Năm nay cuộc thi cầm nghệ được diễn ra ở hoàng cung vì chuyện này mà mọi người đều hết sức bận rộn bởi nhiều công việc khác nhau vì vậy tôi đã có được Quốc sư yêu cầu hướng dẫn các hoàng tử luyện đàn. Haiz, hết dạy luận văn đến dạy đàn, ngài thấy tôi giỏi dạy học đến vậy hả, Quốc sư đại nhân! Thế là trong khi những đồng nghiệp khác chạy qua chạy lại chuẩn bị cho cuộc thi lớn ấy, thì tôi là ngồi yên tại một chỗ hướng dẫn các hoàng tử kia luyện đàn, thấy buồn chán quá đi. Mà thôi dù gì tại cuộc thi này sẽ gặp An Nhiên ca ca thấy háo hức ghê, giờ phải tập chung dạy cho mấy cậu công tử kia thôi. Vậy là mấy ngày chuẩn bị cho lễ hội, tôi dạy đàn cho các hoàng tử và tôi cũng khá vui vì kĩ năng cầm nghệ của mọi người cũng đã dần được nâng cao hơn, họ đi thi kiểu gì cũng được trong top 100 mà thôi. Hôm cuối, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi thì tôi bị Tam hoàng tử hỏi một câu mà mình không dám nói sự thật:
- Nè, Tử Thanh lúc dạy chúng ta ngươi lúc nào cũng khen “ Tốt lắm”, vậy nếu ta đi thi thì có thể được giải không?
Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ngập ngừng, cố gắng tránh ánh mắt cún con của cậu ta nói:
- Ờ thì... cái đấy ngài phải thi thử mới biết chứ, thần có phải tiên chi đâu. À... ừm thì phải rồi dự cuộc thi không chỉ có mình mọi người tại Yên Quốc chúng ta mà còn có nhiều người khác tài giỏi từ nơi khác đến vậy nên là.. thần không biết đâu a!
Tam hoàng tử nghe tôi nói thế tức giận bỏ đi:
- Hừm.. không muốn cho ta biết thì nói thẳng ra đi, đồ Tử Thanh thối!
Tôi thắc mắc là cái tuyệt chiêu cặp mắt cún con kia là cậu ta học từ Thái tử điện hạ hay là các hoàng tử khác với cậu ta có cái cặp mắt ấy một cách bẩm sinh vậy, thật😭 khiến tôi mềm lòng mà.
Cuối cùng thì cuộc thi bắt đầu đồng thời cuộc thi lại tổ chức trùng với dịp lễ hội đèn lồng lên có rất nhiều người lên kinh thành từ già trẻ lớn bé đều tới đây vừa qua thưởng hội, đồng thời theo dõi cuộc thi cầm nghệ lần này. Kết thúc buổi học hôm ấy tôi vừa bước ra khỏi thư phòng thì bỗng nhiên Bát hoàng tử chạy tới kéo tôi đi. Cậu ấy kéo tôi vào một căn phòng nhỏ trong Thư quán đóng cửa lại nhìn xung quanh không thấy ai mới hướng phía tôi nói:
- Nè Tử Thanh ta hỏi ngươi xíu a, cách đánh đàn của ngươi sao bỗng dưng giống hệt Quốc sư đại nhân vậy?
Tôi giật mình nhận ra, mình vốn là chưa từng học cầm chỉ biết bắt trước lại cách đánh đàn của người khác mà thôi nên mình đánh y theo cách Quốc sư đại nhân thành quen tay luôn rồi. Hơn nữa sau cái sự việc Quốc sư khóc hết nước mắt hôm ấy thì thật không muốn đánh lại đàn theo cách ấy kẻo lại rắc rối. Nhưng mà hiện tại mình đánh y nguyên cách của Quốc sư đại nhân nếu vào mắt người biết cách đánh của ngài ấy như Bát hoàng tử thì không phải lộ liễu quá rồi sao. Giờ lộ hết rồi phải làm sao đây, bỗng có một ý tưởng biện hộ loé trong đầu tôi:
- Bát hoàng tử ngài hỏi thế là thế nào, thần vốn học cầm từ Quốc sư nên cách đàn có giống Quốc sư một chút thôi mà!
Bát hoàng tử bộ mặt nghiêm túc nhìn tôi nói:
- Không đúng, một chụt sở đâu ra cách ngươi đánh đàn giống hết cách ngài ấy đánh từ động tác tay lẫn cách chuyển dây, ta nhìn Quốc sư đánh rất nhiều rồi sao không nhìn ra được. Chắc chắn ngươi là phân thân của Quốc sư.
Nghe xong tôi ngẩn tò te ra đấy:
- Hả???
Tôi hoàn hồn lại rồi nói:
- Ngài nhầm rồi Bát hoàng tử thần chỉ...
Chưa kịp nói hết câu, một màn cứu nguy của Thái tử điện hạ lại đến vừa đúng lúc. Thái tử điện hạ chạy tới rồi kéo tôi đi. Bát hoàng tử chi ngơ ngác đứng đó nhìn tôi cùng Thái tử điện hạ ngày càng xa dần.
Bây giờ tôi mới biết Bát hoàng tử lại có suy nghĩ đáng yêu như thế, lại nhìn vị Thái tử đáng yêu đang kéo tôi đi mà tôi bật cười. Thái tử điện hạ thấy tôi cười liền đứng lại tò mò nhìn, nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Thái tử điện hạ tôi càng không nhịn được cười:
- Hahaha xin lỗi, thực sự nhìn mặt ngài buồn cười quá!
Thái tử điện hạ đưa tay lên mặt mình ngơ ngác vẫn nghĩ trên mặt cậu đang dính gì đó mà thôi xoa lấy xoa để. Xong cậu nhìn tôi tức giận chạy về phòng.
Cậu ấy giận rồi sao, lớn thế rồi mà vẫn dỗi vặt a!
Thấy cậu ấy giận dỗi vậy cũng không tốt lắm và cách nhanh nhất là dùng đồ ăn rồi. Tôi lại đến mượn bếp từ chỗ Trù phòng. Lần này tôi lại dùng công thức nấu ăn mình nhớ được ở thế giới cũ, đây là lần đầu tôi thử làm bánh trôi.
***
Và Tử Hiên đã quá tin tưởng vào khả năng trù nghệ của mình và cái kết bị tham là cái bánh trở lên rất đẹp theo một nghĩa nào đó, cậu đã bị ảo tưởng về bề ngoài của nó và mang đến cho Thái tử điện hạ.
***
Thái tử trong phòng giận dỗi nghe thấy tôi đến giả vờ lơ tôi đi. Tôi cầm chiếc bát đựng bánh trôi gọi cậu:
- Thái tử điện hạ vừa rồi thần xin lỗi a, làm bánh đền bù cho ngài nè.
Nghe nói đến đồ ăn Thái tử điện hạ lập tức chạy đến bên tôi coi như hết giận rồi, cầm chiếc bát với chiếc muỗng ngay lập tức múc ăn.
Ngay sau đó, cái lưỡi của cậu đang gào thét trước cái mùi vị khủng khiếp của nó. Miếng bánh còn chưa chín ở trong và thậm chí nó không ngọt mà mặn chát, hai dòng nước máu chảy ròng ròng, cậu múc nốt chiếc bánh cuối nhét vô miệng ăn tràn đầy đau khổ.
*Và anh bạn ngây thơ trong sáng của chúng ta không hề hay biết độ kinh dị của món bánh ấy. *
Thái tử điện hạ cố gắng nuốt miếng bánh vào bụng, cười khổ nói:
- Ta ăn thấy ngon đến rơi nước mắt luôn à!
Tôi nghe ngài ấy nói vậy mà vô cùng hạnh phúc chạy về phòng. Mà không hề biết Thái tử điện hạ ngay sau đó bị đau bụng trầm trọng.
Sáng hôm sau cuộc thi chính thức được bắt đầu, đại diện của từng môn phái đi đến ra mắt toàn bộ mọi người và quả nhiên Cố An Nhiên là đại diện cho Thiên Sương Môn thi đấu cuộc thi lần này đúng như nguyên tác của tiểu thuyết. Cậu ấy đã xuất hiện bên ngoài khu chợ phía kinh thành và đang trên đường tới hoàng cung. Và tình cờ thế nào lại gặp tôi ngay đúng lúc mà có một cô gái ăn xin bám lấy tôi gào lên:
- Hắn đã lấy đi trong sạch của tôi!
Toàn bộ mọi người vây quanh tôi bắt đầu xì xầm bàn tán. Tôi vẫn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Và đó là lúc tôi và An Nhiên chính thức gặp mặt.
- Hết chương 18-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT