Một ngày sau, Tưởng Tích Tích lại đến thư phòng của Trình Đức Hiên, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đứng lặng bất động nhìn bóng dáng già nua trước mặt.
“Vị cô nương kia nói như thế nào?”
“Nàng…… Ách…… Đồng ý.”
Trình Đức Hiên quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một chút, “Nàng đồng ý không lạ, nhưng nàng cam tâm tình nguyện làm thiếp thị sao?”
Tưởng Tích Tích liếm liếm đôi môi khô, “Yến cô nương rất sảng khoái nói, thiếp thất cũng không sao hết, chỉ cần có thể gả vào Trình gia là được.”
Trình Đức Hiên lắc đầu cười, “Thật đúng là một người thông minh, vậy mấy ngày này ta sẽ định ngày, lại chuẩn bị chút, nhanh chóng nghênh đón Yến cô nương vào cửa.”
“Lão gia……” Tưởng Tích Tích ấp a ấp úng.
“Sao thế? Nàng ta còn ra điều kiện gì sao? Muốn sính lễ nhiều, hay có yêu cầu gì?”
“Không phải, không phải Yến cô nương, là…… Đại nhân.”
Trình Đức Hiên ngẩn ra, “Mục Du?”
Tưởng Tích Tích cắn môi gật gật đầu, “Yến cô nương đồng ý xong ta có đem tin tức nói cho đại nhân, vốn tưởng rằng ngài ấy sẽ vui mừng, nhưng không nghĩ tới ngài ấy…… lập tức từ chối.”
“Mục Du không đồng ý?”
***
Tưởng Tích Tích đi ra ngoài cửa, nhìn chằm chằm vầng trăng tròn sáng ngời trên đỉnh đầu một lúc lâu rồi than thở một tiếng, nâng bước chạy xuống bậc thềm.
Chuyện xảy ra ban ngày cứ lặp lại trong đầu nàng, cho dù nghĩ thế nào nàng cũng không hiểu vì sao hai người kia lại có phản ứng khác nhau đến thế về chuyện đón dâu này, hơn nữa mỗi phản ứng đều nằm ngoài dự đoán của nàng.
Sau khi Yến Nương nghe được lời nàng ướm hỏi thì không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng luôn. Bộ dáng kia quả thực không khác gì đáp ứng người ta thêu một cái khăn vậy.
Nhưng lúc nàng cao hứng phấn chấn đem việc này báo cho Trình Mục Du thì hắn lại nghiêm mặt mà từ chối, thậm chí còn có chút tức giận răn dạy nàng, bảo nàng không cần xen vào việc của người khác, đỡ phải nháo ra phiền toái.
Nhưng sự tình vốn không nên như thế này không phải sao? Hai người bọn họ, một người có tình một người vô tình là không sai, nhưng hiện tại người có tình thì không thèm đồng ý, mà người vô tình lại đồng ý một cách sảng khoái. Cái này khiến Tưởng Tích Tích như lọt vào sương mù, cái đầu có kết cấu đơn giản của nàng hoàn toàn hồ đồ.
Thình lình, một trận gió đêm thổi qua lạnh đến mức Tưởng Tích Tích giật mình, cũng kéo nàng khỏi suy nghĩ của bản thân. Nàng lau cái trán đổ mồ hôi lạnh, hai tay ôm cánh tay đi ra ngoài viện.
“Hô.”
Lại là một trận cuồng phong nổi lên, hung hăng cuốn đám lá cây trên mặt đất lên, rồi lại ném xuống. Trong một mảnh hỗn độn đó Tưởng Tích Tích bỗng nhiên thấy cách đó không xa có một chút màu hồng lơ lửng giữa không trung, lớn bằng đầu ngón tay, rực rỡ màu máu. Lúc đầu nàng còn tưởng đó là một con mắt cú vì thế cứ nhìn chằm chằm vào nó, nhưng sau nàng mới phát hiện nó càng ngày càng lớn, giống như đang lắc lưu hướng về phía mình bay đến.
Tưởng Tích Tích giống như bị ma làm, cứ thế đứng bất động nhìn cái thứ kia, mãi cho đến khi nó cách nàng không đến ba thước thì nàng mới nhìn rõ, làm gì có đôi mắt cú nào, đó là ngọn lửa trong một cái đèn lồng, một cái đèn lồng đã bạc màu đến trắng bệch.
Cái đèn này nàng đã nhìn thấy, nó là cái đèn mà phu nhân cất ở trong tủ, giống như bảo bối trân quý nhất.
Nhưng hiện tại phía sau cái đèn chỉ là một mảnh bóng đêm đen nhánh, không hề có nửa bóng người. Nó cứ thế trôi nổi trong đám lá khô tán loạn, bị gió to thổi trúng đến đong đưa, đến ngọn lửa bên trong cũng lay động, càng ngày càng lớn.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ thái dương của Tưởng Tích Tích xuống, miệng nàng mấp máy vài cái mới phun ra được hai chữ: “Phu nhân……”
Nói ra rồi trong lòng nàng liền “Lộp bộp” một chút: Phu nhân sinh hạ Tấn Nhi không bao lâu liền bệnh chết, vậy người nhìn không thấy phía sau cây đèn lồng này chẳng lẽ là hồn phách của phu nhân sao? Vì sao nàng ấy lại tới tìm mình, chẳng lẽ vì mình tác hợp cho đại nhân và Yến Nương nên chọc đến nàng sao?
Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích lập tức kinh hoàng, miệng vội giải thích những lời nàng cũng không rõ lắm, “Phu nhân, đại nhân sống một mình nhiều năm, sinh hoạt có nhiều điều bất tiện. Tấn Nhi cũng cần một người để chiếu cố, cho nên lão gia mới nghĩ tới nạp thiếp cho đại nhân, phu nhân chớ trách cứ……”
Nói đến nơi đây, nàng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trong bóng đêm chậm rãi dò ra một bàn tay, một bàn tay mềm mại trắng bệch.
Ngón tay mảnh khảnh xuyên qua sắc đêm đến trước ngực Tưởng Tích Tích, sau đó dừng lại bất động, năm ngón tay bỗng nhiên mở rộng ra, đầu ngón tay cong lại giống như đang chịu đựng thống khổ vô cùng. Bỗng nhiên đôi tay kia bất động, đầu ngón tay ẩn ẩn lộ ra một màu xanh đen.
Nó gục xuống dưới, giống như một khối thi thể mềm như bông, im lặng lui về phía sau, rồi biến mất trong bóng đêm.
Đèn lồng vẫn phấp phới bay theo gió, ngọn lửa bên trong càng lúc càng cao, sau đó “Rầm” một tiếng, ngọn lửa phá tan trói buộc, biến thành một khuôn mặt tươi cười dữ tự ở giữa không trung. Khói bốc lên, vô số tàn lửa bay lả tả chất đống thành một tầng tro dày trên mặt đất.
Cùng lúc đó cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Trình Đức Hiên đi ra, nhíu mày hỏi Tưởng Tích Tích, “Xảy ra chuyện gì thế? Ngươi vừa mới nói chuyện với ai?”
Tưởng Tích Tích quay đầu lại, nói năng lộn xộn, “Lão gia, ta thấy…… Ta giống như thấy mẫu thân của Tấn Nhi.”
Trình Đức Hiên không nói một lời, chỉ đứng trước cửa hồi lâu rồi mới chậm rãi đi xuống bậc thềm, mỗi bước chân đều vô cùng trầm trọng, giống như phải dùng hết sức.
Cuối cùng ông ta cũng đi tới trước mặt Tưởng Tích Tích, gằn từng chữ nói, “Ngươi nói cái gì? Ngươi thấy mẫu thân của Tấn Nhi sao?”
Tưởng Tích Tích liều mạng gật đầu, “Dù phu nhân chưa lộ mặt nhưng ta nhận ra tay nàng, nàng còn xách theo một cái đèn lồng, rồi đứng ở chỗ này.”
Nàng vừa nói vừa chỉ về phía trước nhưng lại phát hiện một tầng tàn tro trên đất đã biến mất, hiện tại chỗ đó chỉ có mấy mảnh lá khô bị gió thổi “Rào rạt” rung động.
“Nàng ta có nói gì với ngươi không?” Trình Đức Hiên cất giọng cứng còng, giống như bị đóng băng mà hỏi.
“Phu nhân không nói gì, chỉ là ngón ay nàng cong lại, thoạt nhìn giống như bị tra tấn khó nhịn.”
Thân mình Trình Đức Hiên hơi hơi động, ánh ămts xuyên qua hắc ám đến một nơi nào đó không tên. Trong một khắc ông ta chậm rãi xoay người, chắp tay sau lưng, quay lại trong phòng. Trước khi vào nhà ông ta bỗng nhiên quay đầu lại dặn dò, “Chuyện đêm nay không cần nói cho Mục Du, đỡ cho hắn nghe xong sẽ không muốn cưới thiếp nữa.”
Tưởng Tích Tích đáp lời, nhìn theo bóng Trình Đức Hiên đi vào phòng.
Nàng phát hiện ra lưng ông ta còng hơn mấy ngày trước một chút, giống như đang gánh áp lực khó nói với người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT