Giọng của bà ta bị một trận bọt nước dâng lên chôn vùi, Kim Dục hoảng sợ quay đầu nhưng lại chỉ đón được một cơn sóng ập đến, tầm mắt bị nước sông che khuất.

Nhưng dù hắn không nhìn thấy gì thì miệng mũi vẫn nếm được mùi máu tươi cực nặng. Điều này nhắc nhở hắn là vợ chồng Hình gia đã gặp phải cái gì đó trong nước rồi.

Hiện giờ Kim Dục cũng đành, hắn thậm chí còn không kịp lau nước pha máu trên mặt, chỉ liều mạng chạy về phía bờ sông. Trong lúc hoảng hốt, bên tai hắn truyền đến tiếng gào thống khổ, thanh âm không lớn, nhưng hắn có thể nhận ra đó là của Hình thúc. Vị tráng hán cả đời làm việc trên đồng ruộng hiện tại lại như bị ai đó nắm trong tay, nghiền nát, cho dù giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh bị niết thành bùn.

Trăng non rốt cuộc cũng ló ra từ đám mây, ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng khuôn mặt sợ hãi của Kim Dục. Trên gương mặt kia là những giọt nước trắng pha hồng, giống như một cái mặt nạ che đậy chút nhân tính cuối cùng của hắn.

***

Kim Dục chạy một đường như điên về nhà, hắn nhào lên ván vửa, kinh hồn mà hít thở không khí quen thuộc. Hiện tại hắn vô cùng khát khao được uống một chén cháo nóng do chính tay Tú Tú nấu, sau đó ngã người trên chiếc giường lớn thoải mái của mình, liều mạng ngủ say, quên hết những chuyện vừa xảy ra, cả những chuyên phát sinh mấy ngày nay.

Còn gói độc kia đã sớm bị hắn quên không còn gì. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có con sông bị máu nhuộm đỏ tươi và tiếng gào thảm thiết của Hình thúc.

Máu……

Vì sao lại có nhiều máu như thế, thậm chí mặt sông đều bị nhuộm đỏ bừng, chỗ nào cũng có mùi máu tanh mặn. Trừ phi hai người hoàn toàn bị niết thành thịt nát, nếu không máu làm sao có thể từ hai thân thể già nua kia bắn ra nhiều đến thế?

Đầu Kim Dục ong ong, thân thể cũng run rẩy theo, hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ đẩy cửa liền đi vào trong nhà. Nhưng chân hắn còn chưa bước qua ngạch cửa thì đã rụt về. Hắn đứng ở cạnh cửa, nghe bên trong truyền ra từng đợt hoan thanh tiếu ngữ, trong lòng tự nhiên căng thẳng: Mới vừa rồi ở bãi sông hắn không nhìn thấy Quốc Giai, vậy chẳng lẽ hắn cũng đã gặp phải vận rủi như cha mẹ hắn, hay là….. hay là……

Ý niệm quái dị này nảy lên lại bị một bóng người xuất hiện giữa viện làm cho chìm xuống. Kim Sâm đi ra từ trong phòng, thấy đệ đệ thì trên mặt nở nụ cười đôn hậu, “Tiểu Dục, đệ đi đâu thế? Sao bây giờ mới về? Đệ ăn cơm chưa, nếu không ca ca đi chuẩn bị cơm cho đệ nhé?”

Nụ cười này thực ấm, vốn nên an ủi tâm linh bị kinh hoảng của hắn, nhưng Kim Dục lại cảm thấy mồ hôi của mình chạy dọc theo sống lưng, rơi ròng ròng. Hắn liều mạng lắc đầu, sau đó không quay lại mà trốn về phòng mình như trộm.

Đêm này đối với Kim Dục mà nói thì vô cùng khủng bố, hắn cứ thắp rồi lại tắt chiếc đèn dầu ở mép giường. Bởi vì hắn cũng không biết ánh sáng và hắc ám đến tột cùng là cái này an toàn với mình hơn. Lúc điểm đèn, hắn luôn cảm thấy bản thân mình bại lộ hoàn toàn trước ánh mắt của ai đó, nó cứ nhìn chằm chằm khiến hắn sởn tóc gáy, không thể yên giấc. Nhưng vừa tắt đèn thì hắn lại sợ mình bị bóng đem cắn nuốt, đến cơ hội phản kháng đều không có.

Vì thế, trong đêm tối rét lạnh, Kim Dục không ngừng nằm xuống lại ngồi dậy, tới tận nửa đêm, thể xác và tinh thần hắn mới mệt mỏi đến mức cả người chìm trong giấc ngủ bất an.

Vừa qua giờ Dần, gió bỗng nổi lên, cuồng phong đập lên ván cửa đơn bạc, khiến nó vang lên tiếng “Kẽo kẹt” không ngừng.

Kim Dục bị tiếng cửa đập làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, kinh hoảng thất thố mà giãy giụa đứng dậy, nhưng mới giãy được một nửa thì hắn lại thấy có thứ gì rơi từ trên xuống mặt hắn, ẩm ướt dính dính, còn tản ra một cỗ mùi tanh hôi. Kim Dục bị dọa cứng, cả người lạnh run, hắn há mồm muốn gọi người nhưng môi lưỡi lại như bị cái gì đó dính vào nhau, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra vài tiếng “Ô ô”, một chữ cũng không nói nên lời.

“Vò rượu kia là do ngươi động tay động chân đúng không?”

Một thanh âm rơi từ trên xà nhà xuống, nó có vài phần giống Kim Sâm, nhưng lại vẫn có chỗ khác. Nhưng Kim Dục không có tâm trí đâu đi đoán, bởi vì nương theo ánh đèn mỏng manh, hắn thấy một bóng đen đang treo ngược trên xà nhà.

***

Trải qua một đêm cuồng phong gột rửa, bầu trời sáng sớm xanh biếc, trong vắt, không một áng mây. Ánh mặt trời đã nhiều ngày không thấy cũng lười biếng treo ở phía đông, đem ánh dương ấm áp phủ kín mỗi góc đại địa.

Hôm nay là đông chí, mọi người trên dưới trong Tân An phủ đều không cần làm việc mà sớm về nhà tế tổ. Trình Mục Du khó khăn lắm mới có ngày nhàn rỗi, vì thế tự mình đưa Tấn Nhi đến thư viện. Dọc theo đường đi hắn cũng nhân tiện kiểm tra xem bài vở Tấn Nhi thế nào, hắn có cố gắng đọc sách hay không.

Không nghĩ tới thời gian này tiểu tử hắn lại tiến bộ không ít, chẳng nhưng học hết sách tiên sinh đưa, mà còn sinh ra hứng thú nồng đậm với sách binh pháp. Một đường này Tấn Nhi có thể nói trôi chảy những kế sách ghi trong binh thư, hiển nhiên hắn đã thuộc nằm lòng. Hắn thậm chí còn thảo luận đạo cường binh cứu quốc với Trình Mục Du. Hắn phân tích mà nói có sách mách có chứng, không hề thua kém một người lớn đã từng có kinh nghiệm thực tiễn như Trình Mục Du.

Mà Trình Mục Du biết đây đều là công lao của Yến Nương, mấy ngày nay hắn thường xuyên nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở thư phòng nghiên cứu binh thư đến tận nửa đêm. Yến Nương còn dùng đá bày trận, phương trận, viên trận, sơ trận, số trận, trùy hành chi trận, huynh đệ chi trận, câu hành chi trận, huyền tương chi trận, đầy đủ mọi thứ rồi để Tấn Nhi tới phá trận. Đống đá đó vào trong tay Yến Nương sẽ di chuyển, trận hình không ngừng biến hóa, kỳ ảo khó lường, thường thay đổi bất ngờ khiến Tấn Nhi không thể không mạo hiểm đánh bất ngờ.

Có một vị “Sư phó” tốt như thế ở bên chỉ đạo, thử hỏi Tấn Nhi sao có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của binh pháp chứ?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trình Mục Du không tự giác mà nhếch lên. Tấn Nhi phát hiện cha mình không kiểm tra nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm cổ ngựa mà cười thì nhịn không được ngẩng đầu hỏi, “Cha, ngài đang nghĩ gì đó? Ngài cười thật là….. thật là……” Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn đem từ “Ngọt” kia nuốt vào trong bụng, bởi vì hắn thật sự cảm thấy từ này quá mức không phù hợp với hình tượng của Trình Mục Du, sợ hắn nói ra sẽ bị trách cứ.

Trình Mục Du hắng giọng, quyết đoán thu hồi tươi cười, lưu loát xuống ngựa rồi ôm Tấn Nhi xuống, nhẹ vỗ đỉnh đầu hắn nói, “Mau đi đi, nếu muộn sẽ bị tiên sinh mắng.”

Tấn Nhi nga một tiếng, gãi gãi đầu chạy vào thư viện, tới cửa rồi hắn lại quay đầu, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, “Cha, ngài đang nghĩ đến Yến Nương đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play