Yến Nương ở cửa do dự trong chốc lát mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhưng bước vào phòng rồi nàng liền dán lên ván cửa, không dịch một bước về phía trước.
“Chàng tìm ta?” Nàng nhìn người đang nằm nửa nghiêng trên giường, đầu vai quấn vải trắng kia mà nhẹ hỏi một câu.
Trình Mục Du miễn cưỡng ngồi dậy, tay vỗ lên mép giường, “Tới ngồi đi, nàng đứng làm gì?”
Yến Nương lắc đầu, ánh mắt nhìn mũi chân mình, “Có cái gì muốn nói thì chàng nói mau, ta có thể nghe được.”
Trên mặt Trình Mục Du xẹt qua một tia kinh ngạc, “Phu nhân thoạt nhìn giống như sợ ta, sao lại thế? Chẳng lẽ ta so với ngạ quỷ ăn thịt người kia còn đáng sợ hơn sao?”
Nghe hắn nói thế, Yến Nương khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, sau đó đi tới mép giường ngồi, nhưng ánh mắt nàng vẫn không nhìn về phía hắn, chỉ nhìn phía trước, cuối cùng nhìn vào một chén trà bình thường, rồi dừng ở đó.
Thấy lưng nàng thẳng tắp, thần sắc câu nệ, trong lòng Trình Mục Du nghi hoặc lại tăng thêm một tầng, nhưng hắn tạm thời gác nghi ngờ xuống, nói với Yến Nương, “Thỉnh phu nhân tới là vì ta muốn nói ra tâm ý và thái độ của mình với phu nhân. Ta đọc sách liền biết việc trị quốc không được vì mưu lợi bản thân, công pháp không phân biệt thân thích, không thể lấy tư hại công, cho nên chuyện phu nhân lo lắng trong lòng ta sẽ không làm.”
Nghe lời này của hắn, trong lòng Yến Nương vừa động, chậm rãi đem ánh mắt chuyển đến trên mặt hắn, “Công pháp không màng thân thích, Trình Mục Du, ông ta làm chuyện ác chàng đều biết sao? Chàng biết từ khi nào?”
Một từ “Ông ta” là chỉ ai, trong lòng Trình Mục Du tự nhiên biết rõ. Hắn nhìn Yến Nương, trên mặt hiện lên một nụ cười yếu ớt, “Biết khi nào cũng không quan trọng, phu nhân chỉ cần hiểu rõ ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn sẽ đem ác nhân ra trước pháp luật.”
Yến Nương chậm rãi đứng lên, nhưng vừa đứng lên thì nàng lại cúi người thăm dò, cẩn thận quan sát đôi mắt người nằm trên giường kia. Bên trong đôi mắt đó là ý cười hòa thuận vui vẻ, nhưng nàng lại nhìn rõ cô đơn và đau xót che giấu sau ý cười đó. Chúng nó cắm rễ trong linh hồn hắn, cả đời đều không thể bỏ được.
“Chàng thật sự đã chuẩn bị –”
Bốn chữ “Đại nghĩa diệt thân” này vòng quanh miệng nàng rồi lại bị nuốt xuống. Nàng biết chúng có ý nghĩa gì với hắn, cho nên không đành lòng nói ra miệng.
Ánh nến trên bàn nhảy lên, bỗng nhiên bị một trận gió lạnh ngoài cửa thổi tắt, thân ảnh Hữu Nhĩ xuất hiện ở cửa, nó thở hồng hộc, hiển nhiên đã lặn lội đường xa mới trở lại trong phủ.
“Cô nương, ngươi ra đây một chút.” Nó nhìn Trình Mục Du liếc mắt một cái, sau đó hướng Yến Nương vẫy vẫy móng vuốt.
Yến Nương vội đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại rồi mới nhỏ giọng hỏi, “Ngươi ở Trình gia phát hiện cái gì?”
“Lão nhân kia chuẩn bị giết Vương Khi Vân, dùng độc.” Một từ cuối cùng này Hữu Nhĩ nhấn mạnh, sau khi nói xong hắn nhìn Yến Nương, lặng im chờ nàng ra chỉ thị.
“Độc,” Yến Nương trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi, “Vì sao ông ta muốn giết chết Vương Khi Vân? Không phải ông ta luôn có việc cầu người ta sao?”
“Cô nương, ngươi có biết Vương gia công tử đã trở lại không? Hắn đã chết nhiều năm như thế mà nay lại có thể hoàn hồn.”
Yến Nương suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cười nói, “Ta hiểu rồi, Triệu Khang cùng Trình Đức Hiên lo lắng Vương Khi Vân có thể làm người chết sống lại, như thế sẽ làm điên đảo nền tảng lập quốc thế nên mới muốn giết ông ta. Không nghĩ tới kế hoạch chu đáo chặt chẽ của ông ta lại bị chúng ta biết được.” Nói tới đây, tròng mắt nàng hơi chuyển, nói thêm, “Đúng rồi, long tiên thảo kia nhất định là Vương Khi Vân gieo, lão nhân này vì cứu nhi tử của mình mà giết 49 người, dùng máu tươi của bọn họ tưới cho long tiên thảo. Hạt của nó theo gió bay múa tới nhiều nơi, có cái rơi vào trong miệng người chết, nhưng chính ông ta cũng không biết ma thảo này ba năm mới nở hoa, sau khi hoa nở người mới sống lại được. Trách không được, trách không được ở bãi tha ma kia lại có dấu giày lụa, hóa ra ông ta vì cứu nhi tử mà chôn hắn ở đó.”
Khóe miệng nàng tràn ra một nụ cười nhạt thấm người, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay, “Được lắm, đợi lâu như vậy cũng chờ được Trình Đức Hiên ra tay, lần này nhất định không thể lại để hắn chạy thoát.”
Hữu Nhĩ ở một bên phụ họa, “Lão nhân kia đúng là tinh quái, năm đó người bị ông ta độc chết đều không còn thi thể. Lý Ngọc San nháo thành dáng vẻ kia mà ông ta cũng không xuống tay với nàng ta, cho nên cô nương vẫn luôn không túm được chứng cớ ông ta phạm tội. Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc ông ta cũng hành động, chúng ta đi Biện Lương luôn bây giờ, nhân lúc ông ta giết người liền bắt luôn, bức ông ta nói ra chân tướng mưu hại tiên đế năm xưa.”
Yến Nương gật đầu, cùng Hữu Nhĩ chạy đến ngoài viện, nhưng còn chưa xuống bậc thang thì cửa phía sau lại mở ra, Trình Mục Du xuất hiện ở giữa hai cánh cửa. Hắn có vẻ vội vàng, đến quần áo cũng không kịp phủ thêm, miệng vết thương cũng bị động đến khiến máu tươi thấm ra, đỏ bừng vải bó nhìn thấy ghê người.
“Hai người không thể đi.”
Giọng hắn bị gió lạnh đưa đến bên tai Yến Nương, sau đó bị xé ra thành từng mảnh. Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn bằng khóe mắt, “Vì sao?”
“Tội nghiệt của ông ta đã đủ sâu, không thể lại để ông ta phạm tội nữa.”
Yến Nương cười một tiếng, trong ánh mắt lại không có một tia ấm áp, nàng bước đến gần hắn, “Trình Mục Du, chàng mới vừa nói sẽ không bị thân tình ràng buộc, nói sẽ đem ác nhân ra trước pháp luật, sao hiện giờ lại muốn nuốt lời ư?”
“Tội ác của ông ta ngập trời là không giả, nhưng hai người không thể dùng biện pháp này để bắt ông ta đền tội. Dùng cái chết của Vương Khi Vân để tìm chứng cứ phạm tội của ông ta vậy chẳng phải hai người sẽ thành đồng lõa của ông ta sao?”
“Vương Khi Vân đáng chết, ông ta vì tư lợi mà hại nhiều người như thế.”
“Ông ta đáng chết, bọn họ đều đáng chết, nhưng bọn họ phải chết bởi luật pháp Đại Tống, chứ không phải chết vì tư tâm của người khác.” Nói xong câu đó, hắn đi đến trước mặt Yến Nương, cầm lấy tay nàng, ôn nhu nói, “Ta biết nàng một lòng muốn báo thù, nhưng trên tay nàng không thể dính chút máu bẩn nào được, nếu không trong tương lai nàng sẽ bị nhân quả ràng buộc, rốt cuộc không trốn được.”
Yến Nương cười lạnh một tiếng, đột nhiên rút tay ra, “Trình Mục Du, nói đến nói đi, chàng cũng đều vì ông ta. Chàng sợ ông ta gặp quả báo, cho nên mới ngăn cản ta,” khi nói lời này nàng cũng lùi về sau, ánh mắt lại vẫn nhìn hắn, “Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ta, cho dù chàng xảo ngôn thế nào thì ta cũng sẽ không thu tay.”
Dứt lời, nàng bỗng nhiên xoay người, đón gió mà đi ra ngoài viện, làn váy cuốn lên sau người, giống một lá cờ lẫm liệt tung bay.
Trình Mục Du không muốn từ bỏ như thế, hắn chịu đựng đau đớn từ vết thương để đuổi theo, lại duỗi tay túm lấy cổ tay áo nàng, “Nàng không thể đi, hãy nghe ta nói, chúng ta sẽ tìm được biện pháp khác, ta còn có –”
Lời còn chưa nói xong thì hắn đã phát hiện trên tay mình chỉ còn lại nửa mảnh tay áo, không thấy Yến Nương đâu. Từng trận cuồng phong thét gào,mang đến một đám mây xám đen.
Trong đám mây ẩn hiện có hai điểm sáng màu vàng, chợt cao chợt thấp mà chăm chú nhìn hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT