Trình Mục Du hướng hắn gật gật đầu, Trình Khải Sơn lại gõ cửa hai cái rồi hướng bên trong nói, “Phụ thân, đường huynh tới thăm ngài, còn muốn giúp ngài chẩn trị một chút, chúng ta vào nhé.” Trong phòng không có động tĩnh, Trình Khải Sơn nhìn Trình Mục Du liếc mắt một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Căn phòng này khuất bóng, hơn nữa toàn bộ cửa sổ đều đóng đến gắt gao, cho nên bên trong là một mảnh hắc ám, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đối diện cửa có một chiếc giường gỗ, cùng với một hình người hơi nhô lên trên mặt giường. Trong phòng tràn ngập một mùi dược, nặng đến khiến người ta muốn sặc, Trình Mục Du nhỏ giọng nói với Trình Khải Sơn, “Ngươi không phải nói đại bá trước kia ở tại Nam Viện sao, sao bị bệnh rồi lại chuyển đến chỗ không thấy ánh sáng này, hơn nữa cửa sổ cũng không mở ra là sao?” Trình khải sơn hạ giọng, “Đây là phụ thân chính mình yêu cầu, từ khi ông ấy bị bệnh thì không muốn gặp người, đến cửa sổ cũng không cho mở, cho nên trong phòng mới không được thông khí.” Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng đi đến trước giường, cung tất kính cúi nửa người, lại nói, “Phụ thân, đường huynh đặc biệt từ Biện Lương chạy tới, muốn giúp ngài chẩn trị bệnh một chút, huynh ấy y thuật cao minh, nói không chừng có thể trừ khỏi bệnh, để eo ngài có thể hoạt động được.” Người nằm trên giường lúc này rên lên một tiếng, thoáng trở mình tử, tay chống ván giường muốn ngồi dậy. Trình Khải Sơn vội đi qua, đỡ lấy cánh tay Trình Quốc Quang để giúp ông ta ngồi dậy, một bên còn cầm gối đầu lót dưới eo ông ta, trong miệng nói chậm, “Phụ thân, ngài chậm chút, chớ có sốt ruột.” Trình Mục Du cũng hành lễ thật sâu với Trình Quốc Quang, “Đại bá, là ta tới chậm, sớm biết bệnh tình ngài kéo dài thế này thì ta đã sớm đến khám cho ngài.” Trình Quốc Quang không nói gì, chỉ vươn tay đem trướng mành kéo ra, một đôi mắt vẩn đục nhìn Trình Mục Du đánh giá một phen rồi mới hạ giọng, khàn khàn nói, “Không có việc gì, ngươi có phần tâm này là ta đã thỏa mãn rồi.” Trình Mục Du ngước mắt, lúc nhìn thấy bộ dáng của Trình Quốc Quang thì hoảng sợ. Gò má ông ta cao, má hõm vào, thịt trên mặt đã hầu như không có, đôi mắt luôn sáng láng nay trở nên u ám âm trầm, trong mắt tựa hồ như có tâm sự, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của ông ta. Cái mũi cao thẳng ở trên khuôn mặt có vẻ càng đột ngột, khiến cả khuôn mặt sắc nhọn bất ngờ, làm người ta có chút sợ hãi. Nếu không phải Trình Khải Sơn đã sớm gọi ông ta một tiếng phụ thân thì Trình Mục Du khả năng sẽ không nhận ra người trên giường là đại bá luôn mặt mang ý cười, tính cách sang sảng của mình. “Đường huynh, lời khách sáo chúng ta nói sau, trước tiên huynh xem cho phụ thân xem thương thế của ông thế nào đã.” Trình Khải Sơn là hiếu tử, thấy Trình Quốc Quang bị bệnh tật tra tấn ngày càng gầy ốm thì vẫn luôn lo lắng sốt ruột, lần này Trình Mục Du đến đây hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, liền vô cùng chờ mong. Vì thế sau một lúc hoang mang rối loạn, hắn đã giúp Trình Quốc Quang trở mình, cởi trung y, để Trình Mục Du chẩn trị. Trình Mục Du dùng khăn lông lau khô tay, lại nhẹ nhàng ấn vài cái trên chỗ vết thương của Trình Quốc Quang. Ông ta ăn đau thì kêu nhỏ tiếng, hai tay gắt gao nắm thành đoàn. Trình Mục Du dừng ấn, lắc đầu nói, “Không đúng, đã bị thương mấy tháng, vì sao da thịt vẫn sưng đỏ, hơn nữa theo ta đoán thì đại bá cũng đâu bị thương đến xương cốt, chỉ là tầng cơ bắp bên ngoài bị thương thôi,” hắn cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhìn về phía Trình Khải Sơn, “Có thỉnh lang trung đến chẩn trị cho đại bá chưa?” Trình Khải Sơn vội vàng gật đầu, trong miệng nói liên miên, “Cùng ngày đệ liền thỉnh lang trung trong thôn là Phương tiên sinh đến đây, hắn lấy ‘ hút ống pháp ’ trị liệu cho phụ thân một canh giờ, lúc sau tưởng không có việc gì, nhưng đêm đó eo phụ thân càng đau hơn.” Trình Mục Du trợn tròn đôi mắt, “Hút ống pháp? Đem ống trúc nấu qua thuốc rồi nhân lúc còn nóng đắp lên huyệt vị bị thương. Đây vốn là cách trị liệu đau cơ tốt, nhưng đại bá mới bị thương, trong mười hai canh giờ không thể dùng liệu pháp lưu thông máu, nếu không sẽ khiến bệnh tình nặng thêm.” Trình Khải Sơn lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói, “Ý đường huynh là vị Phương tiên sinh kia đem phụ thân chữa hỏng rồi sao? Nhưng hiện tại mỗi ngày hắn đều tới nhà một lần, giúp phụ thân chưa trị bằng hút ống pháp …..” Trình Mục Du nhíu mày nói, “Mọi việc sợ nhất là cái biết cái không, đặc biệt là người làm nghề y, thường sẽ có hảo tâm nhưng vẫn làm ra chuyện xấu. Đại bá vốn dĩ không có trở ngại gì, bị hắn trị liệu mấy tháng thế này lại khiến vết thương nghiêm trọng hơn.” “Vậy…… Vậy phải làm sao bây giờ? Đường huynh có biện pháp chữa khỏi cho phụ thân không?” Trên trán Trình Khải Sơn đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh, thanh âm run lên. Trình Mục Du không đáp lời, chỉ hướng gã sai vặt bên cạnh nói, “Đem hòm thuốc của ta lấy tới đây.” Gã sai vặt kia luống cuống tay chân đem hòm thuốc đưa qua, Trình Mục Du mở nó ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ bằng bàn tay, mở ra thì thấy bên trong có chín cây châm dài ngắn, phẩm chất khác nhau. Dưới ánh đèn mới thắp chúng tỏa sáng lấp lánh. “Đường huynh, huynh đây là muốn…… Muốn….. Muốn làm cái gì?” Trình Khải Sơn lắp bắp nói. Trình Mục Du không nhìn hắn, ngón tay thon dài lấy ra một cái châm thứ nhất, mới mở miệng phun ra một từ, “Châm cứu.” Trình Khải Sơn sửng sốt, đầu lắc như trống bỏi, “Không được, đường huynh, cái này không được đâu, châm cứu này tuy đã có từ xưa nhưng truyền đến bây giờ không biết đúng sai đã khác biệt thế nào, không biết có bao người đã học nhầm, nếu một châm đâm xuống, vạn nhất…… Vạn nhất đâm sai huyệt vị rồi, phụ thân chẳng phải là…… Chẳng phải là……” Trình Mục Du khí định thần nhàn nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười, “Khải Sơn, kỳ thật Hàn lâm y quan viện đã có hình mẫu đúc bằng đồng để thực hành châm cứu, mà hình mẫu này được nghiêm khắc làm theo cơ thể người, bên ngoài còn khắc mười bốn điều kinh lạc tuần hành, các huyệt vị đều được ghi tên tỉ mỉ, ta đã từng xem qua một lần, lại đem toàn bộ vị trí các kinh mạch, huyệt vị nhớ kỹ, nên ngươi cứ yên tâm.” “Nhưng mà…… Nhưng mà ….. Người cũng không phải giống nhau hết, vạn nhất…… Vạn nhất đâm sai thì làm sao giờ?” Trình Khải Sơn luôn luôn cẩn thận, lại liên quan đến phụ thân nhà mình thì nửa điểm không dám qua loa. Hắn xoa xoa tay, trong lúc nhất thời không hạ quyết định được. “Để cho hắn thử xem,” thanh âm già nua của Trình Quốc Quang lúc này vang lên, “Ta cứ cả ngày nằm trên giường như vậy còn không bằng chết, chi bằng cứ thử một lần. Ta tin tưởng đường huynh của ngươi, nhất định có thể chữa khỏi vết thương nay.” Thấy phụ thân đều nói như thế, Trình Khải Sơn nào dám cãi lời, hắn nhìn về phía Trình Mục Du, “Đường huynh, vậy…… Vậy phụ thân liền phó thác cho huynh.” Trình Mục Du gật gật đầu, lệnh cho gã sai vặt cầm đèn đứng trước giường, hắn nương theo ánh sáng mà ấn vài cái bên hông Trình Quốc Quang, một tay khác đem cây châm dài chậm rãi cắm vào người ông ta. “Mương, sau khê, ủy trung, mệnh môn, dương quan, đại tràng du, hợp cốc.” Trong miệng hắn nhẩm tên các huyệt vị, lại hạ châm vuông góc, cắm vào, xoa xoa, động tác linh hoạt lại cẩn thận. Trình Khải Sơn đứng ở một bên, nhìn không chớp mắt vào Trình Quốc Quang, chỉ thấy ông ta nhíu mày, hơi thở nặng hơn, bỗng nhiên, ông ta hừ nhẹ một tiếng, ngón tay nắm chặt khăn trải giường, hai mắt trừng đến thật to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT