*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Ảnh: Internet)
Đây là lần đầu tiên tôi được Mai Hạ Du đích thân dẫn đến Mai Gia Ký, những lần trước không là tự ý thì cũng là cầu xin nài nỉ. Kết cục không gặp phải rắc rối này cũng gặp đại hoạ khác. Có huynh, mẫu thân không còn cớ để Mã Phong mắc gió mắc dịch đó có cơ hội trở thành cái đuôi bên cạnh tôi. Tôi vui đến nổi hai mắt híp híp, còn không quên há miệng ngoạm lấy thỏi quế hoa thơm phức, ăn ngon lành. Mai Hạ Du giơ tay định cóc đầu tôi, nhưng có lẽ bộ mặt hạnh phúc của tôi vừa tội vừa thương nên huynh không nở, liền véo cằm tôi rồi bảo:
- Muội không biết khi nào mới trưởng thành, ngốc đến thế!
Tôi bỏ vội bánh quế hoa mới cắn được một miếng xuống, nắm cổ tay huynh kéo ra, nếu không cằm tôi sẽ bị huynh làm cho hỏng mất. Tôi lập tức đứng phắt dậy, một bước tới chỗ huynh ngồi, từ phía sau choàng tay, câu lấy cổ huynh, lồng ngực dán lên tấm lưng rộng, đầu tựa đầu, má tựa má. Cảm giác rất ấm áp, rất mãn nguyện. Huynh nhẹ nhàng bao lấy đôi tay bé dinh dính bánh quế hoa còn sót lại trên tay tôi, hừm một tiếng, cười cười, nói:
- Mấy hôm trước đã nói là một vạn lần cũng không yêu huynh mà. Hôm nay bánh quế hoa huynh làm hầu hết đều chui vào bụng của muội. Còn không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại ôm ấp nam nhân trong lòng, da mặt này của muội thật dày đó!
- Tại sao lại không được chứ? Ai bảo khi muội đã từ bỏ rồi, huynh lại khiến muội không dứt ra được. – Tôi nới lỏng tay, hơi rướn người lên trước, bàn tay trong tay huynh rút về, ngón nhỏ trỏ trỏ lên má huynh. - Tất cả là tại huynh, xem ra không phải một mình muội mặt dày đâu.
Đúng vậy, Mai Hạ Du nói tất cả đều đúng, dằn lòng không yêu huynh cũng là tôi, bất chấp tất cả yêu huynh cũng là tôi. Cái gì gọi là thiên ý tôi cũng không màng, chỉ biết kiếp sống này tôi không thể thiếu huynh, càng không muốn để thời không đem huynh và tôi xa cách. Nếu huynh sai một thì tôi sai mười. Nhưng huynh không đối chấp mà im lặng, nhẹ quay mặt nhìn. Đôi mắt long lanh như có ma lực, cách môi hé mở đợi chờ. Ngón tay tôi rụt lại, da đầu tê buốt. Và khi tôi nhận ra bản thân sắp sửa không thể cưỡng lại được lời mời gọi của cảm xúc thì đột ngột tiểu nhị chạy đến, lên tiếng:
- Chưởng quầy, Triệu tiểu thư đến tìm ngài. - Hắn đang nói thì chứng kiến cảnh trước mắt bèn lắp bắp. – Dạ, xin… xin lỗi chưởng quầy! Tiểu nhân… tiểu nhân không cố ý đâu.
Tôi giật mình buông Mai Hạ Du ra. Nhưng huynh thì khác, cử chỉ điềm đạm, không hề quay đầu, liền chỉnh đốn tên tiểu nhị:
- Ngươi vào không biết gõ cửa sao?
- Dạ, chưởng quầy bỏ qua. Tại... tại... Triệu tiểu thư đó cứ đòi gặp ngài... nên...
- Ngươi đã bảo cô nương ấy rời đi chưa? - Mai Hạ Du đứng lên, chấp tay sau lưng, quay ra bảo tên tiểu nhị.
- Thưa rồi! Nhưng cô nương ấy vẫn không chịu đi, cứ khăng khăng đòi gặp ngài... - Tiểu nhị liếc nhìn sắc mặt của Mai Hạ Du rồi ngập ngừng. - Chưởng quầy, ngài không có ý định gặp Triệu tiểu thư sao? Cũng đã gần nửa tháng rồi, cô nương ấy đến quấy rầy, không ít thực khách của chúng ta vì phiền đã rời Mai Gia Ký đến các trà lầu, tửu điếm khác. Hơn nữa, giờ đây khắp Lâm An đều biết cô nương ấy si tình ngài đến bỏ hết tôn ti của một cô nương, tới mức ngày đêm đều chạy đến Mai Gia Ký ở lì không chịu đi. Tiểu nhân thấy… ngài nên gặp cô nương ấy, để cho cô nương ấy…
Tiểu nhị vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Mai Hạ Du nhíu đôi mày, huynh ngắt ngang:
- Ta hành xử cần ngươi dạy bảo?
- Dạ, không dám, không dám. Là tiểu nhân suy nghĩ nông cạn, chưởng quầy bỏ qua.
Mai Hạ Du thở dài, nói thêm:
- Triệu tiểu thư rất ngang ngược, chuyện sau này ta sẽ dàn xếp. Trước mắt, các ngươi mặc kệ cô nương ấy, cô nương ấy muốn ở Mai Gia Ký bao lâu cũng được, buồn chán thì tự rời khỏi. Nếu cô nương ấy cứ nhất định muốn gây sự thì cho người lôi ra trước cổng Mai Gia Ký. Các ngươi liệu việc mà hành sự, không cần báo lại cho ta. Còn nữa, muội muội ta đến, ta không muốn ai quấy rầy. Đã rõ?
Tên tiểu nhị nghe xong cúi đầu bước ra, động tác cẩn thận, còn không quên khép cửa thật khẽ. Mai Hạ Du phất vạt áo, ngồi xuống, đưa mắt nhìn thỏi quế hoa tôi ăn dở trên đĩa sứ, bờ mi rũ che cặp mắt sớm sâu thăm thẳm.
Tôi do dự, hỏi:
- Ca ca, Triệu tiểu thư kia... thật sự thích huynh đến như vậy sao?
- Nếu tiểu thư Triệu gia kia thật sự thích huynh thì muội bằng lòng từ bỏ à? - Mai Hạ Du thình lình nắm tay tôi ra sức một cái, tôi liền mất thăng bằng rơi vào lòng huynh. Huynh dứt khoát. - Chẳng có lý do nào có thể làm huynh từ bỏ muội trừ phi...
Tôi giơ tay đặt lên môi huynh để ngăn lại những ý niệm xui rủi kia trong suy nghĩ của huynh, rành rọt:
- Không có trừ phi. Huynh yêu muội, như vậy là đủ rồi.
Mai Hạ Du siết lấy bàn tay tôi, nhắm mắt đặt lên đó một nụ hôn, bờ môi huynh nóng, hơi thở huynh hoà trong hơi thở tôi. Đôi tay huynh dần nới lỏng, vòng qua eo, kéo tôi ôm thật chặt. Cả hai không nói, chỉ có đôi trái tim cùng đập. Mỗi khắc trôi qua, ngọt ngào níu kéo, lòng nặng trĩu. Niềm vui nào cũng sẽ chóng vãn, liệu hạnh phúc này có mỏng manh như cánh hoa, rực rỡ để lụi tàn? Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra mặt nước Tây Hồ phía xa, tôi cảm giác được tương lai mông lung, ngờ vực. Nước Tây Hồ cứ phẳng lặng như thế mà tâm trí tôi lại nổi lên muôn ngàn đợt sóng. Cố rút sâu hơn vào ngực huynh, đôi tay ghì chặt tấm lưng huynh, đến cùng vẫn không cho tôi được cảm giác an toàn. Chưa bao giờ tôi sợ hãi tương lai nhưng tương lai lại buộc tôi sợ hãi.
Bỗng, huynh thì thầm bên tai:
- Nha đầu! Cho dù muội từ bỏ, huynh cũng sẽ mãi mãi bám lấy muội, không bao giờ để muội rời xa huynh. Muội ở đâu huynh sẽ theo muội đi đến đó. Chỉ cần là nơi muội đến, nơi đó sẽ có huynh. Muội đừng nghĩ tới việc tự ý quyết định tương lai của hai ta.
- Ca ca! - Tôi khẽ gọi huynh.
- Huynh không muốn làm ca ca muội.
- Vậy muội gọi huynh là “Du ngốc.” - Tôi ngửa mặt, cười lém lỉnh, chọc huynh.
Mai Hạ Du nhanh như cắt cốc đầu tôi một cái rõ đau, mắng:
- Trên thế gian này, chỉ một mình muội ngốc mà thôi.
Cánh cửa khép kín, rầm một cái bị đẩy ra. Nữ tử hồng y mang bộ dáng hùng hổ xông vào phòng. Tên tiểu nhị phía sau đuổi theo, chỉ kịp kêu lên:
- Triệu tiểu thư!
Khung cảnh tình chàng ý thiếp đập vào mắt Triệu Nhạc Y làm cho khí tức trong người ả như muốn nổ tung. Ả xắn tới, hỏi lớn:
- Các người đang làm gì vậy?
Mai Hạ Du không trả lời Triệu Nhạc Y mà nhẹ nhàng buông tôi ra, chầm chậm hỏi tiểu nhị:
- Ta đã bảo với ngươi đừng quấy rầy ta và Nhị tiểu thư, ngươi để người khác vào đây là thế nào? Những lời ta vừa nói ngươi không tiếp thu chăng?
- Dạ... dạ... - Tiểu nhị đứng đó, tay chắp trước ngực, ấp úng.
Ma Hạ Du quát:
- Còn không mau tiễn khách!
- Vâng, thưa chưởng quầy! - Tiểu nhị bèn quay sang Triệu Nhạc Y, đưa tay ra hiệu.
Triệu Nhạc Y vẫn bất động, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn Mai Hạ Du, một lúc thì cất lời:
- Du huynh, tại sao huynh lại đối xử tàn nhẫn với muội như vậy? Bây giờ huynh cũng không thèm nhìn muội lấy một cái nữa ư? Lẽ nào huynh không cảm động trước tâm ý này của muội? Vì sao huynh lại đoạn tuyệt với muội như vậy chứ, vì sao?
Mai Hạ Du bước tới bên cửa sổ, đặt tay lên khung cửa, nhắc lại ý tứ từ đầu đến cuối một lần nữa cho tiểu nhị:
- Ta bảo tiễn khách!
- Dạ... - Tiểu nhị xem ra vẫn còn sợ cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt của Triệu Nhạc Y nên miệng thì “dạ” mà tay chân vẫn run rẩy, chưa dám động thủ.
Triệu Nhạc Y không cam tâm trước thái độ lạnh nhạt của Mai Hạ Du bèn phân bua:
- Du huynh, có phải muội đã làm gì sai khiến cho huynh ghét muội có phải không? - Đang nói Triệu Nhạc Y liền ngó qua tôi. Lửa hận tựa sắp thiêu trụi toàn thân, ả trỏ tay vào mặt tôi, hỏi to. - Có phải tại cô nương ta?
Tôi nhìn Triệu Nhạc Y, không mở miệng biện minh hay phân trần. Nếu điều ả nói là sự thật thì sự thật ấy thật ngọt ngào.
- Du huynh, huynh nói muội biết phải làm sao để huynh thích muội? Muội có chỗ nào không bằng ả ta chứ? Ái nữ của Triệu gia lại không bằng một Nhị tiểu thư đã có hôn ước rồi à? Muội nhắc lại, ả ta đã có hôn ước cùng thế ca của ả. Chúng ta cũng đã được phụ mẫu định ước hôn sự. Huynh hãy tỉnh táo lại đi, bên cạnh muội có gì không tốt? - Ả run run đưa tay lên, lại trỏ vào mặt tôi, gào. - Huynh xem, ả ta vừa xấu xí, vừa không có cốt cách làm sao có thể sáng bằng muội chứ?
Mai Hạ Du không chịu nổi Triệu Nhạc Y nhục mạ tôi liền phất tay áo, quay lại, huynh gằn giọng:
- Triệu cô nương! Nếu cô nương còn nói những lời xúc phạm Mai muội muội, ta sẽ không khách khí.
Triệu Nhạc Y lúc này mới há hốc, mắt ả trợn trừng, một lúc sau giọng nghẹn lại:
- Huynh tuyệt tình với muội chỉ vì ả... Được, huynh được lắm! Chân tình mười mấy năm qua của muội lại không thể so bì với ả. - Triệu Nhạc Y cười khổ. – Cũng phải, do muội u mê nên không nhận ra, trong mắt huynh trước nay vốn dĩ đều là ả, là muội muội trân quý như ruột thịt. Huynh làm sao biết được, muội từ đầu đã thích huynh rồi, lúc huynh mới về Mai gia vẫn còn là một tiểu hài tử, muội đã nghĩ cả đời phải bám lấy huynh. Huynh cũng không biết, mười năm huynh rời Lâm An về quê nhà học tập, muội ngày đêm mong mỏi huynh trở lại. Muội một lần nữa mượn cớ kén phu quân để chọn huynh. Muội cố chấp như vậy để làm cái gì, trong khi huynh lại một lòng một dạ vì ả chứ? – Triệu Nhạc Y đang chìm đắm trong bi thương thì hít một hơi, khoé mắt long lanh trở nên sắt bén. Ả nghiến răng, nghiến lợi. - Ngày trước huynh từ chối muội, muội không biết vì cái gì. Hôm nay huynh lại từ chối muội, muội đã biết. Nhưng dù là nguyên do thế nào đi nữa, muội cũng không cho phép! Huynh nếu còn mê muội ả, muội sẽ làm huynh phải hối hận.
Mai Hạ Du quay lại nhìn thẳng vào mặt Triệu Nhạc Y, giọng có lực, dứt khoát:
- Ta bảo tiễn khách!
Tên tiểu nhị bị Mai Hạ Du hù cho hồn phách sắp bay tán loạn, lật đật lôi Triệu Nhạc Y ra. Bên ngoài có thêm hai hạ nhân nữa chờ sẵn ở cửa, phối hợp với tiểu nhị, xách Triệu Nhạc Y đang tay đấm chân đá xuống lầu. Xa xa tiếng ả gầm lên chát chúa:
- Thả ta ra, thả ra! Các người là ai mà dám động vào người ta. Ta là ái nữ của Triệu gia. Các người dám đối xử với ta như vậy sao? Các người nhớ đó, ta sẽ khiến các người hối hận. Mai Hạ Du, ta phải khiến huynh hối hận!
- “Hối hận?”
Mai Hạ Du lẩm bẩm rồi tới bên cửa sổ, nơi đó có một chậu hoàng mai nhỏ đặt trên đôn lẻ loi một góc. Nghe phụ thân nói, nó đã ở đó lâu lắm rồi kể từ những ngày đầu tiên khai trương Mai Gia Ký, cành lá vẫn hoài xanh mà chưa một lần hoa nở. Huynh ung dung nâng cánh tay vuốt ve chiếc lá non mượt rồi thu tay, hô lớn:
- Người đâu!
Bên ngoài, một hạ nhân khác đẩy cửa vào, cung kính thưa. Huynh tiếp lời:
- Chuyện Triệu gia, cứ y lời ta!
Hắn đáp một tiếng rồi rời đi. Việc Mai Hạ Du làm, trước nay tôi đều không thắc mắc. Vì tôi tin tưởng huynh, huynh không phải kẻ có thù tất báo, không phải kẻ hiểm mang tâm sanh hận dồn nén lâu ngày càng không phải thể loại nhu nhược mặc người hiếp đáp. Huynh làm việc cẩn thận, suy nghĩ trước sau, tuy chẳng thể nhất nhất hoàn hảo nhưng nhân phẩm, đạo đức xứng đáng để tôi nể phục. Tôi tiến tới bên huynh, gió Tây Hồ vẫy tà áo của huynh và tôi lúc nâng lúc hạ. Tôi cụp mắt, ngó chậu hoàng mai, chầm chậm vươn ngón tay chạm búp lá hãy vừa chui ra từ một cành xám xù xì.
- Muội thích hoa mai à? – Mai Hạ Du hỏi, đồng thời cũng se se lá tơ cùng tôi.
- Phải! Có những loài hoa thơm hơn hoa mai, cũng rực rỡ hơn hoa mai. Muội thích hoa mai chính vì thời điểm hoa nở, là sự chuyển mình của đất trời, là thời khắc lòng người đẹp nhất! – Tôi ngừng một chút, ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn huynh, khoé miệng kéo một đường rạng ngời. – Còn huynh?
- Huynh không thích hoàng mai cho đến khi thích một người.
Tôi đánh tiếng thở dài:
- Nhưng bây giờ hoa còn lâu mới nở…
Mai Hạ Du nắm lấy đôi tay tôi, quả quyết rằng:
- Huynh sẽ chăm sóc nó cho đến khi hoa nở, muội phải kiên nhẫn đợi!
Hương hoa mai đâu đó bay vào mũi, là hoa của quá khứ hay hoa của tương lai? Vì sao mọi thứ quanh đi quẩn lại rốt cục vẫn là chữ “đợi?” Lời của Mai Hạ Du phải chăng là ước hẹn? Ước hẹn này tôi nguyện ý đợi huynh. Thẹn thùng, chôn đầu trước ngực, cảm giác hạnh phúc lan toả trong tim. Cám ơn tình yêu của huynh dành cho tôi. Một nghìn năm cách xa thực tại, ở đây, tôi có huynh rồi!