“Ý của ngươi là……” Vương Chi Du đứng lên, hai mắt trừng thật lớn, “Ký Dao là bị người hại chết sao?”
“Mặc kệ có phải hay không, ngươi đều phải chống tinh thần nếu không sẽ thật
có lỗi với nàng vì ngươi mà làm hỏng một chân của mình.” Yến Nương khẽ
thở dài một tiếng, đứng lên xoay người rời khỏi hồ nước.
“Yến cô nương, mời dừng bước.” Trình Mục Du ở phía sau gọi nàng sau đó quay
đầu lại nhìn Sử Kim cùng Sử Phi, “Đưa Vương tú tài về nhà, cũng đưa lệnh bài của các ngươi cho hắn để nếu hắn có nhớ được việc gì thì có thể đến gặp chúng ta bất kỳ lúc nào.” Hắn nói xong thì nhanh chân đuổi theo Yến Nương, cùng nàng chậm rãi đi dọc bên hồ.
“Ta đã quên Trình đại nhân hôm nay tới khách sạn tìm ta là có chuyện gì
muốn nói đúng không?” Yến Nương thu lại biểu tình lãnh khốc vừa rồi đối
mặt với Vương Chi Du thu lại, thay vào đó là biểu tình cười cười thường
thấy.
Trình Mục Du lại không có được thần sắc nhẹ nhàng của nàng, thần sắc trên mặt hắn ngưng trọng nói, “Cô
nương, người sáng mắt không nói tiếng long. Hiện tại Tích Tích hẳn đã
mệnh ở sớm tối, ta lại không có manh mối gì với việc nàng mất tích. Hôm
qua nghe cô nương nói đến lời sấm truyền của Vương Mãng nên ta cảm thấy
cô nương có chút hiểu biết với chuyện của Ngọc Tuyền trấn. Vì thế hôm
nay ta tới tìm cô nương mong cô nương chỉ giáo.”
Yến Nương lẳng lặng nghe hắn nói xong thì rũ mắt nhìn mặt đất, mũi chân xoa ra một đống bùn nhỏ, “Ta cũng rất tò mò quan hệ giữa đại nhân và Tưởng
cô nương. Đại nhân đối với nàng quan tâm như vậy nên ta luôn cảm thấy
hai người không giống quan hệ cấp trên và thuộc hạ đơn giản.”
“Vì sao cô nương lại để bụng việc của Trình mỗ như vậy?”
“Tò mò,” Yến Nương quay đầu nhìn hắn, “Con người của ta có một tật xấu như
vậy, lòng hiếu kỳ quá nặng, đặc biệt là gặp được sự việc cảm thấy hứng
thú thì càng hận không thể nhổ tận gốc, tỉ mỉ xem xét rõ ràng.”
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chậm rãi nói, “Tích Tích xác thật không
giống thuộc hạ của ta. Nàng với ta mà nói càng giống thân nhân, bởi vì
nàng được ta cứu từ trong binh hoang mã loạn ra. Năm ấy ta tùy quân xuất chinh, ở núi sâu phát hiện nàng lúc đó chín tuổi. Nàng vì tránh né Liêu quân, nhảy vào giữa một cái bẫy rập, đùi cùng cánh tay bị bẫy thú kẹp
vào, máu trên người đem cỏ trong bẫy nhuộm đỏ, chỉ còn lại một hơi thở.
Ta cứu nàng về, dùng sở học cả đời kéo nàng từ quỷ môn quan lại. Nàng vì báo ân mà ở lại Trình gia, trên danh nghĩa là nha hoàn bên người ta
nhưng kỳ thật một nhà chúng ta đều coi nàng như thân nhân mà đối đãi.
Sau khi Tấn Nhi sinh ra nàng cũng theo bên người hắn, coi hắn như đệ đệ
ruột mà chăm sóc. Nếu không phải nàng dốc lòng quan tâm, đứa nhỏ không
có mẫu thân này chỉ sợ không thể thông tuệ khỏe mạnh như bây giờ. Mấy
năm nay ta ở các nơi làm quan, Tích Tích cũng vẫn luôn đi theo. Công phu của nàng tốt, lại thông minh cho nên ta giữ nàng bên người để phụ việc, cũng phá không ít kỳ án.” Hắn chăm chú nhìn Yến Nương rồi nói tiếp,
“Mặc kệ về công về tư, ta đều phải cứu nàng. Nhiều năm như vậy, ta cùng
nàng giống như huynh muội, tình nghĩa thâm sâu. Tích Tích được ta cứu ra từ trong chiến loạn, mệnh của nàng ta không cho phép kẻ khác lấy đi.”
Nói xong lời này, Trình Mục Du ngẩng đầu nhìn về phía Yến Nương lại phát
hiện trong mắt nàng có thần thái không rõ, con ngươi sâu không thấy đáy
nổi lên một tầng bi thương mà người thường không dễ phát hiện ra.
“Yến cô nương, là Trình mỗ nói chọc nỗi thương tâm của cô nương sao?” Trình Mục Du nhẹ giọng hỏi.
“Chẳng lẽ thân thế của Tưởng cô nương không đáng để người ta cảm thương sao?”
đau thương trong đáy mắt bị Yến Nương che giấu bớt, “Trình đại nhân, đáp án của ngài thật khiến ta vừa lòng, xin hỏi ngài có cái gì cần tú nương như ta làm sao?”
Trình Mục Du nhẹ thở phào, “Ta muốn hỏi chính là lời sấm truyền của Vương Mãng.”
“Cái chuyện xưa kia không phải ta đã sớm nói với đại nhân rồi à?”
“Ta muốn biết không phải việc thời Hán triều mà là nơi này,” hắn chỉ vào
trung tâm hồ, nơi đó có hình ảnh mây trời, nước gợn sóng, dù ở ban đêm
cũng đẹp không giống thế gian, “Ngọc Tuyền trấn này từng phát sinh việc
trái với luân thường.”
Yến Nương đi đến
bên hồ, giọng nói bình tĩnh đến kinh ngạc, “Đại nhân vì sao chắc chắn
phía dưới Ngọc Tuyền trấn có che giấu một đoạn chuyện cũ đau lòng như
thế?”
“Ta không biết,” Trình Mục Du đúng
sự thật trả lời, “Có lẽ việc của Kinh gia không có cách nào giải thích,
có lẽ do cô nương nhắc nhở, tóm lại trong đầu ta luôn xuất hiện tình
cảnh những người đó ăn thịt lẫn nhau, cảm xúc thật lâu đều không thể
bình phục……”
“Trực giác của đại nhân
không sai,” Yến Nương vẫn đưa lưng về phía hắn, ngữ khí lại càng thêm
lạnh lẽo, “Phía dưới nước suối róc rách này xác thực có chôn một đoạn
chuyện xưa, khi mà người ăn thịt người, xương trắng phơi khắp nơi.” Nàng quay đầu lại, khóe mắt hấp háy, “Đại nhân biết cái gì gọi là dê hai
chân không?”
“Dê hai chân? Dê vốn có bốn
chân, như thế nào sẽ……” Trình Mục Du không nói, hắn đột nhiên thấu đáo ý nghĩa của ba từ này vì thế cả người cứng còng đứng ở nơi đó. Hắn có
chút kháng cự rồi lại chờ mong nàng đem cái câu chuyện bi thảm này kể
ra.
“Ngọc Tuyền trấn đã từng phát sinh
một hồi chiến dịch, bởi vì địa thế dễ thủ khó công, trận này giằng co
suốt ba tháng. Đến khi hai bên giảng hòa thì cuộc chiến mới kết thúc,
một là vì binh lính hai bên cũng chẳng còn lại bao nhiêu, hai là lương
thực trong trấn đều đã bị đội ngũ tham chiến ăn hết, mà quân lương lại
chậm chạp không chuyển tới. Chiến tranh kết thúc, tàn binh bại tướng
cũng đều rời đi, chỉ để lại mấy trăm kho lúa trống rỗng nơi này. Khủng
hoảng nhanh chóng lan tràn trong trấn, vừa mới bắt đầu mọi người còn lên núi đào rau dại ăn. Những thứ rau dại đó giống như vỏ trấu, hương vị
vừa đắng vừa chát, ăn vào chỉ để kéo dài hơi tàn. Sau đó rau dại cũng
chẳng còn, mọi người phải lột vỏ cây mà ăn. Chỉ có vỏ cây còn có thể
nuốt xuống cho nên bọn họ cũng trộn chúng với nhau ăn cho no bụng. Qua
mấy tháng thì vỏ cây cũng hết, mọi người chỉ có thể đào đá lên mà ăn.
Nhưng đá vừa lạnh lại có mùi tanh hôi, ăn một chút sẽ no, nhưng cũng chỉ có thể ăn một chút, bởi vì nếu ăn quá nhiều bụng sẽ trướng lên mà chết. Có vài người không cam lòng cứ thế mà chết nên bắt đầu làm ra chút
chuyện trộm cắp, phàm là trong nhà hơi có chút lương thực tích trữ đều
bị trộm sạch. Người nghèo cùng người giàu lúc đó chẳng khác gì nhau,
nhưng hồi tai ương này còn xa mới kết thúc.”
Yến Nương thật sâu nhìn Trình Mục Du đang cau mày, rồi mới chậm rãi nói,
“Lại qua mấy ngày, nhóm dân ở núi Khâu Hưng phát hiện một đứa trẻ sơ
sinh bị vứt bỏ, ngay sau đó là đứa thứ hai, thứ ba, từ đó mỗi ngày đều
có hài tử bị vứt bỏ ở chân núi. Những đứa trẻ đó có đứa còn chưa biết
đi, có đứa đã có búi tóc. Nhưng đáng sợ hơn chính là đến buổi sáng hôm
sau những đứa trẻ đó sẽ không thấy đâu. Mới đầu mọi người còn không biết bọn chúng đi đâu, thẳng đến một ngày có người ngửi thấy mùi thịt nướng
truyền ra từ một hộ nông gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT