Tú Tú cũng phát hiện Từ Tử Minh đang nhìn mình vì thế nàng ta vội vàng rũ mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm một vết máu đã biến thành màu đen trên sàn, không nhúc nhích.
Không biết vì sao, bộ dạng này của nàng ta lại khiến trong lòng Từ Tử Minh có chút hốt hoảng, vì thế hắn tiến lên một bước, muốn nói với Trình Mục Du về nghi ngờ của mình. Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì cửa phòng lại bị đẩy ra, Tưởng Tích Tích bước vào phòng, đi nhanh tới bên người Trình Mục Du, thấp giọng nói, “Đại nhân, thuộc hạ mới vừa nghe đám thôn dân kia nghị luận, nói một nhà Hình Quốc Giai ở thôn bên đã mất tích, một nhà ba người đều không thấy, không biết đã đi đâu, mà Hình Quốc Giai cũng là người chết đi sống lại.”
Trình Mục Du rũ mắt, khóe mắt lóe ra ánh sáng nào đó, sau đó hắn nhìn Kim Sâm và Tú Tú liếc mắt một cái, bỗng xoay người, chắp tay đi ra cửa.
Thấy thế, Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh cũng vội vàng theo đi ra ngoài, Trình Mục Du ra ý bảo Từ Tử Minh đóng cửa lại, lúc này hắn mới thấp giọng nói với bọn họ, “Hai người các ngươi canh giữ ở Kim gia, lát nữa ta về, sẽ pahí vài người mai phục bên ngoài để tiếp ứng các ngươi. Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận mọi chuyện, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đại nhân vẫn cảm thấy phu thê hai ngừoi này có vấn đề sao?” Tưởng Tích Tích ngửa đầu nhìn hắn.
Trình Mục Du nở một nụ cười lạnh, “Có vấn đề? Đâu chỉ có vấn đề? Hai người bon họ quả thật mang ý xấu, các ngươi ở lại đây, đem quỷ thai kia bắt lại cho ta.”
***
Hoàng hôn tan, màn đêm từ từ buông xuống, người trên đường cũng thưa thớt dần, mọi người đều muốn chạy về nhà trước khi tia nắng hoàng hôn cuối cùng tan biến.
Trình Mục Du đã bồi hồi ở phố Nam hồi lâu, hiện tại mới nhìn thấy thân ảnh già nua còng lưng ở phía xa. Bà lão vẫn giống lần trước, cuộn người ở góc tường, trước mặt cắm lá cờ cũ kỹ đã bị gãy một nửa, trên lá cờ vẫn là một chữ “Quẻ” bị ánh hoàng hôn nhuộm đến vàng óng, giống như đang hướng hắn vẫy tay.
Hắn đi về phía đó, lại ngồi xuống băng ghế cũ nát kia, ngẩng đầu nhìn về phía bà cụ. Giờ phút này bà ta giống như không có việc gì mà xoa xoa bàn tay bị đông lạnh, lại lật đi lật lại mà xoa.
“Đại nhân, ngài không phải không tin lão thân sao, sao lại quay lại rồi?” Bà ta hơi nhấc mắt, đem ba đồng tiền theo thứ tự mà đặt trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trình Mục Du, cùng hắn mắt đối mắt.
“Ngài thật sự có thể tính được chuyện sau khi chết ư?” Trình Mục Du nhìn đôi mắt hãm sâu trong đống nếp nhăn kia, nói thẳng không cố kỵ.
“Đại nhân muốn hỏi chuyện của ai?” Lão bà bà nhếch miệng thành một nụ cười khó phát hiện, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Có người đã trở lại, bọn họ đã chết mấy năm, nhưng mấy ngày trước đã trở về nhân thế, nếu muốn biết nguyên nhân bọn họ trở lại thì phải biết mấy năm sau khi chết bọn họ tột cùng đã trải qua việc gì?”
Lão bà bà kia cười đạm mạc, “Sinh hồn sau khi rời khỏi thể xác thì sẽ đi tới đường Hoàng Tuyền, đến Vọng Hương Đài, tục ngữ nói, ‘ vừa đến Vọng Hương Đài, nhìn về quê nhà nơi xa, không về được.’ Vọng Hương Đài là một thạch đài cao cao, âm quang từng trận, đi tới Vọng Hương Đài rồi thì không có cơ hội hoàn hồn nữa. Vọng Hương Đài là do sự từ bi của Quan Thế Âm Bồ Tát vì chúng sinh không muốn chết, nhớ đến người nhà mà tạo thành. Linh hồn có thể đứng ở Vọng Hương Đài nhìn một lần cuối về phía nhà mình, nhìn thấy người thân lần cuối.”
Trình Mục Du suy nghĩ hồi lâu, nhẹ giọng nói, “Vậy ra khỏi Vọng Hương Đài rồi thì sinh hồn sẽ biến thành tử hồn sao?”
“Vừa xuống khỏi Vọng Hương Đài thì có thể nghe thấy từng trận chó sủa, như tiếng sấm, giống như có thể xé rách chân trời. Đi lên nửa dặm là có thể thấy một bầy chó dữ hơn trăm con, tốp năm tốp ba đứng đó, ánh mắt hung hăng, miệng đầy răng nhọn, nhìn thấy các linh hồn thì lập tức không lưu tình mà điên cuồng cắn, không xé chân, rách cẳng thì khong tha. Xuống chút nữa sẽ là kim gà sơn, vừa vào kim gà sơn thì từng bầy gà trống liền túa ra, mỏ chúng như sắt, cứng hơn cả miệng kền kền. Chúng sẽ mổ hai mắt của linh hồn, dùng móc vuốt sắc nhọn chụp lấy linh hồn, một vuốt đi xuống có thể khiến da tróc thịt bong, lá gan nứt ra.”
“Qua hai cửa này rồi thì sinh hồn sẽ biến thành tử hồn, cũng chính lúc này thì người và quỷ mới âm dương cách biệt……”
Nói tới đây, lão bà bà cười nhạt mà liếc Trình Mục Du một cái, “Đương nhiên, lão thân nói đó là những kẻ có tội, nếu là người chính trực thì sẽ không phải bị chó dữ và kim gà sơn cắn xé, mà trực tiếp đi vào trạm tiếp theo, cũng chính là âm tào địa phủ.”
“Đi vào âm phủ rồi thì sẽ thế nào?” Trình Mục Du truy hỏi.
“Qua 7 ngày thì tử hồn sẽ đi qua từng diện dưới âm phủ, người ác người thiện sẽ được phân chia, có quả báo. Sau khi mọi thứ đã trần ai lạc định thì bọn họ sẽ tới hai cửa của âm phủ, cạnh cửa có hai ngọn đèn, một cái sáng, một cái tối. Hồn nào về dương gian thì đi theo con đường có đèn sáng. Con đường này chính là Phản Hồn Lộ, là đường đầu thai.”
“Đi xong phản hồn lộ thì đến Hoàn Hồn Nhai, bên vách núi có một cây cầu đá, trên cầu có bốn thần thú trấn giữ. Trên cầu sẽ có một lão bà bà cầm nước trà, để quỷ hồn uống, lão bà bà này chính là Mạnh Bà, nước đó là canh Mạnh Bà, uống canh này rồi thì người đó sẽ quên mọi việc kiếp trước, ân oán tình thù đều không còn chút gì.”
Nói xong, bà ta hắng giọng nói, “Đại nhân, tử hồn đi một chuyến này kỳ thật cũng không khác gì người sống. Chết rồi chính là một khởi đầu mới, sinh sinh tử tử, kỳ thật chính là một vòng tròn, mỗi người chúng ta đều bị vây trong vòng tròn đó, mặc kệ là đế vương hay hay bình dân bá tánh cũng đều không trốn được.”
“Nếu là vòng tròn tuần hoàn thì hẳn phải lặp lại, nhưng vì sao có người đi được một nửa lại lộn trở về chứ?” Trình Mục Du mờ mịt mà hỏi.
“Trở về ư?” Lão bà bà âm trầm nhếch môi, “Thủy Hoàng Đế vì bất tử mà phái người ra biển tìm thuốc, tìm mười mấy năm nhưng cuối cùng vẫn không được gì. Đường Thái Tông trở về sau khi đánh Liêu Đông, đã phái người cầu thuốc từ một vị phương sĩ nhưng chỉ khiến bệnh tình nặng hơn, năm Trinh Quán 23 đã băng hà. Đại nhân, ngài nghĩ việc hai người đó khônng làm được mà người thường có thể làm được sao?”
Trình Mục Du đi đến trước mặt bà ta, ánh mắt sáng ngời mà gằn từng chữ, “Nhưng bà bà, hai người kia xác thật đã trở lại, ta tận mắt thấy, không dám nói sai nửa lời.”
Lão bà bà ngẩng đầu, nhìn chữ “Quẻ” trên lá cờ kia, trong đôi mắt tang thương của bà ta lộ ra chút ánh sáng, “Người đã trở lại, nhưng thứ trở về vẫn là người kia sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT