Nhìn thấy tình cảnh này, Tưởng Tích Tích bước một bước lên phía trước đỡ lấy nữ nhân như sắp ngã kia. Có điều vị cô nương kia lại tránh thoát, một đường đi tới trước cửa lớn của phủ Tân An, trong bóng dáng nhu nhược lộ ra kiên nghị. Nàng ta cẩn thận đặt tiểu nữ hài trong ngực xuống thềm đá trước phủ nha, ánh mắt vẫn lưu luyến ở thần hình nho nhỏ kia mấy phen sau đó mới rút dùi trống kêu oan dùng hết sức gõ.

“Đại nhân,” nàng ta cất giọng trầm hơn vừa nãy rất nhiều, “Đại nhân, dân nữ có oan tình, mong đại nhân vì dân nữ chủ trì công đạo.”

Nói đã xong nhưng dùi trống vẫn không ngừng đánh, nện lên mặt trống hấp dẫn mọi người qua lại vây quanh nghị luận.

“Đây không phải Hoắc gia……”

“Hài tử kia đêm qua không qua nổi, vốn dĩ chuẩn bị hôm nay nhập liệm, ai biết……”

“Đúng là làm bậy mà, nương mới đi không bao lâu, cha đã nạp người mới, còn chưa được mấy ngày thì đứa nhỏ cũng đi theo……”

Cửa lớn phủ Tân An “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Trình Mục Du và hộ vệ đi tới. Hắn mặc một bộ trường bào liền thân, sắc mặt bình tĩnh mang theo chút phẫn nộ không dễ nhận ra.

“Cha.” Tấn Nhi vừa định chạy qua chỗ hắn đã bị Tưởng Tích Tích ngăn cản. Nàng ôm Tấn Nhi đến chỗ đám người, dùng ống tay áo che miệng mũi hắn.

Ánh mắt Trình Mục Du dừng lại trên thi thể tiểu nữ hài, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ tử một thân áo trắng kia, nhẹ giọng hỏi, “Nàng bị dịch bệnh sao?”

“Đúng vậy, đại nhân.”

“Vậy ngươi hẳn là biết nàng hiện tại không nên xuất hiện ở đây mà phải ở Thiết Thạch Lan.”

“Đại nhân,” nàng kia nghe được câu hỏi của Trình Mục Du nhưng trên mặt không có nửa điểm sợ hãi mà vẫn thẳng eo, lớn tiếng nói, “Tiểu Phu nhiễm dịch bệnh không sai nhưng nàng vốn có thể tránh được một kiếp này, nếu không phải do nữ nhân độc ác kia thì Tiểu Phu căn bản sẽ không chết. Nữ nhân kia biết rõ dịch bệnh nghiêm trọng lại còn muốn mang đứa nhỏ ra cửa, kết quả là trước khi đi người còn tốt, vừa đi về buổi tối đã không xong……” Nàng ta vừa nói vừa chảy nước mắt đầy mặt.

Trình Mục Du nhíu mày, căng thẳng hỏi, “Nữ nhân ngươi nói là ai?”

Hoắc gia phu nhân nửa năm trước đã ốm chết, để lại một đứa con gái gọi là Tiểu Phu do nha hoàn hồi môn của phu nhân là Vân Oanh chăm sóc. Ba tháng sau Hoắc lão gia nghênh đón tân phu nhân vào cửa. Nàng kia xuất thân dòng dõi thư hương, vừa vào phủ đã đem sự vụ trong nhà xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, lại coi Tiểu Phu như con mình sinh ra. Nàng ta không chỉ mang đứa bé theo bên người tự mình nuôi nấng, ăn, mặc, ở, đi lại cũng đều chăm sóc rất chu đáo mà mỗi ngày còn chơi với đứa nhỏ, dạy nó đọc sách viết chữ, cuối cùng khiến đứa nhỏ buồn rầu vì mất mẹ trở nên vui vẻ hơn.

Phu nhân mới làm cho Hoắc lão gia rất là vui mừng, thậm chí đem cả vòng tay mặc ngọc tổ truyền trong nhà đều cho nàng, thưởng nàng vì quản gia ngăn nắp. Chỉ có điều bọn người hầu nha hoàn vẫn có phê bình kín đáo đối với vị phu nhân này. Bọn họ cho rằng nàng ta làm những việc này là để có được niềm tin của Hoắc lão gia và khiến ông ta vui. Nàng ta cũng qua hai mươi tuổi mới gả chồng, tự nhiên là muốn lấy lòng nhà chồng. Huống chi có người từng tận mắt nhìn thấy lúc Hoắc lão gia không ở nhà nàng ta dùng kim thêu hoa đâm đầu ngón tay non mịn của Tiểu Phu.

“Vân Oanh, ngươi nói hôm qua đã xảy ra cái gì?” Trình Mục Du nhìn chăm chú nhìn vào nữ tử mặc áo trắng đang quỳ trước mặt hỏi. Chỉ thấy cả người nàng ta hơi rung động, nước mắt chảy xuống từng giọt giống như việc nhớ lại chuyện cũ đối với nàng ta là một loại cực hình.

“Bởi vì bên trong thành gần đây có dịch bệnh nên chúng ta vẫn luôn không để Tiểu Phu ra ngoài. Nhưng hôm qua là ngày giỗ mẹ đẻ nàng, nàng náo loạn muốn đến trước mộ tế bái. Chúng ta khuyên như thế nào nàng đều không thuận theo. Tiểu nhân vốn dĩ kiên trì muốn để nàng ở nhà nhưng phu nhân lại nói đó là một mảnh hiếu tâm của Tiểu Phu, hơn nữa mộ viên ở xa chỗ dân cư, sẽ không làm nàng lây bệnh dịch. Nếu có chuyện gì thì nàng ta sẽ đảm đương. Vì thế nàng ta lên kiệu mang theo Tiểu Phu ra cửa. Nhưng trên đường đến mộ viên Tiểu Phu lại đi lạc, mãi cho đến chạng vạng chúng ta mới tìm thấy nàng ở trên đường và đem nàng mang về nhà. Vào lúc ban đêm Tiểu Phu bắt đầu hôn mê bất tỉnh, không quá mấy canh giờ thì dần dần không thở nữa. Lão gia có tìm đại phu tốt nhất trong thành, muốn tìm cách cứu nàng nhưng đại phu nói bệnh trạng của nàng và những đứa nhỏ nhiễm dịch bệnh là giống nhau, ông ta không có cách nào chữa được. Quả nhiên còn chưa đến hừng đông thì Tiểu Phu đã……”

Vân Oanh quỳ trên mặt đất, bò về phía trước nói, “Đại nhân, Tiểu Phu là hài tử duy nhất đại phu nhân để lại. Trước khi nàng lâm chung có dặn tiểu nhân thay nàng chăm sóc đứa nhỏ này. Có điều mới một năm mà đứa nhỏ đã đi theo nương của mình, ngài bảo tiểu nhân làm sao có thể có mặt mũi mà nói với phu nhân đây?……”

“Ngươi nói hôm qua Tiểu Phu bị lạc trên đường đến mộ viên sao? Nhưng chẳng phải nàng ta ngồi cùng cỗ kiệu với Hoắc phu nhân à?” Trình Mục Du nhạy bén tìm được điểm đáng ngờ trong lời nói của Vân Oanh.

Vân Oanh thu lại nước mắt, trong đôi mắt bỗng dâng đầy một tầng thù hận, giọng nói cũng trở nên cao vút, “Nhóm hạ nhân đi theo nói trên đường đi Tiểu Phu tiểu thư chợt nhảy ra khỏi cỗ kiệu, còn đụng phải một người đang nâng kiệu khiến người kia nghiêng đi. Cỗ kiệu cũng bị nghiêng ngã sang một bên. Đợi bọn họ luống cuống tay chân bò dậy thì mới phát hiện Tiểu Phu sớm đã biến mất trong đám người. Đại nhân, ngài không cảm thấy việc này kỳ quặc sao? Nữ nhân kia kiên trì muốn đem nàng ra cửa lúc tình hình dịch bệnh đang lan tràn, lại để lạc mất nàng trên đường, đây chính là vì nàng ta muốn giết chết Tiểu Phu, giết chết cốt nhục duy nhất của đại phu nhân.”

Đúng lúc đó có một cỗ quan tài nho nhỏ màu đen được hai người nâng ra. Đám đông vây trước cửa nha môn xem chuyện đột nhiên giống như thủy triều lùi về phía sau, chỉ để lại Yến Nương một người đứng ở phía trước, giống như một gốc sen xanh độc lập.

“Hai vị đại ca, các ngươi muốn đem quan tài này đưa đến đâu vậy?” Yến Nương hỏi hai nam nhân đang khiêng quan tài. Sắc mặt nàng đạm nhiên, cùng với không khí khẩn trương xung quanh có chút không hợp nhau.

“Còn có thể đi nơi nào, đương nhiên là Thiết Thạch Lan quỷ quái kia rồi.” Một người trong hai người tức giận phun một ngụm, “Thật xui xẻo, mỗi lần gặp phải bệnh dịch ta đều mấy ngày không dám về nhà, sợ truyền bệnh cho hài tử trong nhà.”

“Nếu không phải Trình đại nhân đưa giá cao thì chẳng ai muốn làm việc này.” Người còn lại nhẹ giọng an ủi đồng bạn. Hai người nói xong liền cất bước đi về phía tây.

“Thiết Thạch Lan……” Yến Nương nhẹ giọng lẩm bẩm ba chữ này.

“Cô nương, ngươi mới đến nên còn không biết Thiết Thạch Lan là địa phương nào đúng không?” Trần đại gia đi lên trước giải thích cho nàng, “Đó là nghĩa địa hoang, chuyên mai táng những thi thể không ai nhận và tội phạm. Trình đại nhân sợ tình hình bệnh dịch lan truyền nên yêu cầu mọi người đem xác bọn nhỏ đến đó chôn. Cũng vì thế mà đám phu khiêng quan tài mới không tình nguyện như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play