- Hạ gia về tư lịch cũng rất đáng ngại các ngươi hãy bình tĩnh.
Quách phàm hiếp cặp mắt đầy ý vị nhìn phía xa xâm rồi mở miệng khiến toàn trường đều một hồi trầm mặt.
Trầm ngâm hồi lâu hắn lại nói tiếp.
- nghe nói trước đại chiến không lâu Hạ gia có dị tượng một linh bảo có lẻ là tứ phẩm linh bảo đã xuất thế.
Lại một hồi nghị luận ồn ào của tất cả mọi người ở đây riêng Đoạn Trường Hồng ánh mắt lóe hung quan nhưng hắn cũng im lặng.
- Linh bảo dẩn đến thiên địa dị tượng xuất thế hiển nhiên phải là cấp 4 trở lên. Tuy nhiên muốn phát huy được thực lực của linh bải tứ phẩm cũng phải có đủ thực lực. Theo tinh tình báo Hạ gia cho đến nay cũng chỉ mới có một người là thái ất lục trọng thái thượng trưởng lão Lưu Gia. Gia chủ hiện tại của Lưu gia cũng chỉ vừa đến trúc cơ đĩnh phong cứ cho là đạt tới thái ất nhất trọng cũng chỉ là thái ất nhất trọng mà thôi. Cho dù các gia tộc liên minh của Hạ gia gợp chung lại thì trên dưới cũng chỉ 7 cường giả thái ất.
Nói đến đây hắn lại liếc mắt nhìn một vòng tất cả mọi người.
- Quách gia chủ ý ngươi là..
Một lão giả vận bộ áo bào màu hồng gương mặt chất chồng nếp nhăn ánh mắt lóe sáng lên tiếng.
- Quách gia chủ ngài định đánh chủ ý đến Hạ Gia.?
Hơn 10 người ở đây ai nấy đều là gia chủ hoặc thái thượng trưởng lão trong gia tộc của họ hiển nhiên là những lão hồ ly, vừa nghe Quách phàm phân tích cơ hồ đả có ý nghĩ.
- Không sai. Theo ta biết đội ngủ thái thượng trưởng lão Hạ gia đang chuẩn bị đưa người về tập hợp ở một nơi cùng đội ngủ còn lại, giai đoạn này tất nhiên là bọn họ muốn co cụm lại để bảo về tối đa thiên kiêu trong gia tộc mình.
- Tốt chúng ta một mẽ bắt gọn đám người kia để xem Hạ gia có bao nhiêu tài sản để chuộc con tin.
Một người trong số đó vỗ đùi lên tiếng ánh mắt đầy tham lam. Rất nhiều tiếng bàn táng vang lên toàn trường lại một hồi xôn xao.
- Nếu đã như vậy. Thì ta cùng với ba người trong số các ngươi kiềm chân lão bất tử Hạ Đồ những còn các ngươi biết phải làm gì rồi chứ.?
Quách Phàm khóe miệng nhếch lên nói với tất cả mọi người, tất cả đều đứng dậy chấp tay với Quách Phàm trong đó có Đoạn Trường Hồng, hắn cuối đầu ánh mắt lại lóe tia sáng kì dị....
- Thái thuợg trưởng lão tộc trưởng truyền tin báo đã tập hợp đội ngủ ở sơn cốc phía Đông Bắc.
Một lão giả gương mặt quen thuộc gật đầu sau đó hắn nghẩn đầu suy tư tính toán..
- Xem ra cũng đến giai đoạn mấu chốt rồi. Truyền lệnh tất cả thu xếp nữa tiếng sau tiến về tập trung với các đội ngủ còn lại.
Người này không ai khác chính là cường giả thái ất lục trọng duy nhất của Hạ gia Hạ Đồ, nhìn khí tức Hạ Đồ lúc này phản phất sấp đột phá thất trọng chỉ kém nửa bước.
- Vâng...
- Tướng công phía bên phụ thân truyền tin bảo chúng ta tập hợp ở phía Đông Bắc.
Một thiếu nử gương mặt xin đẹp có vài nét giống với Hạ mẫn nàng vừa cầm ngọc giản vừa nói với một trung niên nam tử trước mặt. Người này một thân hắc giáp, oai phong lẳm liệt gương mặt cương trực đứng đối diện với thiếu nử. Khí tức người này mạnh mẽ cơ hồ đã đột phá trúc cơ bát trọng cùng với một thân chiến giáp nhìn qua hết sức bất phàm.
- Được. Chúng ta về lại tập hợp thôi giai đoạn này vất vã cho nàng rồi.
Ánh mắt hắn có phần nhu hòa nhìn thiếu nử nắm lấy tay nàng nhẹ giọng nói,
- nàng cũng đã đột phá trúc cơ ngũ trọng đan dược tinh gia cho quả nhiên phi phàm.
Nói đến đây ánh mắt hắn có phần cảm khái cùng sùng bái.
- Không biết Hạ mẫn muội thế nào rồi, với tính tình của nàng đi theo Tinh Gia chắc sẽ phiền phức nhiều.
Trường ngạo cười khổ vuốt ve tóc Hạ Khuê.
- Yên tâm đi. Có Tinh gia cùng Võ thừa đại ca Hạ mẫn là người an toàn nhất trong chúng ta. Nàng đừng lo lắng bây giờ thu xếp đi chúng ta xuất phát.
Một mảnh chiến địa do các tông môn thế lực lập ra nhầm tìm kím người có tư chất tốt nhất để họ thu nhận vào tông môn. Đồng thời cũng là cơ duyên của tất cả những người khi được đặt chân vào chiến trường này.
Mọi thiên phú, mọi tài năng, mọi âm mưu thủ đoạn... tất cả tất cả đều được bộc lộ. Trong mắt những tông môn ở đây rèn luyện bên trong chiến địa là một lần rèn luyện cơ bản của một Võ Giả hay Linh giả chuyện sống còn của các gia tộc họ hoàn toàn không để ý tới.
Thật vậy con người chỉ có thể bộc lộ hết những gì họ có khi bị dồn nén trong một hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Tu luyện là một con đường đầy trong gai mỗi bước đi đều gian nan vô kể, cũng đúng như những gì các tông môn nghĩ và làm đối với tu sỹ mỗi bước đi là tranh đấu. Mỗi cử chỉ là đấu tranh trận chiến ở đây đối với rất nhiều thế hệ là một bước đi trong gai đầu tiên của con đường cường giả. Chiến tranh tuy tản nhẩn và khóc liệt nhưng theo tu vi họ càng tăng lên và bước chân ngày càng xa dần nơi Thành Ngan Bạc của họ, một ngày kia giữa đất khách quê người xa lạ, nếu không có những trận chiến như thế này diễ ra thì họ sẽ bị những trận chiến còn khóc liệt hơn, thảm kịch hơn vùi dập khi đó lại là một hồi bùi ngùi không nhấm mắt vì bản thân họ cũng không nằm trên mãnh đất cố hương của mình.
Chiến địa đã xảy ra cũng đã hơn 10 tháng thời gian 1 năm đối với một tu sỹ cơ hồ là một cái chớp mắt mà thôi. Khi đến giai đoạn nhất định một cường giả muốn đột phá thì ngoài tài nguyên còn càn thời gian để tu luyện và cảm ngộ. Chuyện bế quan vài năm vài chục năm thặm chí vài trăm năm cũng hết sức bình thường.
Lại nói về đội ngủ của Tinh gia cùng võ thừa sơn cốc nơi võ thừa nhận truyền thừa của Đỗ khải giờ đây đã là nơi tập trung liên hợp giữa Hạ Gia, Lưu Gia, cùng một số gia tộc nữa. Đội ngủ này nếu xét về tổng thực lực cơ hồ cũng có rất ích đội ngũ dám chêu chọc vào. Tuy nhiên rất ít nhưng khôg phải không có.
Hơn 10 gia tộc có danh tiếng trong thành Ngan Bạc cơ hồ đả tụ tập về gia tộc liên minh của họ từ đó kẻ đưa người đẩy âm mưu quỷ kế bắt đầu nhiều hơn thế là việc va chạm đánh giết trong chiến địa cơ hồ chỉ còn lại là chiến trường của 13 gia tộc có uy danh nhất thành Ngan Bạc.
- Tộc trưởng Hạ gia cút ra đây cho ta.
Một trung niên nam tử mắt hẹp mũi ưng nhìn là biết hạng người không tốt lành gì vác một thanh trường đao trên vai đứng bên ngoài màng sáng trận pháp trước sơn cốc ngạo nghể hét to. Sau lưng hắn là 1 nhóm đội ngủ hơn 100 người trong đó có 3 người phát ra khí tức trúc cơ cửu trọng 2 người khí tứ thái ất nhất trọng thần sắc hung ác nhìn âm trâm nhìn về phía trong sơn cốc.
- A. Đù.... mới mấy ngày lại có một đám tôm tép kéo đến nửa bọn này không thấy phiền à.
Tinh gia đang dại Hạ mẫn cách luyện chế đan dược thì ngẫn đầu cổ quái nói.
- Tinh gia để ta ra ứng chiến.
- Huynh Đệ để ta đi cùng ngươi.
- Uhm... Trường Ngạo ra luyện tập chút đi còn ngươi đầu đất mẹ kiếp ra ngoài đó cũng đừng hù bọn này chạy nửa. Như mấy lần trước lấy đâu ra tù binh mà kiếm tiền chuộc, trên người bọn chúng có không ít dược liệu đâu. Ngươi có hiểu không vậy.
Tinh gia bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành nói cho Võ Thừa biết nên làm gì. Nhìn cái gương mặt như khúc gỗ của hắn tinh gia lại hít sâu vài hơi kẻo lại xong lên tát cho mấy cái.
- Mẹ kiếp làm như cái gì cũng biết, xong đánh một hồi lại thả đi hết chẳng có tí tác dụng gì, ít ra cũng móc túi bọn chúng một ít của cải chứ, tuy có hơi vô sĩ nhưng ở đây ai cấm việc ấy đâu..?
Võ thừa sờ sờ mũi có chút lúng túng cũng không nói gì. Trường ngạo nhìn võ thừa rồi cũng cười khổ. 5 ngày trước hắn cùng Hạ Khuê đội ngủ đã đến sơn cốc. Sau một hồi hoàn huyên hắn cùng hạ khuê cũng đi theo tinh gia còn đội ngủ lại sác nhập vào đội ngủ tổng thể của Hạ gia.
Ngọc giản truyền tin của tinh gia lóe lên sau đó hắn cầm ngọc giản thần thức truyền vào vài hơi thở hắn buôn ngọc giản ra nói.
- Hai người các ngươi cùng với 3 tộc trưởng liên minh dẫn 50 người ra làm thịt bọn kia đi.
- Được. Võ thừa cùng Trường Ngạo nhìn nhau sau đó cười cười cùng nhau nhanh chóng đi ra ngoài.
- Ta cũng muốn đi.
- cái này không được tiểu mẫn mẫn tập trung vào việc luyện đan a. Cái này mới là quan trọng đánh giết ngoài kia con gái ra làm gì gớm chết đi được.
Hạ Mẫn gương mặt đày bất mãn nàng chu cái mõ nhỏ nhắn tuy nàng nói vậy nhưng biết công việc của nàng khá quan trọng hàng ngày nàng mất 8h để luyện đan để phục vụ cho chiến đấu. Tuy mệt mỏi nhưng nàng biết tầm quan trọng của đạn dược trong chiến tranh. Thế nên tạo nghệ luyên đan của nàng cũng tịnh tiến nhanh chóng. Cơ hồ một lò đan dược tam phẩm nàng chỉ mất một giờ đồng hồ là luyện xong. Tiến bố của nàng khiến tinh gia cũng phải vô cùng khen ngợi về tạo nghệ.
Tinh gia lại một hồi kêu khổ số là khi đón Hạ Mẫn đến sơn cốc thì vài ngày sau Mị Nhi nàng cũng tĩnh đã vậy cũng thôi vừa tĩnh người đầu tiên nàng gọi lớn lại là Võ Thừa thế lại còn chạy đến ôm hắn một hồi khóc xướt mướt các kiểu ủy khuất giống như tiểu tình nhân bị người khác bắt nạt rồi tìm tình lang kể lể khóc than đòi công đạo.
Haizz...
Tinh gia một hồi cảm khái hắn cũng không biết nói gì. Tuy nhiên hạ mẫn nàng cũng lấy đại cuộc làm trọng cũng không có không giản đạo lý nàng chỉ hơi khó chịu khi thấy Mị Nhi cùng võ thừa kề vai chiến đấu còn nàng lại ở phía sau đứng nhìn.
- con gái thật là phức tạp a..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT