Trình Mục Du cười, “Bà bà, tuy nói chí sĩ sau khi chết còn lưu danh, nhưng sau khi chết sẽ xảy ra chuyện gì thì người khác làm sao biết được? Có lẽ, bọn họ thật sự chỉ hóa thành một nắm đất vàng, theo gió bay đi.”
Lão bà bà kia nhìn hắn một cái, dùng tay cắm lại lá cờ đã bắt đầu lung lay. Bà ta nhìn chằm chằm mặt đất, không mặn không nhạt nói, “Người sau khi chết hóa thành một nắm đất vàng, lời này người khác có thể tin, chẳng lẽ Trình đại nhân cũng tin sao? Ta biết, đại nhân cảm thấy ta chính là kẻ nằm mơ nói mộng, chuyện sau khi chết của người khác không ai biết được, vậy ta có thể tùy ý bịa đặt đúng không? Đại nhân là người tâm tư kiên định, chuyện ngài không tin thì mặc cho người khác nói rách miệng cũng sẽ không tin, càng không thể nghe lọt lời của bà lão đã nằm nửa người dưới đất như ta, vì thế với người như ngài, ta biết có lừa gạt cũng vô dụng, điểm này ta vẫn hiểu. Ngài ấy à, cũng đừng châm chọc bà lão ta.”
Trong nháy mắt sắc mặt Trình Mục Du có chút đình trệ, hắn nhìn thân ảnh như tàn đuốc kia, miệng mấp máy vài lần vẫn không nói gì, chỉ túm dây cương chậm rãi đi về phía trước.
“Sau khi hắn chết, người kia đã tìm hắn thật lâu, kéo thân hình tàn phá mà tìm hắn trên trời dưới đất, tìm suốt ba năm. Nhưng người kia không biết, hắn căn bản không ở những nơi đó vì thế cho dù hao hết tâm lực cũng chỉ phí công mà thôi.”
Lão bà kia bỗng nói ra một câu không đầu không cuối, Trình Mục Du nắm chặt tay, đột nhiên túm chặt dây cương,
“Bà bà, ngươi nói lời này là có ý gì?”
Sắc mặt lão bà bà tối tăm, thật lâu sau bà ta mới cười suy sụp, phất phất tay với hắn, “Đại nhân, mau về nhà đi, đừng để bọn họ chờ sốt ruột.”
Đi đến trước cửa Tân An phủ, mấy tiểu hài nhi đang hát vang bài đồng ca mùa đông, “Mười chín, hai chín không rảnh rỗi, ba chín, bốn chín băng lạnh cóng, năm chín, sáu chín ở bờ sông nhìn liễu, bảy chín sen nở, tám chín yến tới, chín chín thêm một con trâu cày khắp nơi.” Bọn họ nối đuôi nhau đi qua trước mặt Trình Mục Du, có vài đứa còn quay đầu làm mặt quỷ với hắn.
Trình Mục Du nhìn bọn họ một cái, vừa muốn đi lên thềm đá thì thấy Tưởng Tích Tích bưng một mâm hoành thánh từ trong viện ra ngoài, thấy hắn thì lập tức cười, “Đại nhân, đông chí ngài còn đưa Tấn Nhi đi thư viện, sao không cho hắn nghỉ một ngày, để hắn cũng ầm ĩ với đám nhỏ kia.”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm mâm hoành thánh no đủ mập mạp trên tay nàng, cười nói, “Sớm biết ngươi sẽ gói hoành thánh thì ta đã không bắt hắn đi học, nhưng ta nhớ năm ngoái ngươi đâu có gói hoành thánh, sao năm nay lại làm?”
Tưởng Tích Tích bũi môi chỉ vào bên trong, “Thuộc hạ làm sao còn tâm tư gói hoành thánh, đây là đại ca gói đó. Hắn thấy lão gia cũng tới thì vội vàng băm chặt, không đến một canh giờ iền làm được một đám hoành thánh này.”
“Phụ thân tới sao?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Còn không phải sao? Yến cô nương đang bồi lão gia nói chuyện đó, ngài mau đi vào xem. Thuộc hạ thấy mặt mày lão gia hồng hào, giống như có việc tốt muốn nói với đại nhân.”
Trình Mục Du nhướng mày nói, “Hỉ sự? Hiện tại còn chưa đến lúc tẩu tử sinh, vậy có thể có việc vui gì chứ?”
Vừa dứt lời, hắn liền thấy Trình Đức Hiên vén rèm từ phòng trong đi ra, Yến Nương đi theo phía sau ông ta, trên mặt hai người đều là ý cười nhàn nhạt. Lúc thấy hắn thì ý cười kia càng tăng hơn, Trình Đức Hiên sải bước đi nhanh đến chỗ hắn, duỗi tay vỗ mạnh lên vai hắn, “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, Mục Du, chuyện của Vương đại nhân ngươi đúng là giúp rất lớn.”
Nói xong, ông ta móc từ tay áo ra một cái khóa Khổng Minh ting xảo, “Đây là cho Tấn Nhi, ngươi giúp ta giao cho hắn, Biện Lương còn có chút việc gấp chờ ta xử lý, vi phụ phải đi trước đây.”
Tưởng Tích Tích lắp bắp kinh hãi, vội bưng hoành thánh đi lên phía trước, “Lão gia, ngài tốt xấu gì cũng ăn cơm rồi hẵng đi, hơn nữa ngài còn chưa nói việc vui là gì mà.”
Trình Đức Hiên cao giọng cười, quay đầu nhìn về phía Yến Nương, “Hỏi Yến cô nương đi, ta đã đem sự tình nói hết với nàng rồi.”
Một chén hoành thánh hương khí bốn phía được đặt trên bàn, trên mặt canh có mấy cọng cải màu xanh và trứng tráng màu vàng, phối hợp với hoành thánh, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Trình Mục Du gắp một miếng hoành thánh bỏ vào miệng, nước canh nóng khiến đầu lưỡi hắn tê rần. Hắn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng quạt khí lạnh vào trong miệng.
Yến Nương ghé vào trên bàn cười với hắn, “Ăn ngon như vậy sao, đại nhân sao có thể bụng đói ăn quàng như thế chứ?”
Trình Mục Du nuốt hoành thánh vào, “Nương tử luôn luôn không để bụng đối với đồ ăn, chỉ chút cháo trắng rau xào là được, không chỉ tên quỷ tham ăn Tấn Nhi không hiểu mà ta cũng không hiểu được.”
Yến Nương thưởng thức một cái thìa, không chút để ý nói, “Thanh tâm quả dục mới có thể ít sinh tham niệm, như vậy có gì không tốt.”
“Nhưng thế nhân có thất tình lục dục, nếu bỏ hết thì đâu còn là người nữa. Nương tử thật sự muốn đem hỉ nộ ái ố đều vứt bỏ, không để lại chút gì sao?”
Lời này vừa nói ra hắn liền cảm thấy trong mắt Yến Nương có một tầng quang mang. Nàng rướn người về trước, một tay chống cằm, một tay khác vẫn chơi đùa cái thìa, “Quan nhân, lời này của chàng là có ý gì?”
Trình Mục Du uống một ngụm canh, miễn cưỡng ngăn cản một trận rung động thình lình nảy lên trong lòng, “Cái gì?”
Yến Nương nhướng mày hỏi, “Ngày ấy Thôi Giác có nói gì với chàng sao?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Trình Mục Du mới hoàn toàn yên tâm, nhưng hắn vẫn có hỏi dù biết rõ, “Thôi Giác thực sự dong dài, lải nhải mà nói rất nhiều, nương tử muốn hỏi lại cái nào?”
“Thí dụ như ta.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Trình Mục Du hắng giọng, quay đầu đối mặt với hai ánh mắt tìm tòi kia, “Ông ta nói, ông ta rất hâm mộ ta có một vị phu nhân xinh đẹp như thế. Cũng phải, ông ta một mình cai quản địa phủ nhiều năm, cô độc biết bao, thế nên có ghen tị với ta cũng là bình thường.”
“Ngoài cái đó ra, không còn gì khác sao?” Yến Nương không tính toán buông tha hắn dễ như thế, nàng vẫn nhìn chằm chằm Trình Mục Du, giống như muốn từ trong mắt hắn đào cái gì đó ra.
“Không có,” Trình Mục Du cười cười, thừa dịp vớt hoành thánh mà tự nhiên dời đề tài, “Thật ra ta muốn hỏi phu nhân một chút xem phụ thân rốt cuộc đã nói gì với nàng?”
Yến Nương rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt tìm kiếm, ngồi thẳng người nói, “Quan nhân vẫn nên ăn cơm trước rồi mới nghe ta nói, vì sợ ta nói rồi ngài sẽ không ăn cơm được đâu.”
Trình Mục Du quay đầu nhìn nàng, bên môi là nụ cười, “Phu nhân đừng thừa nước đục thả câu, nếu không chén hoành thánh này ta sẽ ăn không hết được đâu.”
Nghe vậy, Yến Nương rốt cuộc cũng thả cái thìa lên bàn, nhìn Trình Mục Du, trong mắt nàng có thương hại không dễ phát hiện, “Phụ thân nói, Vương đại nhân đã thành công điều động chàng về triều làm việc, muốn ta khuyên chàng nhanh chóng rời khỏi Tân An.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT