Bóng đêm càng ngày càng đậm, giữa không trung, ánh trăng tỏa sáng, sao trời thưa thớt, toàn bộ đại địa đều an tĩnh, trừ bỏ hai bóng người đang đứng trong hẻm nhỏ, khe khẽ nói nhỏ.

Thần thái trong mắt Trình Mục Du càng thêm dày đặc. Hắn nhìn không chớp mắt vào Yến Nương, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì đó từ đôi mắt sáng ngời của nàng.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói, “Hứa Đại Niên? Một người đánh cá? Ý cô nương là hắn chính là kẻ đã thả quỷ điểu ra ư?”

Yến Nương cười đạm mạc, “Nếu đại nhân biết thân thế của Hứa Đại Niên kia thì sẽ không kinh ngạc như thế.”

Trình Mục Du nhíu mày, “Chẳng lẽ Hứa Đại Niên này có liên quan đến vụ án lửa đốt thuyền muối năm xưa?”

Yến Nương hơi hơi nghiêng người, nhìn ánh trăng trên trời, trên mặt phủ một tầng thê lương nhàn nhạt, “Đâu chỉ là có quan hệ, nhân sinh cả đời hắn vì chuyện này mà hoàn toàn bị hủy diệt.”

Trình Mục Du lặng im trong chốc lát, nhẹ giọng nói, “Thỉnh cô nương nói rõ.”

“Hứa gia có ba huynh đệ, Hứa Đại Niên là huynh trưởng. Bởi vì con thuyền của phụ thân và thúc phụ hắn bị quan phủ mượn nên một năm kia, một nhà Hứa Đại Niên cùng một nhà thúc phụ hắn, hơn hai mươi người đều ở trên thuyền, trong đó có cả thê tử đang mang thai của hắn.” Nói đến đây, Yến Nương nhẹ nhàng gục đầu xuống, nhìn thẳng vào mũi giày của mình, “Lúc lửa nổi lên thì Hứa Đại Niên đang lên bờ đi nhà xí nên mới tránh được một kiếp. Sau khi lửa tắt, con thuyền của nhà hắn được vớt lên, người thân đều bị vây trong khoang thuyền, bị đốt thành than.”

Nàng nói những lời này bằng thái độ bình đạm, nhưng mỗi câu chữ đều đánh vào trong lòng Trình Mục Du khiến trái tim hắn bị đâm không còn chỗ lành, nặng trĩu, khó có thể thở nổi.

Thật lâu sau hắn mới như tỉnh mộng mà khàn giọng hỏi, “Đây là nguyên nha Hứa Đại Niên thả oan hồn ra sao? Nhưng vì sao quỷ điểu lại tổn thương bá tánh vô tội chứ không phải hung thủ thật sự? Hắn không tìm hung thủ sao?”

Yến Nương lạnh lùng cười, “Sao đại nhân biết Hứa Đại Niên kia không tìm hung thủ? Hắn không chỉ tìm, mà một lần tìm là kéo dài mười mấy năm. Theo lời người quen của hắn kể, Hứa Đại Niên kia đã chạy đến khắp nơi trên đại Đại Tống này. Phía bắc đi tới Tây Hạ Đại Liêu, tây đến Thổ Phiên Đại Lý, trong mười mấy năm này, chỉ có vài ngày tế bái hắn mới trở về Tân An, những lúc khác hắn đều đau khổ đi tìm Nghiêm Khánh Dương, cũng không ngừng lại.”

“Toàn bộ người nhà đều táng thân trong biển lửa, trừ bỏ báo thù, trong lòng hắn sớm đã không còn lý do nào để sống sót, cho nên hắn mới bướng bỉnh như vậy. Loại hành vi này của hắn quả thực không khó lý giải.”

“Không sai, nhưng điều làm ta khó hiểu là đầu năm nay hắn lại trở về Tân An định cư, không bôn ba khắp nơi tìm người nữa.” Yến Nương chậm rãi nói.

Trình Mục Du cả kinh, “Lấy tính cách của hắn, đột nhiên yên ổn xuống thì chỉ có hai nguyên nhân. Một là đại thù đã báo, không cần hao hết tâm lực tìm người nữa, thứ hai chính là oan này không thể giải, thù này không thể báo, cho nên hắn mới không thể không dừng lại. Hiện tại xem ra, khẳng định không phải lý do thứ nhất, cho nên Hứa Đại Niên mới không quan tâm tất cả, thả những oan hồn trong nước ra ngoài.”

Yến Nương gật đầu, “Đại nhân nghĩ giống ta, hiện tại tuy chưa thể khẳng định vì sao Hứa Đại Niên lại nghĩ rằng thù không thể báo nhưng có một việc có thể khẳng định.” Nàng bình tĩnh nhìn Trình Mục Du, gằn từng chữ một nói, “Hứa Đại Niên đã gần như điên cuồng, hy vọng duy nhất của hắn đã bị bóp tắt, vì thế mới sinh ra ý tưởng thù hận, mình không có hạnh phúc thì những kẻ khác cũng đừng nghĩ đến. Hắn hiện tại cực kỳ nguy hiểm, đại nhân, chúng ta cần phải nhanh chóng bắt hắn, trừng trị theo pháp luật, cũng thông qua hắn tìm ra chỗ quỷ điểu kia trốn.”

Nghe nàng nói xong, trong lòng Trình Mục Du chợt lạnh, hắn nói, “Giữa biển người mênh mang, việc tìm một người dễ hơn làm, huống chi ngày mai thuyền muối đã cập bờ rồi, mọi người trong Tân An phủ đều phải đến bến tàu, chúng ta phải làm sao mới tìm ra Hứa Đại Niên đây?”

Yến Nương nhíu mày, trên mặt lộ thần sắc kinh ngạc, “Ngày mai thuyền muối đã cập bờ sao?”

Trình Mục Du gật đầu, “Muối này từ Tây Hạ đi đường thủy đến đây, đã chạy trên con đường này được nửa tháng, chạng vạng ngày mai bọn họ sẽ cập bờ. Thời gian dỡ hàng hóa cũng mất ba ngày, sau đó hàng này sẽ theo đường bộ vận chuyển đến Biện Lương.”

Nói xong, hắn thấy Yến Nương cúi đầu trầm mặc, hình như có thần sắc u buồn thì nhịn không được hỏi, “Cô nương, làm sao vậy? Ngươi giống như có tâm sự.”

Yến Nương ngẩng đầu, trong mắt dần hiện ra lo lắng hắn chưa bao giờ gặp qua, “Ta có chút lo lắng, luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra lần này không phải trùng hợp, đại nhân ta sợ thuyền muối sẽ gặp vấn đề……”

“Cô nương sao lại nói lời này?”

Yến Nương chậm rãi lắc đầu, “Không biết, chỉ là ta có dự cảm thôi, nhưng nếu thuyền thật sự xảy ra chuyện, thì ta phải ăn nói với hắn thế nào?” Nói đến đây, nàng tựa hồ ý thức được mình đã lỡ lời, ánh mắt lập lòe rồi lại rũ xuống, nhìn thẳng vào mũi giày của mình, bất động.

Trình Mục Du ngẩn ra một chút: Đây là lần thứ hai nàng nhắc tới người kia, xem ra người nọ nhất định có liên hệ ít nhiều đến chuyện 16 năm trước, nếu không nàng sẽ không lo lắng bản thân không thể hoàn thành tiếc nuối của hắn.

Trong lòng hắn suy nghĩ cẩn thận nhưng trong miệng lại không vạch trần, chỉ ôn nhu cười nói, “Cô nương không cần lo lắng, lần này thuyền muối cập bờ được triều đình coi trọng, Tân An phủ cũng vì việc này mà chuẩn bị suốt ba tháng, mọi việc đều được suy xét chu đáo, tin rằng bi kịch của 16 năm trước sẽ không tái diễn đâu.”

Trong lòng Yến Nương hơi thả lỏng, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, “Đại nhân có thể bảo đảm không?”

Trình Mục Du nở một nụ cười ấm áp, “Ta bảo đảm.”

***

Cách đó không xa, Trình Đức Hiên cùng Chung Chí Thanh thương nghị xong chuyện thuyền muối cập bờ thì vừa cười nói vừa đi ra khỏi cửa lớn của Tân An phủ.

Mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai người đang kề sát vai trong hẻm nhỏ khiến Trình Đức Hiên dừng bước, ánh mắt dán lên hai người kia, đến cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài không dễ nhận ra.

Chung Chí Thanh ở phía sau “Ha hả” cười, tay vỗ lên vai Trình Đức Hiên, “Xem ra hiền chất đã có người trong lòng, nếu không sao ở thời điểm này còn tranh thủ đi gặp vị cô nương này chứ?”

Trình Đức Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Hắn đã lớn như thế, cho dù ta muốn quản cũng lực bất tòng tâm, Thu Trì vẫn luôn trách ta quản thúc hắn quá nghiêm, thế nên hiện tại làm cho nhà hắn không nên hồn. Vì vậy lần này ta đành để tùy Mục Du, chỉ cần đừng cướ một Mẫu Dạ Xoa về nhà là được.”

Chung Chí Thanh ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn thoáng qua ngõ nhỏ kia, “Đúng là đáng tiếc, ta vốn dĩ cũng rất coi trọng đứa nhỏ này, còn nghĩ không biết tương lai có thể cùng huynh đài kết làm thông gia hay không. Hiện tại xem ra, đúng là chỉ có mình ta nguyện ý.”

Nói xon ông ta liền đi xuống bậc thang, đến bên xe ngựa, chỉ để lại một mình Trình Đức Hiên đứng dưới tấm bản hiệu của Tân An phủ, thật lâu không rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play