Dịch: Laoshu

***

Ngọn lửa nhảy múa tứ phía, nhe nanh múa vuốt, nuốt chửng vụn giấy và mảnh áo. Một lúc lâu sau thì tất cả biến thành tro bụi. Gã đàn ông nhìn theo đám tro tàn còn sót lại đang bị xoáy nước cuốn phăng đi rồi biến mất khỏi tầm mắt thì chậm rãi thở phào một hơi.

Gã ta quay về phòng khách, nhìn sang người đàn ông đang bị trói bên góc tường, lòng tràn ngập nghi hoặc.

Khóe miệng khiến người khác nổi da gà, thái độ thì ung dung tự tại, lại thêm việc đối phương vẫn có thể trầm ổn, tỉnh táo suy nghĩ trong tình huống như thế này, tuy rằng Trần Tiếu không hề nói mình là ai, nhưng trong lòng gã đàn ông kia đã tự động coi hắn là một tên tội phạm giết người biến thái mà các bản tin thường hay nhắc đến.

"Haiz… Cũng không biết là số hên hay là xui xẻo nữa." Gã đàn ông vừa nghĩ, vừa ném một hộp sữa cho đối phương: "Bất luận thế nào, dường như hắn đang thực sự giúp đỡ mình."

Quả thực, nếu không có Trần Tiếu, chắc chắn giờ phút này gã ta vẫn còn đang ngồi trên giường run lẩy bẩy, khắp căn phòng vẫn toàn là mùi máu tươi. Cho dù gã có thể nghĩ ra cách đốt quần áo đi chăng nữa, thì đến tám, chín mươi phần trăm là sẽ khiến cho không khí mù mịt. Sau đó, cũng bởi vì đốt không sạch sẽ, làm nghẹt đường thoát nước, thế thì chỉ còn nước chống mắt chờ đến lúc bản thân bị phát hiện mà thôi.

Gã chẳng qua cũng chỉ là một tên côn đồ nhỏ nhoi, tính khí nóng nảy, không có chí tiến thủ. Nếu chẳng phải vì duy trì mạng sống thì ngay cả chuyện làm việc vặt trong cửa hàng tiện lợi gã cũng sẽ không thèm làm rồi. Thường ngày, trong đầu gã toàn những suy nghĩ xấu xa, nào là gây gổ, đánh đấm, cờ bạc, lăn lộn cùng một đám choai choai đầu đường xó chợ. Cho đến ba tháng trước, cuối cùng bạn gái của gã cũng không thể chịu đựng nổi nữa bèn chia tay gã luôn.

Đúng vậy! Đây chính là một thành phần cặn bã, thấp kém dưới đáy xã hội, vốn dĩ không phải là một người tốt lành gì, thậm chí, ngay cả một kẻ xấu cũng chẳng phải. Là một tên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không làm nên trò trống gì. Tất cả những hung tợn dữ dằn đều chỉ là tỏ vẻ bề ngoài, đến khi có người chết ngay trước mặt mình thì gã lại vô cùng khủng hoảng. Chỉ cần nhớ lại hình ảnh máu tươi chảy ra từ cỗ thi thể là gã đã không ngừng run rẩy toàn thân.

.........

"May mà đụng trúng thằng cha này." Gã đàn ông nhớ lại, sau đó ngồi bên cạnh giường, để bản thân bình phục lại.

Lúc này, Trần Tiếu đang hút sữa, trong mũi phát ra nhịp điệu như có như không.

"Cảm ơn." Gã đàn ông nói.

Trần Tiếu uống hết hộp sữa, chẹp chẹp miệng rồi thuận tiện ngáp một cái.

"Bây giờ chiếc áo có vết máu đã đốt sạch sẽ rồi. Gần đây cũng không có camera giám sát. Nếu như mày không hề có quan hệ gì với người chết, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không thuộc diện tình nghi, dù gì thì mày cũng chưa cả động vào cô ta nữa. Cho nên… có thể thả tao ra được chưa?" Hắn giương đôi mắt cá chết của mình lên hỏi.

Gã đàn ông nọ nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc lắc đầu.

Trần Tiếu ghét bỏ mà liếc trắng mắt: "Uầy, xem ra mày cũng chỉ xứng đáng làm một tên điên theo đuôi hạng thấp mà thôi." Sau đó lắc lắc chiếc còng ở cổ tay: "À, cũng không thể tính là cấp thấp được. Dù gì thì cái thứ còng tay này cũng có cơ mà."

Nghe mấy lời này, máu nóng của tên đàn ông kia lập tức xông lên.

Đương nhiên là khi đối diện với Trần Tiếu, hắn vẫn phải nỗ lực áp chế cơn giận lại. Dù sao cái gã có vẻ ngoài ghê tởm này đã giúp mình mà.

"Tiếp theo nên làm như thế nào?" Gã vẫn còn rất hậm hực. Có điều giọng điệu thì đã khách sáo hơn lúc nãy khá nhiều.

Trần Tiếu nhún nhún vai: "Nghe ngóng động tĩnh trên đường cái. Gần như vậy, nếu có người phát hiện ra thi thể, hoặc là xe cảnh sát tới, ắt hẳn mày có thể phát giác ra được. Sau đó thì phải xem tình hình rồi mới nói được."

Đang nói dở, bỗng Trần Tiếu nhíu mày lại như vừa nhớ ra điều gì.

Gã đàn ông nọ rất nhạy cảm bắt được biểu tình này của đối phương.

"Làm sao vậy?" Gã hỏi.

Trần Tiếu đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không có gì. Chỉ là chút nghi ngờ không mấy quan trọng thôi."

Vào lúc mấu chốt này, câu nói ấy của hắn khiến cho đối phương càng để tâm hơn. Bởi thế, gã đàn ông lại hung dữ gào lên: "Nói mau!"

Trần Tiếu tiếp tục nhíu mày: "Mày vừa mới nói, cô gái kia cầm con dao lên, sau đó lùi về lại và bị ngã, đúng chứ?"

Gã đàn ông nhớ lại sự việc rồi gật đầu khẳng định chắc chắn.

"Nhưng mà… Hướng cô ta ngã xuống lại là nằm sấp mặt xuống… Điều này rất kỳ quái. Bởi vì thông thường, khi lùi về sau, hẳn là phải ngã theo tư thế nằm ngửa mới đúng chứ."

Nói rồi Trần Tiếu đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đối phương.

Gã đàn ông bị cái nhìn này của Trần Tiếu làm cho ngây người tại chỗ. Gã ta tỉ mỉ nhớ lại, rồi cũng cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Dáng vẻ ngã xuống của cô gái kia lúc đó, cứ như cố ý nằm sấp về phía trước vậy.

"Hơn nữa, nếu như ngã về phía trước, cô ta có đủ thời gian để ném con dao đi mà. Cho dù không ném đi, cũng sẽ không đến mức tự đâm vào mình như thế chứ." Trần Tiếu nói thêm.

Lông mày của gã đàn ông càng nhíu chặt hơn.

"Cho nên?" Gã ta nghi hoặc hỏi.

"Không có cho nên. Có thể cũng chỉ là trùng hợp mà thôi… Lẽ nào cô ta cố ý biến mày trở thành kẻ sát nhân ư?"

Trần Tiếu tỏ vẻ nhàm chán, lẩm bẩm lầu bầu, rồi dựa vào tường: "Sáng ngày mai thả tao đi đi. Nếu không việc tao mất tích sẽ có người phát hiện ra đấy. À, đúng rồi, sáng mai mãy cũng cần phải đi làm như bình thường đấy, không được đi trễ nữa kìa. Nếu không, tối nay vừa mới có một cô gái tử vong, ngày mai mày lại xin nghỉ phép hoặc không đi làm luôn, nhất định sẽ bị liệt vào đối tượng tình nghi cho xem. Ti vi để im lặng và chú ý nghe ngóng tin tức một chút. Tuy đã trễ thế này rồi, nhưng vẫn cần lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đừng lười biếng đấy, có vấn đề gì phải nhanh chóng gọi tao dậy. Chuẩn bị một ít cà phê, thường xuyên đi rửa mặt, đừng để ngày mai đi làm mà lại buồn ngủ đến mức đầu óc quay cuồng. Nếu không, để người ta phát hiện ra thì ít nhiều cũng sẽ lộ ra sơ hở. Ngày mai cảnh sát sẽ tiến hành đi điều tra khu vực lân cận, chỉ cần qua được lúc ấy thì về cơ bản mày sẽ được an toàn rồi."

Nói xong, Trần Tiếu dựa người lên tường, nhắm hai mắt lại.

.........

Ở trong phòng… Chỉ có một mình gã đàn ông nọ ngồi trên giường. Hắn vẫn đang tỉ mỉ nhớ lại bộ dạng cô gái kia ngã xuống. Quả thực, hình như cô ta cố ý ngã về phía trước thì phải. Tại sao cô ta lại không ném con dao đi? Là cố ý đâm con dao vào cơ thể chính mình ư? Hay là còn vì điều gì khác nữa?

"Có lẽ chỉ là trùng hợp… Lẽ nào cô ta cố ý biến mày trở thành kẻ sát nhân ư?" Câu nói buột miệng này của Trần Tiếu bỗng xuất hiện trong đầu của gã.

"Cô ta muốn biến mình thành tội phạm giết người à?" Gã đàn ông nghĩ.

.........

Từng cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi vào căn phòng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua.

.........

Tại sao…?

.........

Bóng sáng từ chiếc ti vi bật chế độ yên lặng chiếu rọi khuôn mặt gã đàn ông. Con mắt đầy tia máu của gã đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng đầu óc thì đã đặc quánh như hồ.

.........

Gã cứ suy nghĩ như vậy suốt cả một đêm.

.........

Tại vì sao…?

.........

Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Kỳ thực gã ta đã rất buồn ngủ rồi, nhưng gã ta không tài nào ngủ được. Một kẻ vừa mới giết người thì sao có thể ngủ được kia chứ.

"Người phụ nữ kia tự mình ngã ra ư? Nhưng mà tại sao cô ta lại bị ngã? Biến mình thành kẻ tội phạm giết người? Sao có thể chứ?... Thực sự là vì việc kia ư? Lúc ấy không thể có người nhìn thấy được."

.........

Có lẽ thực sự đã có người nhìn thấy.

Giờ đây cô ta tới báo thù mình ư? Vậy thì tại sao không trực tiếp giết mình luôn đi?

À! Bởi vì cô ta biết không thể đánh thắng mình, cho dù có dao trong tay cũng không giết nổi mình.

Cho nên, cô ta muốn biến mình thành kẻ sát nhân.

Cô ta cố ý mở cửa, để cho mình vào nhà, kể cả mình có không động vào cô ta đi chăng nữa, nhưng một khi cô ta chết đi thì mình nhất định sẽ bị phán tội.

Nếu mọi việc đúng là như vậy… thì hầu như đã có thể giải thích được hết rồi.

Mình tuyệt đối không thể để bị hoài nghi!

Gã đàn ông nọ cứ thế suy nghĩ lung tung. Đương nhiên, gã cũng chỉ là suy nghĩ lung tung mà thôi.

Đột nhiên, trong bầu không khí tĩnh mịch ấy, dường như gã nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào đó.

"Bla bla bla bla." Âm thanh như có như không.

Giờ đây, từng sợi dây thần kinh của gã đã vô cùng căng thẳng, lại thêm cơn buồn ngủ xâm chiếm, khiến đầu óc gã ta trở nên rất hỗn loạn.

"Bla bla bla bla.:"

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, đúng vào lúc tối tăm, tịch mịch nhất của buổi tờ mờ sáng.

Gã đàn ông nọ bất giác cảm nhận một nỗi sợ mơ hồ.

Cho nên…

Gã ta bước vội về phía trước, lay người Trần Tiếu.

"Này! Tỉnh dậy mau!"

.........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play