Ra khỏi Tân Tống môn, lại đi về hướng nam hai dặm, trước mắt Tưởng Tích Tích đột nhiên toát ra một tòa hoa viên thật lớn, tuy có tường cao vờn quanh, nhưng nàng vẫn nhìn thấy những cây cối quý hiếm thò ra khỏi mặt tường, chứng tỏ trong nhà này vô cùng bất phàm.
“Ở Biện Lương lâu như vậy, sao thuộc hạ chưa từng chú ý đến nơi nào có vườn cây quý hiếm thế này nhỉ?” Tưởng Tích Tích nhìn bảng hiệu trên cửa lớn, “Cái gì xuân……”
“Đây là Nghi Xuân uyển,” Trình Mục Du xốc mành xe ngựa từ bên trong bước ra ngồi xuống bên cạnh nàng, “Trước kia ngươi sở dĩ không lưu ý đến nó, là bởi vì nơi này là hoa viên của thân đệ của Hoàng Thượng, Triệu Đình Mĩ, trọng binh canh gác, người khác không thể tới gần.”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Trách không được, hóa ra nơi này là hoa viên của hoàng gia,” nàng chớp chớp mắt, “Vậy hiện tại thì sao? Chỗ này không còn thủ vệ binh lính nữa sao?”
“Triệu Đình Mĩ bị biếm, nơi này chậm rãi cũng hoang phế theo.”
Tưởng Tích Tích hạ giọng, “Đại nhân, thuộc hạ nghe người ta nói vị hoàng đế này của chúng ta là kẻ cứng rắn, huynh đệ thủ túc đều không buông tha, thật như thế chăng?”
Trình Mục Du trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn trái phải, “Tích Tích, lời này ta coi như không nghe thấy, ngươi cũng coi như mình chưa nói, từ đây về sau chớ có bàn về quốc sự.”
Hắn rất ít khi nghiêm khắc với nàng như thế, Tưởng Tích Tích bị dọa sợ đến mức khẩn cấp gật đầu, “Thuộc hạ đã biết, thuộc hạ chỉ thuận miệng nói, về sau sẽ không dám vọng ngôn nữa.”
Thần sắc của Trình Mục Du hơi hơi hòa hoãn, hắn nhìn về phía Nghi Xuân uyển, ánh mắt xuyên qua tường nhìn vào hoa cỏ tươi tốt bên trong, từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.
Lại đi về hướng nam hơn hai mươi dặm nữa, người trên đường dần dần ít đi, sắc trời cũng tối sầm hơn một nửa, Tưởng Tích Tích nhìn hoàng hôn đang sắp tắt, xoay người ở trên lưng ngựa nhìn về phía xa, “Đại nhân, sao còn chưa tới nhỉ? Lão gia không phải nói trước khi trời tối chúng ta sẽ đến sao? Sao đi đến giờ mà cái bóng thôn trang cũng không thấy đâu là sao?”
Trình Mục Du lại xốc mành xe lên, nhìn nhìn Tấn Nhi đã ngủ, nhẹ giọng nói với Tưởng Tích Tích, “Ta chưa bao giờ đi qua nhà đại bá, chỉ gặp ngài ấy vài lần ở Biện Lương. Chúng ta lại đi về phía trước một chút nữa, gặp được người qua đường nào thì sẽ hỏi thăm một chút, hẳn là không còn xa nữa.”
Hóa ra lần này về Tân An, Trình Mục Du phụng mệnh cha đến thăm đại bá hắn là Trình Quốc Quang trước. Nhà Trình Quốc Quang ở trong thôn Kinh Môn ở giữa Biện Lương cùng Lạc Dương, ông ta đã lớn tuổi, mấy tháng trước lại bị ngã vặn lưng, không đi nổi nữa. Vì thế đến cả việc Trình Thu Trì cưới thêm vợ ông ta cũng không đến Biện Lương dự được. Trình Đức Hiên để Trình Mục Du đến nhà ông thứ nhất là để thăm hỏi, thứ hai là để giúp chẩn rtij một phen, xem có thể cải thiện tình hình không.
Nhưng bọn họ đi lâu như vậy, đừng nói thôn xóm, đến khói bếp cũng không thấy một sợi. Tưởng Tích Tích có chút sốt ruột, sợ trời tối đường khó đi nên càng muốn nhanh đến nơi. Nghĩ thế, nàng quay đầu lại nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, trước tiên ngài ở trên xe ngựa nghỉ một chút, thuộc hạ đi đằng trước hỏi thăm, nếu tìm được đường sẽ trở lại gọi mọi người.”
“Cũng được, nhưng trời sắp tối rồi, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.” Trình Mục Du dặn dò.
Tưởng Tích Tích đáp lời sau đó bước nhanh rời đi, Trình Mục Du lại nhìn về phía trước, phát hiện nơi đó có một cánh rừng rậm rạp, cây cối chỉnh tề, cây cao cứng cáp, ngang dọc đan xen, từng cành cây thô to rắn chắc, giống như những cánh tay mở ra, che cả bầu trời. Liếc mắt một cái chỉ cảm thấy bên trong chồng chất bóng cây, không nhìn thấy rõ thứ gì.
Chợt hắn nghe thấy Tấn Nhi ở trong xe ngựa lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì, Trình Mục Du vội vàng vén rèm tiến vào bên trong xe, lại phát hiện tiểu tử này vẫn còn đang ngủ, chỉ là không biết mơ thấy yêu ma quỷ quái gì mà hắn tay đấm chân đá vài cái, trở mình sau đó nằm yên. Trình Mục Du sờ sờ tay hắn, cảm thấy có chút hơi lạnh, liền cởi áo ngoài khoác lên cho hắn, vừa mới chuẩn bị chui ra khỏi thùng xe thì bỗng nhiên nhớ tới Tấn Nhi khi còn nhỏ phải ôm quần áo của Thục Viện mới có thể đi ngủ. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn lại là mọi tư vị đan xen. Hắn nhìn gương mặt cực kỳ giống Thục Viện của Tấn Nhi, ngây ngốc thật lâu.
“Oa…… Oa……”
Không trung đột nhiên truyền đến vài tiếng quạ đen kêu lên, dữ tợn, vang dội, đem Trình Mục Du đang ngưng thần trầm tư hoảng sợ. Đang muốn đi ra ngoài xem Tưởng Tích Tích vì sao còn chưa trở về, thì rèm cửa bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc lư hai cái, ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng con ngựa phun khí, thùng xe cũng đong đưa trái phải.
“Tích Tích, ngươi đã trở lại sao?” Trình Mục Du hướng ra ngoài hô một tiếng.
Không ai đáp lại hắn, Trình Mục Du bắt đầu cảnh giác, cầm trường kiếm trong tay, tận lực không phát ra tiếng mà rút kiếm khỏi vỏ, nhắm ngay giữa màn xe, nín thở chờ đợi.
Một lát sau bên ngoài vẫn yên tĩnh một mảnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài tiếng ve thu kêu to, còn lại thì hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Mục Du từ từ dịch đến bên cạnh rèm cửa, một tay xốc nó lên, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía vài vòng. Thẳng đến khi không phát hiện bất luận cái gì dị thường thì hắn mới thoáng yên tâm, đem chuyện vừa rồi quy kết cho việc bản thân sợ bóng sợ gió mà ra.
“Đi…… Cha…… Đi……”
Trong thùng xe truyền ra tiếng nói mớ của Tấn Nhi, Trình Mục Du lắc đầu cười cười, “Tiểu tử này, ban ngày không ngừng một khắc nào, buổi tối vẫn còn bận rộn ở trong mộng như thế, không biết hắn có mệt không?” Đang muốn đi vào đem hắn đánh thức thì Trình Mục Du chợt thấy bên trong “Hoảng lang” rung động, xốc rèm cửa lên thì hắn nhìn thấy kim lân trên vòng cổ của Tấn Nhi đang run rẩy không ngừng, giống như bị kinh hách.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Trình Mục Du chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hắn đột nhiên nhớ tới lần gần nhất cái vòng này điên cuồng run rẩy là lúc nào. Khi đó trong phòng có một thủy phấn bà chuyên lột da người, nhưng hiện tại nơi này chỉ có hắn và Tấn Nhi, sao nó lại rung động không ngừng chứ?
Nghĩ đến đây, hắn chui vào xe đem Tấn Nhi ôm vào trong ngực, một tay cầm kiếm, đôi mắt cảnh giác quét qua bốn phía. Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, “Thịch thịch thịch thịch”, kể cả khi chiếc vòng kia rung động phát ra tiếng vang thì tiếng tim hắn đập vẫn không bị đè lại.
Nhưng xung quanh lại không có gì hết, mặc hắn nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy một khối thiên địa vuông vức. Hiện tại thái dương vừa mới lặn, trời còn chưa tối hẳn, cho nên trong thùng xe chỉ mới xám xịt, mọi thứ vẫn có thể thấy rõ ràng. Hắn ngó trái ngó phải, đơn giản chỉ là mấy miếng ván gỗ mà thôi, không thấy có gì cổ quái cả, nhưng chính bởi vì thế nên tâm hắn càng khẩn trương hơn, tim đập cũng càng lúc càng đập nhanh hơn. Hắn biết bóng tối và những thứ không biết khiến người ta sợ hãi, cho nên loại cảm giác này càng khó chịu hơn khi đối mặt với thủy phấn bà.
“Cha, bên ngoài là ai?”
Lúc thần kinh hắn đã căng đến cực điểm, Tấn Nhi trong ngực hắn đột nhiên mở to mắt, liếc xéo khe hở nơi rèm cửa, nhẹ giọng hỏi Trình Mục Du.
Trình Mục Du nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, trường kiếm đảo qua, bổ xuống phía cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT