Tưởng Tích Tích ngồi thẳng thân mình, đem chuyện Tiêu tiểu muội kia giảng cho hắn, dứt lời nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Lưu Tự Đường, “Biện Lương 6 năm trước cũng từng phát sinh mấy vụ án tương tự, hơn nữa trong số người chết còn có muội muội của phu nhân, cho nên lần này đại nhân trở về là muốn tìm ra điểm chung, từ đó bắt lấy hung phạm phía sau.”

“Nhưng án ở Biện Lương đã xảy ra nhiều năm như vậy, năm đó còn không phá được thì hiện tại có nhắc lại chuyện xưa chẳng phải cũng vẫn càng thêm khó khăn sao?”

Tưởng Tích Tích nắm chặt hai tay, “Không có cách nào cả, chính là vì vụ án của Tiêu tiểu muội không có manh mối gì, cho nên mới không thể không xuống tay từ vụ án ở Biện Lương, có lẽ đại nhân có hỏa nhãn kim tinh, thật sự có thể phát hiện mối liên hệ trong đó.”

“Trình huynh đúng là có năng lực này, về chuyện này ta cũng không có nửa phần nghi ngờ,” Lưu Tự Đường lại uống một ngụm trà, “Hôm nay ngươi tới tìm ta ngoại trừ nói lời cảm tạ thì có phải còn muốn ta giúp phá án không? Rốt cuộc thì ở Biện Lương ta còn có được vài bằng hữu.”

Tưởng Tích Tích nhìn thẳng hắn, “Hôm nay ta tới tìm Lưu đại nhân, xác thật là có việc muốn nhờ, chẳng qua chuyện này cùng với vụ án kia không liên quan gì đến nhau, ta muốn ngươi giúp ta tìm một người.”

Lưu Tự Đường nhướng mày, “Tưởng cô nương muốn tìm ai?” Hắn trầm tư một chút, “Từ từ, ngươi nói ngươi muốn tìm người, mà không phải Trình huynh muốn tìm người, nói như vậy, ngươi làm chuyện này là đang gạt hắn hả? Chẳng lẽ người này lại có quan hệ gì với Trình huynh sao?”

Tưởng Tích Tích nhấp môi nói, “Chỉ mong bọn họ không có quan hệ gì, hơn nữa vĩnh viễn đều không cần có quan hệ gì.”

Lưu Tự Đường thấy sắc mặt nàng nghiêm túc thì lại thấy hứng thú, hắn lộ ra biểu tình tò mò, “Vì sao?”

“Lưu đại nhân nếu hỏi đến căn nguyên thì ta sẽ đi cầu người khác.” Tưởng Tích Tích nói xong liền đứng dậy ngay.

Lưu Tự Đường vội đầu hàng, “Ta không hỏi, ta chỉ phụ trách hỏi thăm, chờ lúc nào ngưoi muốn nói thì nói được không.”

Tưởng Tích Tích lúc này mới lại ngồi xuống, nàng nhúng một chút nước trà rồi vẽ một khuôn mặt lên bàn, “Hắn là quân nhân, quân hàm hẳn là không thấp, bên trong áo giáp là áo màu đỏ, đúng rồi người nọ có đặc điểm đặc thù,” nàng vừa nói vừa vẽ trên gương mặt kia một đạo vết sẹo, “Trên mặt hắn có một vết sẹo, xỏ xuyên qua toàn bộ khuôn mặt, từ lông mày lướt qua đôi mắt, mãi cho đến nửa kia của khuôn mặt.”

Nghe lời này, Lưu Tự Đường đem cái chén trong tay buông ra, “Người này ta biết, hắn tên là Hà Tư, mới từ biên cảnh Tây Bắc hồi kinh, được thánh thượng phong làm thủ lĩnh cấm vệ quân. Người này cương trực công chính, trị quân nghiêm minh, rất được thánh thượng thưởng thức.”

Trên mặt Tưởng Tích Tích vui vẻ hỏi, “Hóa ra ngươi biết hắn, vậy tốt quá, nhưng ta muốn hỏi việc nhà của hắn.”

“Việc nhà?”

Tưởng Tích Tích ngập ngừng nói, “Ví dụ…… Ví dụ quan hệ của hắn với thê tử như thế nào, hắn ở trong thành có …… Có lời đồn đại nào khác không?”

Nghe vậy, Lưu Tự Đường lắc đầu cười nhạt, “Hà Tư vẫn luôn ở tái ngoại, gần đây mới hồi kinh, lúc hắn ở tái ngoại ta không rõ nhưng nếu nói đến gia đình thì chuyện này lại rất đơn giản. Bởi vì đến giờ hắn vẫn côi cút một người, vẫn chưa cưới vợ. Còn chuyện nam nữ đồn đại vớ vẩn thì ta chưa bao giờ nghe thấy, nhưng thật ra có không ít người ở phía sau lưng nghị luận, nói Hà tướng quân đến bây giờ cũng không cưới vợ, chắc là do có bệnh kín gì đó không tiện nói ra. Đương nhiên ta không tin chuyện này, nhưng dựa vào những lời đồn này thì có thể chứng minh hắn là quân tử giữ mình trong sạch, trên phương diện nam nữa luôn là không có gì khuất tất.”

“Nếu trong lòng hắn vẫn luôn có một người hắn không thể quên được thì sao?” Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm dấu nước trên bàn, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này.

Lưu Tự Đường ngẩn ra, “Ngươi nói ai?”

Tưởng Tích Tích cười, “Không có gì, hôm nay đa tạ Lưu đại nhân.”

***

Từ điện Quốc Khánh đi ra, Triệu Trạch Bình liền bước đi như bay, dọc theo ngự đạo mà đi ra ngoài, phía sau thỉnh thoảng có tiếng người gọi nhưng ông ta giả vờ không nghe thấy, bước chân lại càng nhanh hơn. Có điều mấy vị đại thần phía sau vẫn không tính buông tha, Triệu Trạch Bình đã xuyên qua vài cánh cửa mà vẫn từ khóe mắt nhìn thấy cách đó không xa có người đi theo. Lúc đi qua một cửa thùy hoa, ông ta đơn giản liền rẽ trái, trốn vào bên trong một mảnh hoa cỏ tươi tốt xanh um bên trong.

Mấy người đuổi theo phía sau cũng chạy tới, bọn họ dừng lại bên cạnh bụi cây mà Triệu Trạch Bình ẩn thân tay che trên trán để nhìn ngó xung quanh.

“Triệu đại nhân chạy đi đâu rồi? Sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi gì thế?”

“Không nghĩ tới lão nhân này lại vẫn lưu loát như thế, nhưng lỗ tai sao lại điếc vậy, chúng ta gọi hơn mười lần mà ông ta vẫn không nghe thấy.”

“Sao lại không nghe thấy, ông ta chính là đang trốn chúng ta đó, đã không cho tặng lễ vào cửa thì càng sẽ không nghe mấy người chúng ta lải nhải đâu. Lão gia tử này trong lòng hiểu hết, thôi đành, ông ta thanh cao như vậy, chúng ta cũng chẳng cần phải như keo da chó dán lên, một hai dính vào không rời.”

Vài người mắng Triệu Trạch Bình một phen, cuối cùng trút được cỗ ác khí trong lòng liền hất tay áo mà đi ra ngoài cung.

Triệu Trạch bình đang trốn trong lùm cây thấy bọn họ đã đi xe mới vỗ vỗ bùn đất trên góc áo, chuẩn bị đứng lên, nhưng còn chưa đứng thẳng thân mình thì đã nghe thấy cách đó truyền đến một tiếng cười duyên, “Triệu đại nhân quyền khuynh triều dã thế nhưng cũng có lúc quẫn bách thế này, giống con chó con mèo nhỏ trốn ở đây. Chẳng nhẽ không sợ bị người ta chê cười hả.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Triệu Trạch Bình cũng đã đoán được người tới là ai, ông ta quay lại thì thấy cách đó không xa có một thân ảnh thướt tha đang đứng bên một cái cổng vòm.

Mặc dù đứng ở dưới bóng râm nhưng vẫn có thể nhìn rõ cái cổ thon dài của nàng ta, rõ ràng là một mỹ nhân hiếm có. Nàng ta cứ thế yên tĩnh đứng dưới cổng vòm, một bàn tay nhẹ đặt lên tường, chỉ có thế đã khiến hoa cỏ xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc, ngay cả chim chóc cũng cẩn thận kêu, cẩn thận mà đậu trên cây đánh giá nàng ta, giống như sợ tiếng kêu của mình sẽ phá hủy cảnh tượng linh động duyên dáng như vẽ này.

“Hoa nhị phu nhân.” Triệu Trạch Bình cầm vạt áo bước ra từ trong bụi cây, “Nhiều năm không thấy, phu nhân vẫn không thay đổi, vẫn giống như lúc mới vào Tống cung.”

Nữ tử bị gọi là Hoa nhị phu nhân kia bất động, “Triệu đại nhân nói đùa, lúc ta mới đến ngây thơ đến cỡ nào, ta cho rằng mọi người trên thế gian này sẽ đối sử thật tình với ta, nhưng thời gian qua đi, đến hiện tại ta mới hiểu được, nữ nhân, đặc biệt là người trong thâm cung, chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay nam nhân mà thôi. Hắn đem ngươi đặt ở chỗ nào thì đã sớm tính kỹ, thế cũng thôi đi nhưng hắn lại còn phải dùng hoa ngôn xảo ngữ để dỗ ngươi đến ngoan ngoãn. Kỳ thật nữ nhân chúng ta chẳng qua chỉ là bàn đạp để bọn họ đạt được quyền lực, còn cái gọi là thật tình thì đến nửa điểm cũng không có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play