Trời còn chưa sáng, một nha dịch vì buồn đi vệ sinh nên tỉnh, hắn khom lưng lao ra cửa phòng, một đường chạy chậm đến nhà xí.

Nhà xí thực đen, cái gì cũng không thấy rõ, hắn đỡ tường sờ soạng đi qua, đứng trước hầm cầu, vừa mới cởi quần xuống thì lại nhìn thấy ở góc tường có một đoàn hắc ảnh mơ hồ.

Trên người hắn đột nhiên căng thẳng, nước tiểu cũng bị nghẹn trở về, hắn run lên, hướng đoàn hắc ảnh kia hét lớn một tiếng, “Ai?”

Không có người đáp lại, bóng dáng kia vẫn bất động, mà nha dịch kia thì vẫn cầm lấy lưng quần, ngây ra không biết phải làm gì, nên đi đến xem xét hay giải quyết nỗi buồn lửa sém lông mày.

Đang lúc mờ mịt vô thố, hắc ảnh kia đột nhiên theo mặt tường chậm rãi trượt xuống, “Đông” một tiếng ngã trên mặt đất, giang tay chân thành hình chữ “Đại”. Lúc tia sáng đầu tiên từ cửa sổ tiến vào, chiếu lên hắc ảnh kia thì ngũ quan vặn vẹo của hắn mới hoàn toàn được phô ra.

Nha dịch kia giống như bị bỏng mà nhảy ra sau, vừa mặc quần vừa chạy như bay ra ngoài, thanh âm vang vọng cả huyện nha của Liêu Dương, “Hoàng sư gia bị giết, Hoàng sư gia bị giết.”

***

Khúc Chính Khôn phải mất một nén nhang mới có thể rặn ra được một giọt nước mắt trước cái chết của Hoàng sư gia. Ông ta khoa trương mà lau nước mắt, trong miệng gào khan một tiếng, “Hoàng lão đệ, sao ngươi lại cứ thế mà đi, rõ ràng ngày hôm qua còn tốt, ngươi thế này ta phải nói sao với đệ muội đây?”

Xảo Vân ở bên cạnh vội đỡ ông ta ngồi xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa trên trán ông ta, “Lão gia, hiện tại ngày nóng nực, đừng đau thương quá độ mà hại thân, nhất định phải bảo trọng thân thể của mình mới được.”

Khúc Chính Khôn nắm chặt tay vịn của ghế dựa, cắn răng nói, “Tên kẻ cắp này lại lớn gan đến thế, dám vào tận huyện nha của Liêu Dương ta mà giết người, ta định sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Thấy màn diễn tuồng này mấy nha dịch ở trong phòng có chút nhìn không nổi, bọn họ đi tới cửa, lại liếc nhìn lẫn nhau, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Ông ta cùng Hoàng sư gia luôn luôn không hợp, hiện tại người đã chết thế nhưng lại khóc tang cơ đấy.”

Một nha dịch khác lắc đầu nói, “Ta thấy hơn phân nửa là ông ta bị dọa rồi, gần đây Liêu Dương xảy ra quá nhiều án mạng, ngươi thấy bộ dáng của Hoàng sư gia chưa? Không khác gì Trần lão đầu nhi bán đậu hũ, đều là sống sờ sờ mà bị nghẹn chết. Có phải tên hung thủ kia đến huyện nha của chúng ta diễu võ dương oai không?”

“Ta thấy hơn phân nửa chính là như thế, Hoàng sư gia này làm người ổn trọng, cũng không kết thù với ai, làm sao lại vô duyên vô cớ chết chứ?” Hắn nhìn qua phòng nghỉ bên trong, “Ngươi xem, hiện giờ Huyện thái gia của chúng ta đã biết sợ rồi, sáng sớm hôm nay ông ta liền phái mấy người chúng ta ra ngoài, nói là phải tra xét từng nhà, ai cũng không thể buông tha.”

“Hứ, ông ta có thể không sợ sao? Ngày hôm qua còn có một thi thể bị người ta mổ bụng, ruột gì đó chảy đầy đất. Ngươi nói xem tên kẻ cắp này cứ thế ra vào nha môn của chúng ta như chỗ không người, phỏng chừng vị Huyện thái gia của chúng ta này sợ là có một ngày sẽ bị người ta lấy mạng trong lúc mộng mị đó.”

Đang nói thì bên tai bọn họ lại truyền ra một trận gào khan, “Hoàng lão đệ, ngươi lên đường đi, ta chắc chắn sẽ bắt được hung phạm, báo thù cho ngươi, tuyệt đối không để ngươi ngậm oan dưới cửu tuyền.”

Nói xong, Khúc Chính Khôn oán hận từ ghế thái sư đứng lên, dẫm thật mạnh bước chân đi ra ngoài, hướng hai nha dịch đứng ngoài cửa nói, “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đích thân tra xét từng nhà, nhất định phải đem tên hung thủ kia đào ra, không thể để Hoàng lão đệ chết không nhắm mắt.”

***

Tưởng Tích Tích ghé vào cửa sổ, nhìn cảnh tượng sôi trào ầm ĩ trên đường, lắc đầu cười lạnh một tiếng, “Đại nhân, bọn nha dịch đang lục soát từng nhà, phỏng chừng không lâu nữa sẽ đến khách điếm của chúng ta đó.”

Trình Mục Du cũng không ngẩng đầu lên, hướng về phía nàng cùng Từ Tử Minh đang đứng ở một bên phân phó nói, “Bình tĩnh chút, đến lúc đó đừng lỡ miệng là được.”

Tưởng Tích Tích nhún nhún vai, “Quả nhiên kim không đâm vào người thì không biết đau. Ngài nhìn Khúc Chính Khôn kia mấy ngày trước đây lười biếng thế nào, khác xa bộ dạng hiện giờ. Hiện tại sư gia của hắn chết, xem hắn khẩn trương chưa kìa,” nàng lại duỗi cổ ra ngoài thăm dò, “Lại có một đội người nữa tới, lần này vị Khúc huyện lệnh kia tự mình đến điều tra rồi.”

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời thì đã có mấy con ngựa đi đến trước cửa khách điếm, Khúc Chính Khôn phải nhờ nha dịch hỗ trợ mới bò được xuống, sau đó uy phong mà rũ áo bào, lắc lư đi lên bậc thang của khách điếm.

Bên ngoài lúc này vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, giống như sợ người bên trong không biết bọn họ là người của nhà nước không bằng.

Tưởng Tích Tích trợn trắng mắt, đi lên kéo cửa ra, nhìn thấy Khúc Chính Khôn ưỡn cái bụng tiến vào, nàng mới bày ra bộ dạng ân cần, “Huyện lệnh lão gia, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ vì chuyện của biểu thúc ta mà ngài tới đây sao?”

Khúc Chính Khôn nhìn thấy ba người bọn họ thì trên mặt có chút tức giận, “Không phải ta còn đang tra sao? Người của quan phủ đều đã bận thành thế này rồi, mấy người các ngươi không cần truy vấn, kiên nhẫn ở trong khách điếm chờ đi, ta sẽ tự phái người tới thông báo cho các ngươi.”

Nói xong, ông ta nhàn nhạt ngó mấy người một cái, chắp tay rồi xoay người đi, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa phòng thì lại bị Trình Mục Du ở phía sau gọi lại, ông ta không kiên nhẫn quay đầu lại, “Còn có chuyện gì?”

Trình Mục Du hướng ông ta cung kính hành lễ, “Đại nhân, hôm qua ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, vốn định hôm nay đến huyện nha bẩm báo đại nhân, hiện tại nếu đại nhân đã đến thì ta đơn giản nói luôn ở đây.”

Khúc Chính Khôn vỗ vỗ tro bụi trên tay áo, bất mãn liếc mắt nhìn hắn, “Có việc mau nói, ta còn rất nhiều nhà phải đi tra xét.”

Trình Mục Du hướng nghiêng người về phía trước, “Vị biểu thúc kia của ta lúc còn trẻ từng tham gia quân ngũ, hôm qua ta vô ý nghe người khác nói Trần lão đầu nhi bán đậu hủ kia cũng từng tham gia quân ngũ, không biết bọn họ chết cùng một lúc có liên quan đến việc này hay không?”

Khúc Chính Khôn vuốt vuốt cổ, “Ngươi nói hung thủ kia chuyên giết người từng tham gia quân ngũ sao?”

Trình Mục Du cười theo, “Cái này ta không biết, đây cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, còn thỉnh đại nhân điều tra rõ.”

“Được được, ngươi nói chuyện này ta đã biết, trở về ta sẽ tra rõ ràng.” Khúc Chính Khôn không kiên nhẫn hướng hắn xua xua tay, mang theo nha dịch rời đi.

Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của họ thì Tưởng Tích Tích mới nhỏ giọng hỏi Trình Mục Du, “Đại nhân, vừa rồi sao ngài lại nói mịt mờ thế? Vì sao không trực tiếp hỏi hắn, Hoàng sư gia kia liệu có phải từng tham gia quân ngũ không?”

“Đại nhân một mặt là tự bảo vệ mình, không thể đem sự tình nói quá rõ ràng, còn mặt khác chính là nhắc nhở vị huyện lệnh ngu ngốc kia, để ông ta tìm được liên hệ trong vụ án này, đi điều tra cho rõ ràng.” Từ Tử Minh vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng, nói ra lời đầu tiên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play