Bị Trần Phú Quốc xử phạt rồi trừ tiền công không nói, Trần Quý Tài còn bị
đám dân quân nhìn chằm chằm không thể nghỉ ngơi, ông vừa tức vừa mệt.
Lúc tan làm trở về thấy trên bàn xuất hiện một đĩa rau dại, cuối cùng cơn giận này cũng tìm thấy chỗ xả.
Đồ đàn bà phá của Tôn Tuệ Phương biết rõ mùi rau nhĩ căn tanh hôi không ăn được còn cho nhiều gia vị như vậy, đây không phải lãng phí thì là cái
gì, không biết ông ăn phải cái nấm mốc nào mà cưới phải người đàn bà ngu ngốc không biết quản việc nhà như thế.
Trần Quý Tài không biết tốt xấu mắng Tôn Tuệ Phương một trận làm bà cực kỳ tủi thân.
Bà gắp một miếng rau nhĩ căn đưa đến bên miệng Trần Quý Tài: “Cho thêm gia vị không thối nữa, ông ăn thử đi!”
Trần Quý Tài đẩy tay bà ra: “Ông mày không thèm ăn đồ chó má này, tôi nói
cho bà biết, bà làm đồ chơi này thì hôm nay bà phải ăn hết chỗ này cho
tôi, không ăn hết không được ăn món khác.”
Sức lực của Trần Quý Tài rất mạnh, tay của Tôn Tuệ Phương lập tức đỏ lên.
Trần Niên Niên há miệng muốn nói hai câu nhưng Tôn Tuệ Phương lại dùng ánh mắt ngăn cô lại.
Một người bị mắng vẫn tốt là hai người bị mắng, nếu Trần Niên Niên nói thêm một câu, không biết Trần Quý Tài còn mắng đến lúc nào nữa.
Trần Niên Niên hiểu ý của bà, trong lòng cô càng ghét Trần Quý Tài.
Tuy nói cô mượn thân phận của nguyên chủ để sống ở đây nhưng những người
trong nhà này đối với cô chỉ là người xa lạ, mà người xa lạ còn có ý đồ
xấu với cô, cô không cần phải mềm yếu tha thứ nữa.
Trần Niên Niên suy nghĩ biện pháp trừng trị Trần Quý Tài.
Nhưng cô không ngờ cơ hội này lại tới nhanh như vậy.
Bên trong tiếng vo ve, bỗng nhiên có hai tiếng chim kêu trong trẻo vang
vọng rất lâu trong hành lang. Lá bùa mang mệnh hỏa thoát ra ngoài, ở bên trong tiếng chim kêu dài dằng dặc, cái cổ xuất hiện đầu tiên rồi đến
hai cái cánh màu vàng chói.
Bởi vì chưa thăm dò được tình hình hiện tại, mấy ngày nay Trần Niên Niên đều thành thật làm việc ở trong ruộng.
Đến ban đêm, cô nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện buôn bán, mặc kệ rau nhĩ
căn có bán được hay không, cô phải tìm thời gian lên huyện xem xét và
tìm hiểu tình hình thịt trường bây giờ thế nào.
Nhưng nếu cô không đi làm việc, Trần Quý Tài sẽ không chịu đâu.
Nhắc tới cũng lạ, thường ngày Trần Quý Tài ngủ say ngáy như sấm ở sát vách
nhưng đêm nay lại không có tiếng động gì, chẳng lẽ ông chưa ngủ?
Vừa nghĩ đến đây, trong sân truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Trần Niên
Niên vểnh tai nghe ngóng, đột nhiên tiếng bước chân kia biến mất, đúng
lúc cô cho rằng mình nghe nhầm, tiếng trèo tường xột xoạt lại truyền
đến.
Lần này Trần Niên Niên dám khẳng định trong nhà mình có người đang làm chuyện xấu.
Cô lập tức ngồi dậy mặc áo khoác rồi nhìn qua khe cửa, cô vừa xem liền thế một cảnh kinh khủng. Có người đang bò lên tường nhà mình.
Đối với người bản thân cực kỳ chán ghét, Trần Niên Niên nhớ rất rõ, chỉ cần một bóng lưng cô cũng nhận ra được.
Lúc nghe thấy âm thanh cô liền suy nghĩ, trong nhà đã nghèo như vậy, ngoại
trừ máy con gà bên ngoài sân thì không có gì đáng giá để người khác nhớ
kỹ.
Hơn nữa Trần Quý Tài là tên lưu manh, nếu trộm đồ trong nhà ông mà bị ông bắt được thì không chết cũng phải lột da.
Kết quả không phải trộm vào nhà mà là Trần Quý Tài đêm hôm không thành thật.
Nhà sát vách là nhà Trần An Bang, không biết Trần Quý Tài lén lút trèo vào nhà người ta làm gì.
Trần Quý Tài lén lén lút lút nhìn xung quanh, ông thấy xung quanh yên tĩnh
không có ai thì dùng sức giẫm lên tảng đá dưới chân rồi nhảy lên tường,
hai tay bám chặt vào đầu tường trèo lên.
Lúc bò lên đến đầu tường ông thở phào một hơn, còn chưa kịp cao hứng thì
cái gáy ăn ngay một gậy, ông đau đớn kêu to rồi ngã thằng vào trong sân
nhà Trần An Bang.
Trần Niên Niên vứt cây gậy gỗ đi rồi căng cuống họng hô to: “Mọi người mau tới đây, nhà tôi có trộm, mau tới bắt trộm…”
Trần Thiên Hoằng và Trần Thiên Lộc vội vàng chạy từ trong phòng ra, một người cầm cuốc một người cầm đòn gánh rất có khí thế.
Trần Thiên Lộc nhổ nước bọt xuống đất mắng to: “Trần Niên Niên, trộm ở đâu?
Để ông đây xem tên chó chết nào không biết xấu hổ trộm đồ nhà chúng ta?”
Tôn Tuệ Phương đi chậm chạp đến, hai tay bà nắm chặt vạt áo nói: “Niên Niên, có phải con nhìn nhầm rồi không?”
Trần Niên Niên vội vàng lắc đầu, giọng nói run run: “Không nhìn nhầm, con
tận mắt thấy tên trộm trèo từ tường nhà mình sang nhà Trần An Bang ở sát vách.”
Nghe thấy lời này, Trần Thiên Lộc bĩu môi nói: “Trèo vào nhà ông ta thì liên quan gì đến chúng ta, thật sự trộm được đồ trong nhà ông ta mới tốt
đấy!”
Cả ngày làm việc mệt mỏi không đi nổi, đúng lúc ngủ say lại Trần Niên Niên hô to gọi nhỏ, hắn còn tưởng trong nhà có trộm, ai ngờ trộm ở bên nhà
Trần An Bang, chuyện đó thì liên quan gì đến nhà hắn chứ.
Trần Thiên Lộc ngáp dài chuẩn bị quay về phòng, bỗng nhiên Trần Thiên Hoằng hỏi: “Mẹ, bố đâu rồi?”
Tôn Tuệ Phương ngủ say nên đến chậm, bà cứ tưởng Trần Quý Tài ra trước rồi, lúc này bà mới nhận ra sự việc không giống như suy đoán của bà lắm.
“Mẹ… Mẹ cũng không biết…”
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều quay ra nhìn nhau, ngay cả Trần
Thiên Lộc ngu ngốc cũng mơ hồ cảm thấy sự việc không thích hợp.
“Niên Niên, vừa rồi em nói em thấy tên trộm trèo từ nhà chúng ta sang đúng không?” Trần Thiên Hoằng hỏi tiếp.
Trần Niên Niên gật đầu, cô sợ hãi nói: “Vừa rồi em đang định đi vệ sinh thì
nghe thấy tiếng động ở ngoài sân nhà chúng ta, em vừa ra xem thì thấy
một bóng đen nhảy vào nhà Trần An Bang.”
Cô nói xong còn tỏ ra sợ hãi vỗ ngực mình: “Thật sự làm em sợ gần chết.:
Vừa dứt lời, nhà sát vách liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như con lợn bị làm thịt.
Ba mẹ con Tôn Tuệ Phương rất quen thuộc với tiếng kêu thảm thiết này, không phải Trần Quý Tài thì còn ai vào đây nữa.
Lúc đầu Trần Thiên Lộc không quan tâm đến chuyện này nhưng bây giờ lại vội
vàng ném đòn gánh đi rồi chạy sang nhà Trần An Bang, Tôn Tuệ Phương và
Trần Niên Niên cũng chạy theo sát phía sau.
Trên mặt ba người đều hiện lên vẻ lo lắng.
Trần Niên Niên cũng vội vàng, cô vội đi xem náo nhiệt.
Trần Thiên Hoằng đi đứng không tốt nên chỉ có thể chạy chậm ở phía sau.
Một nhà Trần An Bang thấy rõ tên trộm nằm trên đất là Trần Quý Tài, bình
thường nhà ông chịu rất nhiều cơn tức của Trần Quý Tài, lần này Trần Quý Tài bị nhà ông nắm được cán, nhà ông không thừa cơ giày vò ông ta một
phen thì thật sự có lỗi với mình.
Trần Thiên Lộc thấy bố mình bị người ta đè xuống đất đánh thì gấp gáp đỏ mắt, hắn xông lên đẩy Trần An Bang ra.
“Trần An Bang, đồ chó chết, nếu ông đánh bố tôi đến mức nguy hiểm tính mạng, tôi tuyệt đối không tha cho các người đâu.”
Nghe thấy lời hắn nói, người một nhà Trần An Bang dừng động tác trong tay
lại, mặt họ vô tội nói: “Cháu trai có ý gì vậy, cháu nói tên trộm ăn cắp trứng gà là bố cháu sao?”
“Đồ chó chết, vừa rồi ông mày nói ông là Trần Quý Tài nhưng người nhà mày
để ý đến tao sao? Đồ con rùa Trần An Bang, mày đánh tao thành ra như
này, nếu không đền tiền thuốc men cho tao, tao sẽ tố cáo mày.”
Trần An Bang tức quá bật cười, ông sống đến từng này tuổi rồi nhưng đây là
lần đầu tiên ông gặp người không biết xấu hổ như Trần Quý Tài, rõ ràng
là Trần Quý Tài trèo vào nhà ông ăn trộm trứng gà thế mà lúc này còn dám bắt nhà ông bồi thường.
Thật sự buồn cười mà!
Trần An Bang híp mắt nói: “Chuyện thuốc men tạm thời không đề cập tới, anh
Quý Tài nói xem vì sao đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ mà trèo vào nhà tôi làm gì?”
“Bố, hóa ra vừa rồi tên trộm trèo vào nhà Trần An Bang là bố sao, trời ạ…”
Sau khi ý thức được lời mình không nên nói, Trần Niên Niên vội vàng che
miệng mình nhưng trên mặt vẫn mang theo biểu hiện khó có thể tin được.
“Thật sự tới nhà tôi trộm đồ à, tôi còn nói sao gần đây trứng gà trong nhà ít đi, tôi còn tưởng ai lén lút luộc ăn vụng, hóa ra là Trần Quý Tài ăn
trộm.” Hứa Mỹ Lệ cắn răng oán hận nói.
Nhà bà có 5 con gà mái, mỗi ngày có thể nhặt được ít nhất ba quả trứng,
nhưng gần đây trứng trong ổ gà đột nhiên ít đi, mỗi ngày chỉ có 1, 2
quả.
Lúc đó bà còn tưởng do thời tiết lạnh, ai ngờ là bị trộm.
Trần Quý Tài lườm Trần Niên Niên, đúng là con đĩ kéo chân sau, đợi lát nữa về ông phải trừng phạt nó mới được.
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung được, không phải chỉ là hai quả trứng gà thôi sao, nhà nào chả có, trộm cái gì mà trộm, nói khó nghe quá đấy!”
Trần Quý Tài vỗ bụi đất trên người, bộ dáng không thấy nghiêm trọng gì.
Hứa Mỹ Lệ tức giận đến mức đầu và ngực đều đau, bị bắt tận tay rồi mà Trần Quý Tài vẫn còn mạnh miệng được, bà không ngờ mà.
Đoán chừng con trai mình đã đến chỗ đại đội trưởng rồi, Hứa Mỹ Lệ cũng lười
cãi nhau với ông, đợt lát nữa sẽ có người thu thập ông ta.
Đợi đến lúc Trần Phú Quốc dẫn theo hai người dân quân đến, Trần Niên Niên
nghĩ thầm quả nhiên Hứa Mỹ Lệ không phụ sự mong đợi của cô, lần này Trần Quý Tài không chịu nổi rồi.
Trần Phú Quốc chưa từng tức giận như bây giờ, đội sản xuất của thôn Trần Gia Loan thuộc sự lãnh đạo của ông nhưng lại xuất hiện chuyện trộm cắp,
việc này đối với ông mà nói thật sự nhục nhã.
Lúc đầu ông còn nể tình đồng hương mở một mặt lưới cho Trần Quý Tài nhưng bây giờ không cần thiết nữa.
“Trần Quý Tài ơi Trần Quý Tài, ông nói sao thôn Trần Gia Loan lại có một con
chuột hôi hám như ông chứ, tôi sẽ báo việc này lên công xã, ông đợi lãnh đạo đến xử lý đi.”
“Trần Phú Quốc, mẹ kiếp ông đừng có mà chuyện bé xé ra to, mấy quả trứng gà
này cũng không viết tên Trần An Bang, ông ta nói của ông ta thì chính là của ông ta sao, có bằng chứng không?”
Lời này cố ý không phân rõ phải trái mà.
Dù sao người ăn trộm là ông, cũng không phải tập thể, cùng lắm là bắt ông
đi diễu trên đường phố, da mặt Trần Quý Tài dày không thèm quan tâm việc này đâu.
Trần Phú Quốc không phí lời với Trần Quý Tài, ông bảo người trói ông ta lại rồi chặn miệng ông ta lại luôn.
Thấy Trần Thiên Lộc muốn ngăn cản, Trần Phú Quốc trừng mắt nói: “Làm sao?
Cậu là đồng phạm của bố cậu, cậu muốn phạt cùng ông ấy sao?”
Trần Thiên Lộc vội vàng lắc đầu: “Đội trưởng, bác nghe cháu nói, việc này chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Không có gì hiểu lầm cả, tôi biết rõ chuyện thế nào.”
Hơn nữa chuyện này đã báo lên công cã, hiểu lầm hay không cũng không quan trọng nữa.
Sáng sớm hôm sau trên loa phát thanh của thôn Trần Gia Loan thông báo chủ
nhiệm ủy ban cách mạng của công xã tới tổ chức đại hội phê bình Trần Quý Tài.
(Ủy ban cách mạng: là hình thức tổ chức các cấp quyền lực khác nhau ở Trung Quốc trong cuộc cách mạng văn hóa. Ủy ban Cách mạng thực hiện tiếp cận
thống nhất, hủy bỏ sự phân biệt giữa Đảng Cộng sản Trung Quốc và chính
phủ, sau đó hợp lại làm một.)
Thôn dân nghe thấy tin tức này đều kinh ngạc, họ không ăn bữa sáng mà đi xem náo nhiệt luôn.
Đại hội phê bình tiến hành trên sân phơi gạo của thôn Trần Gia Loan, sân phơi gạo rộng rãi có thể chứa được mấy nghìn người.
Trên sân treo bốn tấm biển màu đỏ, bên trên viết rõ mấy chữ “Đại hội phê bình”.
Trần Quý Tài bị hai người dân quân bắt đưa lên sân khấu, trên mặt ông còn có mấy vết thương, quần áo cũng dính đầy đất, cả người bụi bẩn khác hẳn bộ dáng ra oai tối hôm qua.
Thấy mọi người đến đông đủ, Trần Phú Quốc cầm loa nói to: “Các đồng chí xã
viên, đồng chí Trần Quý Tài thuộc xã chúng ta không nghe theo lời Đảng,
không làm theo lời Đảng nên chủ nhiệm ủy ban cách mạng của công xã Phan
Hòa Xuân đã đến đây tổ chức đại hội phê bình đồng chí Trần Quý Tài, xin mời chủ nhiệm Phan phát biểu.”
Ông nói xong liền đưa loa cho Phan Hòa Xuân.
Phan Hòa Xuân cao cao gầy gầy, ông mặc quần áo lao động màu xanh và đeo một
cái kính tròn trịa, bộ dáng cực kỳ nho nhã, trên người không có sự kiêu
căng của người bên trên. Nhưng cũng không có người nào dám khinh thường
ông.
Phan Hòa Xuân điều chỉnh giọng rồi nói: “Tôi đã nghe đồng chí Trần Phú Quốc
nói rõ chuyện của đồng chí Trần Quý Tài, đối với hành vi mang tính chủ
nghĩa cá nhân, chúng ta phải kiên quyết chống lại, bây giờ ông trộm đồ
nhà hàng xóm, tương lai liền trộm đồ của tập thể, về sau còn trộm đồ của quốc gia, chúng ta phải nghiêm túc xử lý. Phá hỏng tình đoàn kết của
đồng hương chính là phá hỏng tình đoàn kết của tập thể, đây là chướng
ngại vật trên con đường kiến thiết chủ nghĩa của chúng ta, chúng ta phải nghiêm túc xử lý hành vi này.”
Trần Quý Tài nằm mơ cũng không nghĩ tới mình chỉ trộm mấy quả trứng gà thuộc sở hữu tư nhân nhưng lại bị phạt tội nặng như vậy, ông khóc lóc kêu to: “Oan uổng mà!”
Chứng cứ vô cùng xác thực, làm gì có chuyện oan uổng, dù Tôn Tuệ Phương gấp
gáp đứng bên dưới khóc lóc cũng không dám đứng ra nói đỡ cho ông, bà
không cẩn thận sẽ bị coi là đồng phạm thì không bù nổi mất.
Biểu hiện của mọi người khác nhau, người trở mặt với Trần Quý Tài thì cười
trên nỗi đau của người khác, người tay chân không sạch sẽ giống như ông
thì âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua không bị bắt.
Lý Lan Hoa vỗ ngực mình, bà thầm nghĩ may mà lần trước bà không tranh cãi
với Trần Phú Quốc, nếu không mình bị kéo tới đây phê bình thì phải làm
sao bây giờ?
Đại hội phê bình không phê bình đơn giản hai câu là xong việc, họ còn phải
đưa ra phương án trừng phạt tương ứng để mọi người lấy đó làm gương.
Lúc nghe thấy mình phải đi cải tạo lao động một tháng, Trần Quý Tài nóng giận ngất tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT