Ngày hôm ấy, tôi biết rằng Thái tử điện hạ sẽ là người đau buồn hơn cả. Toàn bộ quan văn quan võ trong triều đều đến dự lễ tang, họ cùng nhau quỳ bên ngoài Cẩn Thân Điện chờ đợi Thái tử điện hạ bắt đầu nghi lễ. Toàn kinh thành được phủ bởi vô số khăn tang từ trong cung ra đến cổng thành. Khắp mọi ngóc ngách nơi đâu đều không có một tiếng động, im lặng bao phủ cả Yên Quốc lúc này. Người dân cùng nhau treo khăn tang trước nhà mình chờ đợi đoàn tang đi qua tỏ lòng thành kính, thương tiếc tới hai người họ.
Thái tử điện hạ cuối cùng cũng bắt đầu tiến hành nghi thức tắm cho người đã khuất. Ngài ấy không cho bất cứ ai chạm tới thi thể của hai người họ, cậu tự mình tắm rửa, thay y phục, tự mình đặt họ vào quan tài. Nhìn cậu ấy như vậy vốn không phải điều mà tôi và cả Tử Thanh muốn thấy, nhìn Thái tử điện hạ tôi cũng không biết nói gì hơn, tiến đến cạnh ngài lấy bộ Tam Xương khoác lên người Hoàng thượng thay cậu ấy. Thái tử quay sang nhìn tôi tức giận đẩy tôi ra:
- Ta đã bảo tất cả các ngươi đi ra ngoài cơ mà!
Tôi mặc kệ ngài ấy có nói thế nào đi nữa vẫn cố tiếp tục tiến hành nghi thức. Cậu ấy gào lên:
- Ta bảo ngươi đi ra mà, ngươi mau đi đi, đi đi mà, làm ơn đấy mau đi đi!
Ngài ấy vừa nói vừa khóc ròng rã đuổi tôi đi, nhưng tôi vẫn mặc kệ cố gượng cười tiếp tục trang điểm lên hai thi thể trắng bệnh của họ. Nhìn tôi cậu càng tức giận hơn:
- Sao ngươi vẫn có thể cười ngươi vui lắm à, cha mẹ ta chết ngươi thấy vui lắm sao hả Tử Thanh, ngươi thấy vui lắm sao!
Ngài ấy khóc cầm lấy cổ áo tôi kéo lên gào khóc.
Tôi đến giờ phút này cũng không thể kìm lại nước mắt mình, vừa khóc vừa cười khổ, không kìm được hành động của mình kéo lại cổ cậu:
- Ngài nghĩ nếu thấy ngài như thế này thì hai người họ nơi chín suối có vui nổi không hả! Ngài thấy họ có thể yên tâm mà đi không?
Thái tử điện hạ dần bình tĩnh lại, nhìn tôi đau khổ:
- Tử Thanh ta muốn đọc sách với phụ hoàng, ta muốn nghe truyện mẫu thân kể,...
Suốt đêm ngài ấy gục bên cạnh tôi không ngừng nói về hai người họ, cậu ấy vẫn tiếp tục nói với tôi, vừa nói vừa khóc, tôi vẫn lặng im nghe ngài nói, vẫn làm chỗ dựa cho ngài ấy cho đến giờ hạ táng. Bên ngoài toàn bộ quan trọng triều lại vẫn không quan tâm sức khỏe của mình vẫn quyết quỳ ngoài đó.
Hoàng thượng vốn là một bậc minh quân, thương nước thương dân, quang minh chính đại lập nhiều đại công bảo vệ trọn vẹn lãnh thổ Yên Quốc, giúp cho con dân được thái bình yên ấm theo đúng cái tên của nó_ Yên (日元). Hoàng hậu nương nương là một bậc mẫu nghi thiên hạ khi chưa vào cung đã là một vị tiểu thư tốt bụng đặt dân lên đầu, tư dung tốt đẹp vừa hiền lương lại vừa cao quý. Hai người họ đã cống hiến hết mình cho Yên Quốc, được mọi người từ lớn bé, già trẻ, từ quan lại cho đến thường dân vô cùng kính trọng. Cái chết của hai người họ đã trấn động tới toàn bộ người dân Yên Quốc lúc này.
Giờ lành tới, Thái tử điện hạ tự mình khoác lên bộ tang phục trắng xoá, tự mình cử hành nghi lễ ‘Chiêu tịch khốc điện’. Sáng hôm sau, đi đầu đoàn người dài như vô tận ngài ấy đi mà mặt trắng không có một biểu cảm gì suốt cả quãng đường. Từ cung đi ra đến cổng thành hàng người càng ngày càng dài dằng dẵng không thấy điểm cuối, Ra khỏi kinh thành Thái tử điện hạ bắt đầu những bước nhảy tang đầu tiên cố gắng gượng cười. Tà áo trắng bay phía trước không ngừng nhảy múa bay lên suốt quãng đường xung quanh mọi vật đều tĩnh lặng chỉ còn tồn tại âm thanh va chạm nhau của những tà áo đang xé lấy từng đợt gió thổi đến nghe mang đầy sự não nề. Bỗng giữa những tà áo trắng những giọt nước long lạnh bay ra khẽ rơi xuống, khuôn mặt thống khổ của Thái tử điện hạ giờ được bao lên bởi nước mắt, đoàn người đi suốt quãng đường vẫn không dám nói gì cố gắng tĩnh lặng để không làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của cậu. Lúc này ngài tựa như một vị thiên thần u sầu giữa không gian cô độc ấy. Đến nơi hạ táng, ngọn lửa bùng cháy trên hai cỗ quan tài ngày càng lớn dần Thái tử điện hạ quỳ xuống tại đây nhìn chăm chăm vào nó, toàn bộ người đi cùng cũng cùng một lúc quỳ xuống hướng về đó cho đến khi chỉ còn lại tro tàn.
Kết thúc tang lễ mọi người lặng lẽ ra về chỉ còn lại tôi và Thái tử điện hạ vẫn dừng chân lại nơi này. Nhìn khuôn mặt thống khổ của ngài ấy, tôi vô điều kiện ôm trầm lấy Thái tử điện hạ đứng yên không di chuyển. Thái tử điện hạ cũng kiệt sức thả người vào lòng tôi. Tôi cõng ngài ấy lên đưa ngài trở về cung, lòng tôi ngày càng nặng trĩu. Cái cảm giác tội lỗi ấy vẫn cứ ôm lấy tôi, vẫn cứ khiên tôi day dứt, nếu không phải sự bất cẩn sự sai lầm của tôi thì hai người họ sẽ không phải chết. Tôi thực sự căm ghét chính bản thân mình, thấy căm ghét tại sao mình cứu mãi nhớ cái hình ảnh tự vẫn của họ, tại sao không thể nào quên nó đi, muốn đập đầu vào đá để quên hết những truyện này trở thành một người bình thường không còn đau khổ, không còn gánh nặng. Nhưng nhìn tới Thái tử điện hạ đang nằm kiệt sức trên lưng tôi lại thấy mình còn rất nhiều truyện cần phải làm, có nhiều truyện cần giải thích với ngài ấy, có nhiều thứ cần phải bù đắp cho ngài ấy. Về tới nơi tôi đặt ngài ấy lên giường, lặng lẽ ngồi bên cạnh ngài ấy không rời xa dù chỉ một chút bỏ ăn bỏ ngủ, vuốt lấy trán ngài nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của ngài ấy thiếp đi lúc nào không hay biết.
Tôi đã ở bên cạnh ngài ấy suốt cái ngày tang thương đó.
- Hết chương 14-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT