Dù ngoài miệng nàng lạnh lùng nói vậy nhưng những thứ hắn nướng kia ngày càng thơm dần, hương thơm bay qua mũi nàng cái bụng đói bắt đầu sôi lên. Không dừng lại ở đó, Quân Huyền còn cho thêm linh thảo quý giá vào thịt thỏ để thịt thỏ trở lên ngon và thơm hơn.

Khi đã chín hẳn, Quân Huyền hắn giảm lửa nhỏ đi để một con thỏ lại trên lửa giữ độ nóng, còn một con hắn giữ trên tay xé nhẹ một miếng đùi cho vào miệng ăn. Tên này cực thâm độc hắn không chỉ ăn không còn tự cảm thán tay nghề của mình:

- Ngon quá xá! – Quân Huyền vừa một miếng xong liền thốt lên.

Nhìn hắn như vậy khiến Kim Phượng bất giác nuốt nước miếng xuống tạo thành tiếng kêu nhỏ:

- Ực.

Nàng tính quay đi không thèm nhìn hắn nữa nhưng bụng nàng lại phản bội chủ tử.

- Ọc..ọc..ọc..

Thanh âm bụng nàng đánh trống đòi ăn. Tiếng kêu phát ra đương nhiên không thoát khỏi tai Quân Huyền, hắn chỉ cười cười khiến nàng ngượng đỏ cả mặt. Bầu không khí im lặng bao trùm. Hắn thấy vậy liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy:

- Còn một con thỏ đang nóng kia nhưng ta mới ăn cái đùi thôi đã thấy no no rồi. Tiểu cô nương có đói không? Đói thì ta sẽ để dành lại cho cô, không thì ta liền quăng đi tránh dẫn hung thú tới. – Quân Huyền cười khích đểu nàng khiến Kim Phượng đỏ cả mũi.

Nàng trầm ngâm không nói gì, dù bụng đang réo lên kịch liệt một màn. Quân Huyền nhìn thoáng qua cũng biết là nàng đang cực cực kỳ ngượng ngùng nên mới không dám động tay lấy thỏ nướng để ăn. Quân Huyền hắn đứng dậy, tay với lấy thỏ nướng đưa tới trước mặt Kim Phượng rồi lên tiếng:

- Tiểu cô nương, thỏ con nướng này coi như một phần tạ lỗi của ta khi nãy mạo phạm cô nương nhé.

Kim Phượng nàng đương nhiên biết hắn đang cố ý giúp nàng đỡ ngượng một phần: ‘nam nhân này có chút tâm lý.’ Tự nhiên trong đầu nàng nảy ra suy nghĩ này khiến nàng có ấn tượng tốt hơn về hắn. Nàng cầm lấy thỏ nướng còn nóng hổi kia, miệng nhỏ nhanh nhảy đáp:

- Đã là quà xin lỗi ta miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Nàng ngượng đỏ cả mặt khi cầm thỏ nướng trên tay, nàng vội quay đi hướng khác bắt đầu ăn. Vừa cho miếng thịt thỏ vào miệng nàng có cảm giác như đây là mỹ vị đệ nhất, chỉ một miếng đã giúp nàng xóa tan mệt mỏi cả ngày chạy trốn yêu thú.

- Tên này dù có chút lưu manh nhưng lại có tài nấu ăn, hợp với ta. – Kim Phượng lén nhìn Quân Huyền rồi nói nhỏ.

Quân Huyền thấy nàng ăn ngon như vậy cũng không nói gì thêm, hắn cũng ăn nốt con thỏ nướng ấy. Bỗng vài hơi thở sau, nàng kêu toáng lên: ‘Bỏng…bỏng…’

Quân Huyền nghe vậy cũng có chút méo mặt, cô nương này tham ăn quá rồi nha. Thịt mới nướng xong đương nhiên bỏng phải ăn từ từ chứ, đời thủa nhà ai lại xé một miếng lớn khiến tự gây bỏng không?

Quân Huyền nhanh tiến tới trước mặt nàng xem thử, tay hắn nhẹ cầm tay nàng lên thổi thổi một chút.

- Đợi ta có đan dược chữa thương. – Quân Huyền nhìn qua vết bỏng của nàng rồi mò vào trong tay nải lấy đan dược.

Nàng có chút ửng đỏ khi Quân Huyền quan tâm như thế nhưng mà nàng vội ngăn cản hắn:

- Ngươi là đại gia, quý công tử hay sao mà dùng đan dược trị thương quý giá đi trị bỏng nhẹ bao giờ? – Kim Phượng nhìn Quân Huyền rồi nói như hét vào tai hắn.

- Một viên đan dược thôi mà, đâu có đáng gì. Không lẽ vì tiếc viên đan dược để mỹ nhân chịu đau hay sao? – Quân Huyền cười cười rồi sử dụng san dược được nghiền nát xoa lên tay nàng.

Vết đỏ bỏng trên ngón tay nàng bắt đầu không có cảm giác đau đớn nữa, ngược lại trở lên mát dịu rồi lành lặn lại. Quân Huyền nhìn qua một màn hắn cười cười, hắn biết nàng có thể dùng huyền lực trị thương nhẹ như này nhưng ai đời bỏ mắt cơ hội tạo ấn tượng trước mỹ nhân chứ? Một viên đan dược trị thương cấp thấp thôi mà.

- Được rồi, cô nương ăn cẩn thận chút. – Quân Huyền dứt lời, liền ngồi lên phiến gỗ gần đó, quay lưng lại với nàng để nàng tránh ngượng.

- Cảm ơn ngươi. – Kim Phượng nói nhỏ nhưng đủ truyền tới tai Quân Huyền.

Quân Huyền nhân cơ hội mỹ nhân có ấn tượng tốt lên với hắn liền hỏi:

- Bây giờ, cô ở cảnh giới nào rồi thế?

Kim Phượng nghe hắn hỏi vậy cũng kinh nghi, sao lại hỏi chuyện cơ mật này cơ chứ? Cảnh giới vốn luôn là bí mật của mỗi người tu luyện mà. Nhưng lần này nàng liều hơn một chút liền bộc bạch nói cho Quân Huyền:

- Huyền lực cửu cấp.

Quân Huyền nghe xong vội quay lại, đôi mắt ngưỡng mộ nhìn nàng rồi cảm thán:

- Lợi hại vậy, cô mới 16 tuổi mà.

Được Quân Huyền khen nàng bắt đầu hơi ngượng, dù không biết hắn khen thật hay giả. Nàng nhớ lại một chút rồi trên gương mặt nổi lỗi sầu nói:

- Đúng ra có được gọi là lợi hại, bên huyền lực ít người được như ta. Nhưng vẫn thua người tân sinh thần bí bên hồn hệ hắn 16 tuổi đã đột phá rồi. Mà ta nghe nói hồn tu khó đột phá lắm, không rõ gia tộc khủng bố nào mới tạo ra được quái thai như hắn?

Nói đến đây nàng sực nhớ ra rồi nói tiếp: ‘Mà ngươi cũng ở hồn hệ ngươi biết hắn không?’

Quân Huyền nghe nàng nói vậy thấy nàng có chút ngốc a. Hồn hệ chỉ có mỗi hắn vào huyền cảnh, mà cái tân sinh đồn đại đấy cũng là hắn đây nàng lại tưởng hắn là một người khác bên hồn hệ sao? Quân Huyền mượn thế này liền biến mình thành thân phận khác, giúp tân sinh hồn hệ có thêm vài người, hắn cười nhan hiểm rồi đáp:

- Không, ta đến khảo nghiệm sau vào sau nên không biết hắn.

Nàng nghe Quân Huyền đáp liền thở dài một hơi rồi nói với giọng có chút tiếc:

- Ồ? Vậy ngươi có gặp qua hắn chưa? Ta cũng đến khảo sạch sau nên chỉ biết được tên hắn như tên con gái có cái gì Huyền Huyền đấy.

Quân Huyền gương mặt xanh lại bởi chữ ‘tên như con gái’ nhưng còn có chút lo sợ vì nàng đang nhớ dần tên hắn: ‘Đừng bảo nàng nhận ra ta rồi chứ?’ Hắn đang định thanh mình thì cô nàng này vội nói tiếp:

- Trong tên ngươi cũng có chữ Huyền trùng với tên hắn sao?

Quân Huyền hắn bật cười, với trí óc của nàng không đoán ra ta được là điều đương nhiên. Dù nàng có chút xinh đẹp nhưng hơi ngốc nghếch một chút hẳn là tiểu tư cao quý chưa trải sự đời.

- Vậy là trung hợp a, nhưng khác nhau về cảnh giới như một trời một vực. – Quân Huyền gương mặt cũng trở lên buồn buồn.

Nghe vậy, Kim Phượng đứng dậy tiến tới chỗ hắn vỗ vai an ủi: ‘Đừng lo! Ngươi sẽ sớm đuổi kịp hắn thôi.’ Nàng sợ hắn đang gặp phải cảnh ở cùng hệ với thiên tài sẽ bị dè bủi, bị áp lực.

- Nói mới nhớ ngươi ở cảnh giới nào rồi? Sắp đột phá chưa? Ta vào huyền cảnh chủ yếu là muốn đột phá mà chưa tìm được nơi nào có linh thảo hay huyền lực đậm để đột phá. – Kim Phượng nhìn Quân Huyền như vậy liền hỏi liên tục, cũng không quên bộc bạch mục tiêu của mình.

- Tiểu cô nương này ngây thơ quá, vậy mà đã nói hết ra. May gặp ta gặp kẻ khác là cô nương xong rồi. – Quân Huyền nhìn Kim Phượng với ánh mắt cũng mang theo sự chân thành đối đáp. Cũng là do nàng lo cho hắn mới bộc bạch nhiều như vậy.

- Cảnh giới của ta chỉ yếu thôi, chưa có dấu hiệu đột phá ( chưa có dấu hiệu đột phá lên địa hồn sự hay địa huyền cảnh thật). Hay ta với cô nương lập thành đội đi, cô nương cảnh giới cao cô bảo vệ ta, ta sẽ phụ trách nấu ăn và tìm chỗ đột phá dùm cô một phần. – Quân Huyền nảy ra sáng kiến, hắn không muốn cô nương vì sự thoải mái vô tư của mình mà bị kẻ khác lợi dụng, hãm hại.

Kim Phượng nghe hắn nói vậy liền gật đầu đáp: ‘Ừm! Vậy cũng cũng, mai thì bắt đầu đi tìm vậy.’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play