chân người từ tầng trên bước xuống. Nhưng khi thấy ông Thắng ho nhẹ, cái tiếng ấy ngưng hẳn.
Ngày thứ năm
Thăng cầm tờ báo trên tay, mặc dù anh không có thói quen đọc báo trong giờ ăn cơm. Mọi người đều nhìn Thăng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thăng không đọc báo. Anh đang giả vờ đọc báo để nhìn trộm Hoa. Mặt nó xanh và hốc hác như con quỷ đói. Đứa con gái gần hai mươi tuổi từng nặng hơn sáu mươi cân giờ trông gầy giơ xương. Có lẽ quá trình ăn kiêng, cũng như các loại thuốc Hoa dùng đã làm con bé thành cái xác khô biết đi. Ở Hoa không có nét đáng thương của những người mắc bệnh kinh niên không thể chữa trị. Nó trông thật quái đản và độc ác. Như một kẻ khát khao được đớp thử một miếng thịt người để chữa lành những vết thương trên cơ thể.
Thăng thốt nhớ đến chuyện đêm hôm qua. Đã có tiếng gõ cửa. Khi anh mở cửa thì thấy mẹ kế đang đứng trước mặt. Khi đó mới mười một giờ. Bà Hồng bế con Mai đang ngủ khì, đưa tay lên ra hiệu cho Thăng im lặng.
Cánh cửa phòng ông Thắng và bà Hồng xịch mở. Hoa đang đứng cầm con dao giống y đúc con dao hôm trước Thăng thấy. Anh ghé tai bà Hồng, thì thầm:
- Con Bống mộng du ấy mà. Cô vào đây với cháu.
Bà Hồng lập tức làm theo.
Hoa cầm dao, mắt mở trừng trừng không hề chớp lấy một cái. Nó bước từng bước một xuống dưới. Ông Thắng đang ngủ ở tầng một. Hoa định làm gì?
Một tiếng ho nhẹ vọng lên.
Hoa buông con dao xuống dưới cầu thang và quay lại giường ngủ.
Hôm nay, khi đối diện với Hoa, Thăng nghĩ anh nên hỏi nó vài câu. Dù sao cũng là anh em một nhà.
- Bống này, mày có hay ngủ mơ không?
Hoa nhướng mắt nhìn ba gương mặt người thân. Nó gõ nhẹ tay lên trán theo thói quen và bảo:
- Có chứ. Hôm qua em cũng mơ đấy.
- Mơ thấy gì thế? -Ông Thắng hỏi ướm thử.
- Hình như là... mơ đi tìm người. Cháu cũng không rõ lắm! -Hoa nhún vai.
Rồi nó bật cười:
- Nhà mình tích góp vốn để đánh đề hay sao?
Cả bốn cùng cười ồ lên. Không c tiếng cười nào là thật.
Ngày thứ sáu
Thăng hí hoáy lục lọi cái túi đựng laptop của Hoa. Con bé luôn để cái túi ấy dưới tầng một và ngủ ngay bên cạnh. Thăng lần sờ một hồi cũng tìm thấy cuốn sổ màu hồng hôm trước Hoa giấu.
Anh giắt quyển sổ mỏng dính vào đít quần và chạy nhanh lên phòng. Quên cả khóa cửa, Thăng nóng ruột mở ra xem.
"Bộ Y tế
Bệnh viện Nội tiết Trung ương
Số thẻ bảo hiểm:...
Số hồ sơ: xxxxxxx
SỔ ĐIỀU TRỊ BỆNH CẦN CHỮA TRỊ DÀI NGÀY
Họ và tên: Nguyễn Thị Kim Hoa
Năm sinh: 1995
Nghề nghiệp: Sinh viên
Giới tính: Nữ
Địa chỉ:...
Số điện thoại:... "
Thăng vội lật sang mấy trang kế tiếp.
"Phần khám và chẩn đoán bệnh
Ngày 5 tháng 4 năm 2014
Chẩn đoán bệnh: Bướu giáp lan tỏa, nuốt vướng. Viêm tuyến giáp tự miễn.
Điều trị: Levothyroxine 100mcg. 1/2 viên/ngày trước ăn sáng 30 phút. "
Bên dưới còn ghi thêm vài loại thuốc bổ. Chủ yếu là calcium và vitamin C.
Thăng lại lật sang trang tiếp. Mấy tờ giấy biên lai, hóa đơn và kết quả xét nghiệm rơi ra. Anh xem lần khám gần nhất.
"Ngày 8 tháng 7 năm 2014
Chẩn đoán bệnh: Viêm tuyến giáp tự miễn. Men gan tăng cao.
Điều trị: Levothyroxine 100mcg. 1/2 viên/ngày trước ăn sáng 30 phút."
Ngoài ra còn có một loại thuốc bổ gan. Thăng không chú ý lắm. Anh nuốt khan, tay gõ lên bàn phím máy tính.
"Viêm tuyến giáp tự miễn".
Một loạt kết quả hiện ra.
Thăng lại lạch cạch gõ thêm.
"Biến chứng của bệnh viêm tuyến giáp tự miễn."
Thăng nhấn vào một kết quả.
"...Tâm thần kinh: Trầm cảm có thể xuất hiện từ rất sớm và có xu hướng nặng lên theo tiến triển của bệnh. Viêm tuyến giáp mạn tính cũng có thể gây suy giảm tình dục ở cả nam và nữ, gây suy giảm các chức năng tâm thần khác như trí nhớ, khả năng tập trung, giấc ngủ..."
Bỗng có tiếng mở cửa. Thăng nín thở ngồi yên. Một bóng người đứng ngay đằng trước mặt anh, tay cầm một con dao chuyên dùng để thái thịt. Thăng cố tìm một vật gì đó thật nặng để ném vào người kia.
Nhưng chẳng có gì cho Thăng tự vệ cả.
Người kia vẫn lừ lừ đi đến.
- Thăng ạ, bệnh tật chỉ là cái cớ thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT