Người một nhà vây quanh cái bàn rồi ngồi xuống, trước mặt mỗi người đều là một bát canh gà bốc khói. Trình Thu Trì lần này đã thông minh ra, vì không để Lý Ngọc San có lý do bắt bẻ nên mỗi phần canh hắn đều cố gắng múc bằng nhau, đến số lượng cẩu kỷ bên trong cũng phải giống nhau, mỗi người đúng 8 viên.
Vì thế lúc nhìn thấy Lý Ngọc San cầm thìa uống ngụm canh đầu tiên thì Trình Thu Trì lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, trái tim cũng an ổn. Hắn cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị ăn uống thỏa thích một phen, đem tiêu hao hôm qua tẩm bổ trở về.
Nhưng chiếc đũa còn chưa chạm vào thức ăn thì Lưu Tử Thiên lại đột nhiên đứng lên, không nói một lời, đi qua cửa phòng ra ngoài, chỉ để lại cho mọi người ngồi đó một bóng lưng.
Trình Thu Trì nhìn nàng ta đi xa mới phản ứng lại, vội vàng buông đũa chạy đuổi theo. Trình Đức Hiên sửng sốt rồi cũng đuổi theo ra ngoài. Hai người đi xuyên qua sân viện, đuổi kịp Lưu Tử Thiên ở —— nhà bếp.
Trong nhà bếp, Lưu Tử Thiên đang phân phó đầu bếp đâu ra đó. Nàng ta nói: “Canh gà quá nhiều mỡ, uống lên ngấy không có lợi cho tiêu hóa. Không bằng lấy đao cắt dọc từ cổ gà để lọc xương và thịt, phải để lại da nguyên vẹn. Sau đó lấy gạo nếp, tôm nõn, nấm hương, măng, hạt sen, giống như nhân ‘bát bảo’, cho vào nồi chưng lên một canh giờ sau đó lấy ra là dùng được. Nước hấp gà thì thêm bột cho sệt lại rồi tưới lên người gà.”
“Còn có cá kia, nếu chỉ kho với thịt thì quá lãng phí. Không bằng cắt đôi đầu cá, thịt cá để cả da cắt khía, ướp gừng rượu gia vị và một ít muối ớt trong mười lăm phút, lấy lửa lớn mà chiên để hai mặt hơi vàng. Sau đó thêm trữ khương, tỏi ở trên mặt cá, cho thêm chút mỡ heo, hai viên bát giác, theo thứ tự cho tiếp canh suông, rượu gia vị, đường trắng mà đun nửa khắc cho đến khi nước sệt lại, bỏ ra bàn rưới nước sốt lên là thành. Như thế thì thị cá tươi mới, nước canh thuần hậu, vị ngọt, có thêm chút rượu trắng thì càng ngon.”
Xong món gà và cá, nàng ta lại đi đến một sọt rau xanh đã rửa xong, nói với đầu bếp cách làm. Nàng ta nói ra toàn bộ quy trình nấu ăn phức tạp khiến đầu bếp trợn mắt há hốc mồm, trừ bỏ gật đầu thì không thốt ra được một lời nào.
Nghe Lưu Tử Thiên ở nhà bếp “Chỉ điểm”, Trình Thu Trì vốn ít khi nói cười, lúc này mặt càng cứng lại. Trong khoảnh khắc hắn mới hoảng hốt quay đầu nhìn Trình Đức Hiên, miệng lẩm bẩm hỏi, “Phụ thân, Tử Thiên vốn không biết trù nghệ, sao lại….. Sao lại như thay đổi thành một người khác, nói ra những lời ta chưa nghe đến bao giờ?”
Trình Đức Hiên không lên tiếng, ông ta thấy Lưu Tử Thiên thuộc làu làu mà chỉ đạo nữ đầu bếp thì trong lòng bỗng nhoáng lên.
Ông ta nhớ rõ Hàm Quan chính là nội thị của Ngự Thiện Phòng, ngày thường chủ yếu phụ trách truyền đồ ăn cho các phi tần. Các phi tần muốn ăn cái gì, thích ăn cái gì, hắn tự nhiên nhớ rất rõ, đối với mỗi món ăn đều quen thuộc nguyên liệu và cách làm.
Huống chi, hai món gà và cá Lưu Tử Thiên vừa nói là đồ ăn trong cung, quá trình làm phức tạp, phí công phu, nhà bình thường làm sao có. Kể cả quan lại như ông ta thì ngày thường cũng sẽ không làm đồ cầu kỳ như thế. Một người chưa bao giờ để ý đến nấu ăn như Lưu Tử Thiên làm sao có thể biết được hai món ăn này chứ?
Nghĩ đến đây, lại liên hệ đến việc lạ tối hôm qua, trong lòng Trình Đức Hiên đột nhiên lộp bộp, lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi. Ông ta bất động thanh sắc nhìn vị con dâu mình đã quen nhiều năm, thấp giọng hỏi, “Tử Thiên, đang ăn cơm, vì sao lại phải làm thêm đồ ăn nữa?”
Lưu Tử Thiên bị ông ta hỏi thì sửng sốt, giống như mới tỉnh mộng mà nhìn bệ bếp và nữ đầu bếp đang ngây ngốc bên cạnh, chậm rãi nói, “Cũng không biết như thế nào, mới vừa rồi trong bụng con bỗng cảm thấy đói khát, giống như nếu đợi trong chốc lát thì sẽ đói chết, cho nên…… Cho nên con mới đi xuống nhà bếp, nhưng bây giờ lại không thấy đói nữa.” Nói đến đây nàng ta lại hơi thẹn thùng mà nhìn Trình Đức Hiên cùng Trình Thu Trì, ngón tay nhẹ nhàng vỗ trên bụng mình, “Phụ thân, tướng công, mọi người đều nói có thai thì sẽ nhanh đói, lúc này con dâu cũng hiểu rồi.”
Trình Thu Trì có chút lo lắng đi đến bên người nàng, nhìn chằm chằm nàng ta có chút quái dị, “Nương tử, hai món ăn và và cá nàng vừa nói là học được ở đây? Nàng luôn không hứng thú với trù nghệ, sao lại hiểu được món ăn phức tạp như thế chứ?”
“Hai món ăn nào?” Lưu Tử Thiên cũng lộ ra biểu tình hoang mang mà nhìn Trình Thu Trì, nàng ta chớp mắt vài cái, trong miệng lắp bắp nói, “Tướng công…… chàng đang nói cái gì thế, ta có nói gì về gà và cá đâu?”
“Nàng…… Mới vừa rồi nàng để đầu bếp làm hai món ăn, còn là hai món rất phức tạp, sao bây giờ lại giống như mất trí nhớ thế?”
Trình Thu Trì kinh ngạc, duỗi tay để lên trán Lưu Tử Thiên xem nàng ta có bị sốt không. Nhưng làn da Lưu Tử Thiên hơi lạnh, vẫn bình thường như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh bệnh.
Trình Thu Trì cau mày cân nhắc một lúc lâu mới chuyển ra phía sau, nhìn Trình Đức Hiên vẫn luôn ngưng thần nói, “Phụ thân, ta vẫn không yên tâm, nếu không…… Ngài thử bắt mạch cho nàng xem thân thể có vấn đề gì không?”
Trình Đức Hiên ngước mắt, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một chữ, “Được.”
Nói xong ông ta liền xoay người đi, Trình Thu Trì đỡ Lưu Tử Thiên đi theo phía sau ông ta. Ba người bước đi vội vàng qua cửa chín, hoàn toàn không để ý tới Lý Ngọc San vẫn đang thong thả ung dung uống canh gà. Nàng ta chuyên tâm như thể trước mắt không phải canh gà mà là món ăn mĩ vị ngon nhất thế gian này. Nàng ta cứ thế uống từng muỗng một, khóe miệng mang theo một nụ cười thỏa thuê đắc ý.
***
“Cũng không có gì đáng ngại.”
Sau khi bắt mạch cho Lưu Tử Thiên, Trình Đức Hiên nói để Trình Thu Trì yên tâm, lại để mình cũng yên tâm.
Mạch của Lưu Tử Thiên có quy tắc, không nhanh không chậm, không mạnh không yếu, thân thể cũng không có điều gì khác thường. Nhưng chính vì thế mà lo lắng của Trình Đức Hiên cũng nhiều hơn. Ông ta thật sự không biết rốt cuộc vừa rồi Lưu Tử Thiên mới vừa làm gì? Chẳng lẽ đúng là nàng đọc được những điều này trong sách vở sao? Hay là bị oan hồn của Hàm Quan quay về nhập vào……
Trình Đức Hiên bỗng nhiên có chút sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
“Ta…… Rất đau……”
Trong lúc miên man suy nghĩ, Lưu Tử Thiên bỗng nhiên nói ra một câu này, sau đó nhẹ nhàng “Tê” một tiếng, trước mặt Trình Đức Hiên, nàng ta không hề kiêng kị duỗi tay vén tay áo, để lộ một bọt nước đỏ sậm chỗ cánh tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT