Hai người đang hoang mang lo sợ không biết phải làm gì tiếp theo thì cửa phòng lại “Đông” đến một tiếng bị đá văng từ bên ngoài. Trình Dụ Mặc cùng Tấn Nhi sợ tới mức thân mình run lên, gắt gao nhìn chằm chằm hai bóng người đang rảo bước đi vào trong phòng. Bọn họ lùi từng bước ra đằng sau.

Người tới là Phương Tĩnh cùng Tưởng Tích Tích, hai người đều hùng hổ, vẻ mặt phẫn nộ, đặc biệt là Tưởng Tích Tích, nàng ta biết chính mình bị Trình Dụ Mặc lừa nên hiện tại chính là một bộ liều mạng. Nàng ta đi tới, không hề thương hương tiếc ngọc bắt lấy cô áo Trình Dụ Mặc, đem nàng kéo vài bước trên mặt đất, âm trầm ghé mặt đến nói, “Nói, có phải ngươi thả Trình Mục Du chạy không? Ngươi có phải đã biết cái gì rồi không?” Nói đến đây, nàng ta ngó sang Tấn Nhi ở bên cạnh, buông Trình Dụ Mặc ra, hai bước mà chạy đến trước mặt hắn, hung tợn nói, “Nhãi ranh, ngươi có phải cũng biết hết rồi không? Đúng là ta đã coi thường ngươi, không nghĩ một hài tử sáu tuổi lại có tâm tư sâu như thế.”

Tấn Nhi hướng nàng ta phỉ nhổ mà nói, “Các ngươi là đám ác quỷ, đoạt thân thể nhiều người như thế, từ ông bác, đến Tích Tích tỷ tỷ. Ta sẽ không để các ngươi thực hiện được âm mưu đâu.”

Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Tưởng Tích Tích vặn vẹo vài cái, duỗi tay định túm lấy cổ Tấn Nhi nhưng Trình Dụ Mặc vội nhào qua, che trước người hắn, giữ chặt tay nàng kia, “Ngươi điên rồi sao, hắn chỉ là hài tử, ngươi sao có thể làm tổn thương hài tử chứ?”

Tưởng Tích Tích bị nàng lôi kéo thì có chút không thể đứng thẳng được. Trong lúc tức giận, nàng ta đập một chưởng lên ngực Trình Dụ Mặc, khiến nàng kia bị hất mạnh đập vào vách tường.

Cú ngã này quá mạnh, Trình Dụ Mặc thở phì phò, tay vỗ về ngực, thử đứng dậy vào lần nhưng không được. Đúng lúc này, Phương Tĩnh duỗi tay qua giữ chặt lấy tay nàng, “Dụ Mặc, ngươi không sao chứ?”

Trình Dụ Mặc giống như bị ruồi bọ dính vào, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà. Nàng chán ghét mà hất tay hắn ra, trong miệng nổi giận mắng, “Đừng dùng cánh tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta, ngươi cút, cút ra khỏi nhà ta.”

Phương Tĩnh bị nàng mắng đến sửng sốt, trong mũi hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên giơ cao tay phải, giáng một cái tát lên mặt Trình Dụ Mặc, từ kẽ răng hung hăng nghẹn ra mấy chữ, “Con đàn bà thối tha, không biết tốt xấu, hiện tại cả nhà ngươi đã bị ta nắm trong tay, nếu ta không hài lòng thì sẽ bóp nát tất cả các ngươi.”

Thấy tình cảnh này, Tưởng Tích Tích “Hắc hắc” cười hai tiếng, trong miệng nói, “Thụy, ngươi không cho rằng có thể giữ con đàn bàn này lại chứ? Hiện tại nàng ta đã biết hết, ngươi đừng có mà mềm lòng. Đừng quên năm xưa ngươi cũng như thế, vì một nữ nhân mà khiến chúng ta đều phải bồi mạng theo.”

Sắc mặt Phương Tĩnh phút chốc liền trầm xuống. Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một bóng hình quen thuộc, nàng ôn nhu e lệ cười, “Tướng công, từ đây ngươi chính là chỗ dựa duy nhất trên đời này của Cẩn Nhi, hai ta sẽ cùng xem mặt trời mọc rồi lặn, vĩnh viễn không xa rời.” Hình ảnh đột nhiên tối sầm lại, sau đó lại sáng lên, nhưng người nọ đã thay đổi khuôn mặt, trong đáy mắt nàng ta tràn đầy ghét bỏ cùng hoảng sợ, ngón tay chỉ vào đám người phía sau, lớn tiếng nói, “Đại nhân, chính là bọn họ, bọn họ không phải người, là một đám quái vật, thỉnh đại nhân tử hình hết, một người cũng đừng lưu lại.”

Ánh sáng trong đầu dần dần tan đi, mặt Phương Tĩnh lại càng thêm âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Trình Dụ Mặc, cánh mũi hơi hơi phập phồng, trong khoảng khắc hắn bỗng nhiên nâng tay đáng nàng liên tiếp, từng chút một mà đánh, trong miệng buông lời oán hận, “Tiện nhân, đều là tại ngươi nên tộc nhân của ta mới phải chết, đều tại ngươi, tất cả là do ngươi……”

Trình Dụ Mặc bị hắn đánh thì không có sức kháng cự, chỉ có thể vươn tay bảo vệ đầu, thân mình cúi thấp, sau đó ngã ra. Tấn Nhi vài lần muốn xông đến, lại bị Tưởng Tích Tích kéo lại, trừ bỏ gào khóc, hắn chẳng làm được gì.

Phương Tĩnh đỏ mắt, lực độ trên tay càng ngày càng lớn, Trình Dụ Mặc bị đánh đến miệng mũi đều chảy máu, sắc mặt trắng đến dọa người, thân mình đơn bạc run rẩy, chỉ còn một chút ngạo khí cố chống đỡ. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, cửa phòng bị đẩy ra, Trình Khải Sơn lung lay đi đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì giống như điên lên, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm cái gì không ai hiểu, nhưng cả người hắn đâm vào Phương Tĩnh khiến tên kia bị húc ra xa vài bước.

Hắn xoay người, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên Trình Dụ Mặc, trên mặt là quan tâm hóa thành một dòng lệ nóng, từ gương mặt chảy xuống, “Dụ Mặc, không có việc gì, đừng sợ, ca ca ở chỗ này, ca ca sẽ che chở muội.”

Lời này Trình Dụ Mặc từ nhỏ đến lớn đã nghe không biết bao nhiêu lần. Lúc nàng bị khi dễ, lúc mẫu thân qua đời, đều là những lời này mang nàng qua những ngày tháng tăm tối, kéo nàng đến với ánh mặt trời sáng sủa. Tuy Trình Khải Sơn làm người thành thật hàm hậu, đầu óc không thông minh nhưng có hắn ở đây thì muội muội như nàng vẫn có chỗ dựa vào, gió thảm mưa sầu đã có hắn gánh vác.

Vì thế khi nghe thấy những lời này, Trình Dụ Mặc cười, cứu tinh của nàng tới rồi, nàng sẽ không bị Phương Tĩnh đánh chết, hết thảy đều sẽ tốt lên.

Nàng vươn tay với Trình Khải Sơn, “Đại ca……”

Thân mình Trình Khải Sơn lắc lư, còn chưa chạm vào tay Trình Dụ Mặc thì đã rụt về, ôm lấy phái sau lưng mình. Nơi đó cắm một thanh chủy thủ, xuyên đến cả trước gnuwjc, cho nên máu chảy cuồn cuộn thấm ướt quần áo hắn.

“Dụ Mặc, mau mang theo Tấn Nhi chạy đi, chạy, chạy mau.”

Đây là một câu cuối cùng của Trình Khải Sơn, sau đó hắn liền túm Tấn Nhi, đem hắn đưa cho Trình Dụ Mặc, rồi đẩy cả hai người đang mê mang kia ra khỏi phòng, còn mình thì đóng cửa lại, thân mình gắt gao đè trên cửa, lấy huyết nhục đối mặt với hai kẻ hung đồ trong phòng.

***

Mãi cho đến khi cửa phòng bị thật thật mạnh thì Trình Dụ Mặc mới phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa định lộn lại thì đã bị Tấn Nhi túm chặt.

“Cô cô……” Hắn nhìn nàng, cái gì cũng không nói nhưng Trình Dụ Mặc lại đọc được từ ánh mắt hắn rằng bọn họ không thể phụ một mảnh khổ tâm của Trình Khải Sơn. Vì thế nàng hung hăng lau sạch nước mắt, lôi kéo Tấn Nhi chạy tới trong viện, máu tươi ở trên mặt nàng vẽ thành hình dáng kỳ quái, khiến nàng càng giống một chiến sĩ trên sa trường.

Trong túi hắn nhẹ nhàng run vài cái, Tấn Nhi thò tay vào, sờ lên viên đậu đang run không ngừng kia, trong lòng âm thầm hứa hẹn, “Nếu có thể chạy thoát khỏi đây, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập võ nghệ, tuyệt không lười biếng, sau khi lớn lên ta sẽ trừ gian diệt ác, khiến bi kịch thế này không tái diễn nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play