Lưu Tự Đường híp mắt
nhìn vào trong miếu nhưng ánh sáng quá mờ, không thấy rõ gì nên đành từ
bỏ. Đúng lúc này, sau lưng hắn chợt có một trận gió tiến thẳng vào cổ áo hắn. Lưu Tự Đường quay đầu lại, thấy sương mù lại lần nữa tụ tập trên
mặt sông, lãng đãng mơ hồ một mảnh, làm cho lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ sợ hãi.
“Lạch cạch.” Tay lão nhân chèo thuyền đột nhiên rơi từ trong chiếu ra, rũ trước ngực hắn.
“Ta không biết ngươi chết vì nguyên nhân gì nhưng ta mang ngươi về với
người nhà. Thỉnh ngươi không cần làm ra việc quái lực loạn thần gì.” Hắn lặng lẽ niệm trong miệng, lại đem cái tay cứng đờ đút về chỗ cũ. Bước
chân hắn nhanh hơn nhiều, không ngừng mà bước về phía ngọn đèn dầu.
Chạy được tầm trăm thước thì hắn rốt cuộc cũng tới đầu kia của cây cầu. Vừa
định thở một hơi thì lại bị hai đoàn hắc ảnh ở hai bên cầu làm sợ đến
chân cứng lại, không dám đi tiếp về phía trước.
Lưu Tự Đường nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm hai cái hắc ảnh kia nửa
ngày, cuối cùng lại cười ra tiếng bởi vì hai cái kia chẳng phải người
hay quỷ mà là hai con chó đá. Bọn nó cao nửa người, trên người quấn một
khối vải đỏ, nhìn qua thì giống hai phụ nhân đang đi họp chợ.
Lưu Tự Đường ở trong lòng âm thầm trách cứ chính mình nhát gan. Hắn tốt xấu gì cũng là quan tứ phẩm, là ngự tiền đái đao thị vệ, sao có thể bị hai
con chó đá dọa thành cái bộ dáng này. Nếu bị người ta biết được thì
chẳng phải nhân sinh sẽ có một vết nhơ sao.
Hắn cười lắc đầu, lại một lần nữ nhìn về ánh sáng mờ nhạt phía trước, âm
thầm bước nhanh hơn. Những ánh sáng kia đối với hắn không chỉ là ánh lửa mà còn là nhân khí. Trải qua một buổi trưa lăn lộn, hắn rốt cuộc muốn
gặp được người sống giống như mình. Vì thế hắn đem mảnh chiếu trên đầu
vai xốc lại rồi bước vào nơi có tràn ngập nhân khí.
Hiện ra ở trước mắt hắn chính là một cái chợ. Nơi này thật nhiều người bán
hàng rong, có bán thức ăn, có bán đồ bạc, đồ ngọc, còn có bán quần áo
cây quạt, hoa hoè loè loẹt náo nhiệt phi phàm. Nhưng khách tới đây còn
rộn ràng nhốn nháo hơn so với hàng rong. Bọn họ tốp năm tốp ba đứng ở
trước sạp, hỏi giá, trả giá, tiếng vang không dứt bên tai.
Lưu Tự Đường trong lòng thấy hiếm lạ. Hắn lớn như vậy, đi qua nhiều địa
phương nhưng chưa bao giờ thấy một cái chợ đêm náo nhiệt đến thế. Hắn
quên mất trên lưng mình còn có một cái xác chết, liền tiến lên túm lấy
một đứa nhỏ hỏi, “Tiểu hài nhi, các ngươi ban ngày làm gì mà lại họp chợ buổi tối a?”
Hài tử kia đang cắn hồ lô
đường, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn mà nói, “Ngươi đúng là không có
kiến thức. Nghe các lão nhân nói, trước kia a, chợ đêm này so với hiện
tại còn muốn náo nhiệt hơn nhiều đâu. Khi đó, tất cả mọi người đều không mang theo bạc, mỗi nhà mỗi hộ đều cầm đồ vật trong nhà tới trao đổi với người khác. Nghe nói còn có thể đổi được trân châu lớn bằng nắm tay
đâu.”
“Nguyên lai là truyền thống.” Lưu Tự Đường gật đầu nói.
“Hắc hắc, thừa nhận chính mình kiến thức thiếu đi……” Tiểu hài tử ngẩng đầu,
lúc nhìn đến cái chiếu Lưu Tự Đường đang cõng thì lại há hốc miệng, thật lâu không có nhắm lại, hồ lô đường trong tay cũng rớt mất. “Ngươi……
Ngươi cõng chính là Lão Nghiêm Đầu nhi phải không?”
“Quả nhiên hắn là người nơi này.” Lưu Tự Đường buông cái chiếu xuống, tay
chân nhẹ nhàng mở nó ra, phảng phất như sợ quấy nhiễu đến người chết.
“Lão Nghiêm Đầu nhi…… Lão Nghiêm Đầu nhi chết rồi.” Nhìn đến thi thể thẳng
tắp kia, tiểu hài tử sợ hãi kêu ra tiếng. Tiếng kêu này khiến cả khu chợ sau lưng hắn trong phút chốc yên tĩnh lại. Ngọn đèn dầu chiếu rọi những khuôn mặt hoảng sợ. Tất cả đều nhìn về hướng Lưu Tự Đường, nửa há
miệng, không nhúc nhích.
“Thật là Lão
Nghiêm Đầu nhi sao?” Không biết ai đi đầu nói ra câu này khiến đám người phảng phất như bừng tỉnh, giống thủy triều đi lại đây. Bọn họ vòng
trong vòng ngoài mà vây quanh hai người một sống một chết, chật như nêm
cối.
“Hắn là chết như thế nào?” Trong đám người bay ra một câu này.
“Ta mướn thuyền của hắn đi phía nam, giữa đường có sóng to đột ngột, chờ ta đem hắn cứu lên từ trong nước thì đã không còn hơi thở nữa rồi.” Lưu Tự Đường nhìn một đám người ngây ra như phỗng thì tận lực lời ít ý nhiều
mà kể lại sự tình.
“Cũng đúng rồi, hôm nay ban ngày trời mưa cũng không nhỏ.”
“Đây chính là Lão Nghiêm Đầu nhi a, hắn ở trên sông chạy thuyền đã vài thập
niên, hắn đi trên sông còn tốt hơn đi trên đất bằng, sao có thể vì chút
sóng gió mà lật thuyền chứ, cũng làm sao có thể chết đuối chứ? Người trẻ tuổi, ngươi nói thật đi xem rốt cuộc là chuyện thế nào?” Một lão nhân
cùng tuổi với lão nhân nhân chèo thuyền lên tiếng hỏi.
Lưu Tự Đường dừng một chút, “Hắn…… Hình như là bị rong rêu kéo lại. Lúc ấy ở đáy nước, ta không làm sao kéo hắn lên được.”
“Nói như vậy cũng có đạo lý, rốt cuộc hắn tuổi tác cũng lớn rồi, nếu bị rong rêu cuốn lấy thì khả năng không tránh thoát được.” Nghe kia lão nhân
kia nói thế thì những người khác đều sôi nổi gật đầu, một đám người thở
ngắn than dài với thi thể.
“Chính là……” Lưu Tự Đường do dự nửa ngày, vẫn là quyết định đem nghi vấn trong lòng nói với bọn họ.
“Chính là cái gì? Chẳng lẽ Lão Nghiêm Đầu nhi chết còn có kỳ quặc?”
“Cũng không thể xem như kỳ quặc, chỉ là cảm thấy không quá thích hợp, bởi vì
lúc trước ta thấy hắn còn tốt, tuy rằng sợ hãi nhưng ở trong nước vẫn có thể nín thở, vừa thấy chính là người quen sông nước. Nhưng lúc ta bơi
lên trên thì hắn đột nhiên bất tỉnh nhân sự, giống như trong nháy mắt đã không xong rồi.”
Nghênh đón hắn lại là
một mảnh yên tĩnh. Lưu Tự Đường nhìn bọn họ, còn muốn nói thêm cái gì
thì lại bị một tiếng gọi từ xa đánh gãy.
“Cha, cha.”
Đám người tránh ra một đường để một đôi nam nữ trẻ tuổi có thể tới gần. Lưu Tự Đường thấy nữ nhân kia lớn bụng thì biết bọn họ là nhi tử cùng con
dâu của Lão Nghiêm Đầu nhi. Nam tử trẻ tuổi kia nhìn thấy phụ thân miệng mũi đều xuất huyết thì hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, đi tới một
bước mà lạy, “Cha, là Điền Nhi bất hiếu, làm ngài một phen tuổi còn
không thể ở nhà hưởng phúc, làm ngài vô pháp tận mắt nhìn thấy tôn tử
xuất thế. Cha, ngài đi đột ngột như vậy, đến cơ hội tận hiếu cũng không
cho nhi tử, ngài bảo nhi tử về sau phải làm sao đây?”
Nữ nhân kia cũng chuẩn bị quỳ xuống, lại bị người bên cạnh nâng đi lên,
“Ngươi đang mang thai, đừng để bị thương đứa nhỏ. Đứa nhỏ này a, mới là
người Lão Nghiêm Đầu nhi coi trọng nhất, ngàn vạn phải bảo trọng a.”
Lưu Tự Đường nhìn Nghiêm Điền Nhi khóc lóc thương tâm thì cũng nhớ tới phụ
thân sớm ra đi của mình, không khỏi cảm thương trong lòng, nhịn không
được than thở..
Lúc này người bên cạnh
tựa hồ mới chú ý tới hắn chỉ mặc một kiện áo ngoài đã ướt sũng, vì thế
chạy nhanh tới chợ đem món quần áo cho hắn phủ thêm, lại nói với Nghiêm
Điền Nhi nói, “Vị trẻ tuổi này liều chết đem phụ thân ngươi từ đáy sông
cứu lên. Nếu không có hắn thì thi thể Lão Nghiêm Đầu nhi sợ là cũng
không tìm được. Ngươi phải cảm ơn hắn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT