Nam nhân vỗ vỗ đầu mình, mày nhíu thành một đoàn, “Chuyện gì?”

Hỗ Chuẩn cung kính mà hành lễ với hắn, “Tráng sĩ, xác của Cùng vẫn còn ở trong cổ mộ, dù ta không thể giết yêu đạo kia thì cũng muốn liều chết một phen, đem thân thể đứa nhỏ kia đoạt lại. Vì thế thỉnh huynh đài một mình đi thông báo cho Yến cô nương, để nàng tức tốc tới đây vì dân trừ hại.”

Nam nhân sửng sốt, trên mặt bỗng nhiên nhiều thêm một chút kính trọng, hắn hơi hơi tiến lên một bước, “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Yêu đạo kia tuy bị thương nhưng đã tĩnh dưỡng nhiều năm, pháp lực sớm đã khôi phục tám chín phần mười, nếu ngươi đi vào cổ mộ kia thì sợ sẽ không còn mệnh mà ra đâu.”

Hỗ Chuẩn gật đầu, “Ta biết, nhưng con người của ta yếu đuối, cả đời không làm được gì, còn hại chết thê tử mà ta yêu nhất, cho nên hôm nay cũng đã tới thời điểm trả nợ.”

Nói đến đây hắn đi vào trong phòng sau đó đi ra, trên tay cầm một cái hộp lớn.

“Đây là vật gì?” Nam nhân kia thấy hắn đưa cái hộp qua thì trong lòng có chút kinh ngạc.

Hỗ Chuẩn liền đưa cái hộp tới bên tai nam nhân kia, “Tráng sĩ, ngươi nghe thấy bên trong là thanh âm gì?”

Nam nhân ngừng thở, lúc này mới nghe được tiếng ong gong phát ra từ cái hộp kia”, vì thế hắn gấp giọng hỏi, “Cái này chính là ong ư?”

“Là quả lỏa, tổ phụ từng nói hắn ở sau nói gặp được yêu đạo kia, vì cứu yêu đạo kia một mạng mà hắn mới đưa cho tổ phụ Ngự Phách Từ. Cho nên ngày ấy ta vừa tới Thanh Thành đã đi ra sau núi, nhưng lại không phát hiện ở dòng suối kia có thứ gì hiếm lạ. Sau đó lúc ta sắp rời đi thì bị một đám quả lỏa truy đuổi, phải hóa thân mới trốn thoát. Vì thế ta liền hoài nghi có thể những con quả lỏa này chính là uy hiếp của lão đạo kia, có điều chưa thể chứng thực, chỉ có thể đưa cho tráng sĩ, hy vọng ngươi có thể nói với Yến cô nương, tương lai hy vọng có thể có giúp đỡ.”

Nam nhân kia nắm cái hộp trong tay, “Yên tâm, ta chắc chắn sẽ truyền đạt ý tứ của ngươi đến Yến cô nương, việc này không thể chậm trễ nữa, ta về Tân An trước, ngươi cũng…… Bảo trọng.”

“Bảo trọng” những chữ này hắn nói cực nhẹ, bởi vì hắn biết, Hỗ Chuẩn rốt cuộc cũng không có cách nào bảo trọng thân mình. Lúc hắn làm ra quyết định này thì chẳng khác nào mang tính mạng mình dâng lên, không còn có đường rút lui nữa.

Hỗ Chuẩn cúi đầu hành lễ, nhìn nam nhân kia càng đi càng xa, bóng dáng cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ, vừa muốn xoay người về trong viện thì bỗng một tiếng kinh hô ngắn gọn vang lên trong màn mưa. Ngay sau đó hắn phát hiện nam nhân kia không thấy đâu nữa. Trước mặt hắn, chỉ còn lại một màn mưa bụi màu xám, càng ngày càng nặng, như một khối sắt trùm xuống.

Lông tơ cả người Hỗ Chuẩn dựng hết cả lên, máu như đông lại, chờ hắn phản ứng lại thì đã ở trong viện của Ngưu gia, đem cửa sau đóng lại gắt gao, vẻ mặt lo sợ không yên nhìn vợ chồng Ngưu thị đang đứng bất động.

“Huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Ngưu Mẫn hiển nhiên bị bộ dáng của hắn dọa sợ hãi, trong nháy mắt, hắn tựa hồ quên mất bi thương, si ngốc mà nhìn Hỗ Chuẩn.

Nhưng vừa dứt lời thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa “Đốc đốc”, cả ba người trong viện đều sợ đến run lên.

“Cha, nương, vì sao lại đóng cửa, ta đói bụng, mau để ta vào.”

Giọng của Cùng nhẹ nhàng vượt qua mặt tường truyền vào trong tai ba người. Ngưu Mẫn và lão bà hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đồng thời đứng lên, trên mặt hai người là vui mừng không thể che giấu, “Cùng, là Cùng, hắn chưa chết, hắn đã trở lại.”

Ngưu thẩm nhào tới cửa đầu tiên, duỗi tay muốn kéo cửa, nhưng tay vừa chạm vào cửa thì thân mình đã bị Hỗ Chuẩn giữ chặt, lại kéo bà về phía sau.

“Đừng mở cửa,” hắn nhìn thẳng vào mắt bà ta, môi run lên nói tiếp, “Bên ngoài không phải Cùng, đừng tin hắn……”

“Nhưng ……. đây rõ ràng là giọng của Cùng mà.” Ngưu thẩm không biết nên tin ai, bà nhìn Hỗ Chuẩn, lại nhìn về phía Ngưu Mẫn, chờ hắn quyết định.

Ngưu Mẫn đi tới, hơi chần chờ nói, “Huynh đệ, bên ngoài không phải Cùng thì thì là ai?”

Hỗ Chuẩn ngưng thần nhìn hắn, “Hắn là hung thủ giết chết Cùng.”

Ngưu Mẫn ngẩn ra, bỗng nhiên chạy tới bếp lầm lấy con dao chặt chạy ra ngoài cửa, trong miệng kêu, “Ta phải báo thù cho hai nhi tử của ta, ta phải giết tên súc……”

Nhưng lời mới nói được một nửa thì thân mình hắn bỗng bị kéo lên, cái dao cũng rơi xuống, phát ra tiếng “keng” giòn vang.

Hỗ Chuẩn cùng Ngưu thẩm đều bị biến cố thình lình này làm cho hoảng sợ, hai người trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu lên, mới phát hiện bên hông Ngưu Mẫn quấn một cây roi sắt, nó thoạt nhìn thật mềm, quấn hai vòng quanh eo Ngưu Mẫn, khiến thân mình hắn quấn thật chặt, thận chí xương sườn cũng nhô lên, trông cực kỳ dọa người.

Thấy thế, Ngưu thẩm kêu lên một tiếng sợ hãi, chân mềm như bông mà ngã ngất bên chân Hỗ Chuẩn.

Hỗ Chuẩn cắn răng, thân mình cuộn lại, hóa thành nguyên hình, bốn vó giẫm lên mặt đất, nhảy ra ngoài tường viện. Nhưng hắn còn chưa lên được mặt tường thì cả người bỗng nhiên căng lên giống như bị một cái võng vô hình cản lại, tứ chi bị trói đến gắt gao, không thể động đậy, một lần nữa ngã xuống đất.

“Là ai phái ngươi tới đây?”

Ngoài tường truyền đến một thanh âm già nua trung khí mười phần, mang theo vài phần sâu xa, nhưng mỗi từ nói ra đều lãnh khốc, chọc vào trái tim đã sợ đến sắp vỡ ra của Hỗ Chuẩn. Hắn co rúm lại, một tiếng cũng không nói.

“Không muốn nói phải không?”

Thanh âm kia cười đến run rẩy, tiếng cười vừa dứt thì Hỗ Chuẩn đã nghe thấy Ngưu Mẫn ở bên trên gào thảm thiết, xương ngực bị roi chặt đứt hai cây, máu tươi đang theo vạt áo chảy xuống, chảy thành vũng lớn nhìn ghê người.

“Vẫn không muốn nói sao? Cũng tốt, dù sao hai nhi tử của hắn cũng đã chết trong tay ta, không bằng ta mạnh thêm chút để phụ tử ba người bọn chúng được gặp nhau dưới âm phủ.”

“Ô……” Hỗ Chuẩn phát ra một tiếng than khóc, đôi mắt xanh biếc che kín một tầng nước mắt, hắn xuyên qua tường viện, nhìn vào chân dung kẻ thù chưa gặp bao giờ, trong miệng bật ra tiếng khóc nỉ non, “Nàng là Yến Nương, ở Tân An thành mở một tú trang gọi là Tễ Hồng tú trang, ngươi đi tìm nàng thì sẽ biết ngọn nguồn mọi việc.”

“Tễ Hồng tú trang? Yến Nương?” kẻ kia lặp lại những lời này, sau đó bỗng nhiên cao giọng, “Ngự Phách Từ chính là bị nàng ta hủy diệt?”

Cả người Hỗ Chuẩn run lên, “Đúng thế, những gì ta biết đã hết, hiện tại ngươi có thể buông tha hắn không?”

Ngoài tường truyền đến tiếng cười “Hô hô”, ngay sau đó chỉ nghe “Rầm “Một tiếng, Ngưu Mẫn từ trên cao ngã xuống cạnh Hỗ Chuẩn, che lại vết thương trên bụng liều mạng gào.

Hỗ Chuẩn nhìn Ngưu Mẫn, trong lòng chợt buông lỏng: Còn may hắn có thể nhặt về một mạng, tuy bị trọng thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.

Nghĩ như thế, khuôn mặt hồ ly còn ẩn ẩn nét thanh tú của hắn nở một nụ cười, mở miệng an ủi, “Ngưu đại ca, không có việc gì, đều đã qua rồi, không có việc gì nữa……”

Nhưng lời còn chưa dứt thì chỗ rốn hắn đã truyền đến một trận đau nhức, hắn hoảng sợ mở to mắt, trơ mắt nhìn cơ thể mình bị xé thành mấy mảnh dưới cây roi sắt như con rắn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play