Trình Mục Du thử đem thân thể cách xa hơn, nhưng giống như Yến Nương nói, càng động đậy thì tơ nhện càng cuốn chặt. Tơ nhện đột nhiên thu lại, đem hai người trói càng chặt hơn. Hắn thở dài, chỉ đành học bộ dáng của Yến Nương, đem thân thể hoàn toàn thả lỏng, dựa vào trên lưng nàng, lúc này mới cảm thấy thân thể khoan khoái một chút.
“Đại nhân, tim ngài đập thật là lợi hại.”
Sau lưng truyền đến một trận cười ngả ngớn, Trình Mục Du rùng mình, cơ bắp đều cứng đờ. Tơ nhện cảm giác được biến hóa trên thân thể hắn nên nháy mắt đã đem hắn quấn chặt lại, thân thể hai người lại dán chặt, sau lưng hắn là một mảnh lạnh lẽo.
“Thả lỏng đi, bằng không, chúng ta vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi nó.” Yến Nương vẫn đang cười, nhưng lần này hắn không nghe được trào phúng trong giọng nói của nàng nữa, vì thế liền nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng dời đề tài.
“Cô nương, lần này ta đến Nhữ Châu thật ra có chút phát hiện, có lẽ cô nương sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Hả? Là cái gì?”
“Thứ người Hồ gia muốn hồi sinh chính là một lão khất cái tên Tôn Hoài Cẩn. Lão nhân này hiểu không ít tà thuật, hắn bị bệnh hiểm nghèo, liền muốn dùng tính mạng người khác đến giúp mình tục mệnh (kéo dài sinh mệnh).”
“Tục mệnh? Đây chính là tối kỵ của Đạo gia, phải chịu trừng phạt của thiên đạo đó.”
“Vậy nếu người bị hại đồng ý thì sao?”
“Sao có thể?”
Trình Mục Du cười đạm mạc, “Hắn lấy cớ chữa bệnh, dùng tính mạng người nhà bệnh nhân để làm điều kiện trao đổi, giúp chính mình tục mệnh.”
“Lấy mạng đổi mạng ư?” Yến Nương nghiêng đầu, “Ta thật ra có nghe qua, nhưng thân nhân sống lại nhưng mình lại chết, cũng chẳng phải cuộc mua bán có lời,trên đời này có mấy người sẽ đồng ý chứ?”
“Nếu bọn họ không biết thì sao? Tôn Hoài Cẩn kia có một cái bát đồng, bên trong bát ngầm dán mấy tờ giấy vàng, đây cũng không phải giấy vàng bình thường mà là một tờ khế ước, bên trên viết bát tự của người bệnh, phàm là tiền đồng rơi vào bát liền đại biểu rằng người ta đồng ý với điều kiện của hắn, đổi gia quyến lấy tính mạng bệnh nhân. Như vậy sẽ mạng người để giúp hắn kéo dài mạng mình, ngươi nói xem cuộc làm ăn này có lời không.”
“Sau đó thì sao? Hắn thần thông quảng đại như vậy, vì sao lại bị giết để người Hồ gia phải phí sức lực giết nhiều người như thế đến hồi sinh hắn?”
Trình Mục Du nhìn ánh trăng trên bầu trời, “Theo nhân chứng còn sống sót kia nói thì lúc Tôn Hoài Cẩn muốn giết ông ta thì bên tai lại vang lên một tiếng huýt sáo, thanh thúy sắc nhọn, đâm vào tai ông ta ầm ầm. Đưa mắt nhìn lại thì thấy trong màn sương mù dày đặc có một lão đạo mặc quần áo màu lam, đi đến. Lão đạo kia có một đôi mắt sắc bén như diều hâu, mắt sáng như đuốc. Hắn ta đi đến bên cạnh Tôn Hoài Cẩn, cười hắc hắc, chưa nói hai lời đã móc ra một cây gậy sắt, đánh vào trên người Tôn Hoài Cẩn. Tôn Hoài Cẩn thậm chí không kịp cầu cứu, đã bị cây gậy sắt này đánh đến chia năm xẻ bảy, thân thể nứt toác giữa không trung, vỡ thành mấy khối. Nhìn thấy tình cảnh thảm thiết như vậy, người kia lập tức bị dọa hôn mê, chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện lão đạo kia đã không còn nữa mà cái xác của Tôn Hoài Cẩn cũng thiếu một bộ phận.”
“Cánh tay?”
Trình Mục Du gật gật đầu, “Tôn Hoài Cẩn có một đồ nhi, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã còng lưng, cho nên nhân chứng kia đoán rằng chính là tên đồ nhi lưng còng kia đã cầm cánh tay của ông ta đi.”
“Đồ nhi của Tôn Hoài Cẩn chính là Hồ gia lão thái gia?” Yến Nương đoán được đáp án, nhưng nàng bỗng nhiên rùng mình hỏi, “Đại nhân, lão đạo kia có bộ dáng gì?”
“Trên cổ hắn có một vết sẹo giống một cái dây thừng.”
Phía sau đột nhiên không có động tĩnh, không khí giống như bị đông cứng lại, mỗi lần hô hấp giống như vô cùng thống khổ.
Một lát sau, Trình Mục Du rốt cuộc nhịn không được, đi đầu đánh vỡ sự trầm mặc dọa người này, “Cô nương, ta nghĩ lão đạo kia có thể là chủ nhân cuốn quái thư kia không? Ta vốn tưởng hắn chính là ma vương đôi tay nhuộm máu người vô số, nhưng xem ra hắn không chỉ giết người mà còn cứu người, thật sự làm ta có chút không hiểu.”
Yến Nương vẫn không nói gì, nhưng Trình Mục Du cảm giác được tơ nhện trên người lại lần nữa buộc chặt, cách quần áo cắt lên da thịt hắn, tứa máu. Hắn kinh hoảng quay đầu lại, nhìn thấy Yến Nương thẳng tắp đứng ở phía sau, trên cánh tay lõa lồ có trồi lên ngân quang nhàn nhạt, nhìn kỹ thì thấy đó là từng khối vảy thật nhỏ. Nhưng hắn còn chưa nhìn kỹ thì ngân quang liền biến mất, nàng lại khôi phục bộ dáng vốn có, mà tơ nhện cũng thả lỏng ra.
“Lời ta chọc cô nương tức giận sao?”
Không nghe được đáp án thì hắn biết mình đoán đúng rồi, vì thế đành tự mình nói, “Trong lòng cô nương có một vết thương không lành, cũng có người không bỏ xuống được, những điều này ta đều biết. Ta không biết phải khuyên ngươi như thế nào, nhưng hôm nay ta muốn kể cho cô nương một câu chuyện xưa. Năm 21 tuổi, ta tùy quân tiến đến bắc phạt, hai quân Tống và Liêu chiến đấu kịch liệt ở hai mươi dặm về phía bắc Ích Tân Quan gần một ngày, máu chảy thành sông, Tống quân thương vong thảm thiết, trong sách sử gọi là ‘Ngàn vạn cái chết’. Kỳ thật, ta vốn dĩ cũng là một trong ngàn vạn cái xác kia, chẳng qua lúc Liêu quân đem mũi tên bắn về phía ta, Lý Kiến Long tướng quân đã liều mình thay ta chắn một mũi tên. Hắn đã chết, trở thành anh hùng trong cảm nhận của mọi người, mà ta thì vẫn sống, cẩu thả mà sống. Lòng ta hối hận vạn phần, suốt ngày lấy rượu giải sầu, khi đó ta thường nghĩ, nếu người sống sót là hắn mà không phải ta thì có lẽ sau đó chúng ta có thể chiến thắng trở về, cũng không cần hy sinh nhiều huynh đệ như vậy, mà ta cũng không cần nhận hết chỉ trích của người khác, không cần mỗi khi nhớ tới tướng quân thì lại khổ sở không kiềm chế được. Thẳng đến khi trở về Biện Lương, gặp mẫu thân của Lý tướng quân, bà ấy nghe người khác nói, biết ta chính là người con bà liều mình để cứu thì không những không trách cứ ta mà còn đem ta thành nghĩa tử, thường mời ta đến nhà gặp mặt. Dưới sự an ủi của bà ta mới không còn suy sụp, mà dần dần tỉnh lại.”
“Ngươi có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng mình không có nghĩa là người khác cũng có thể làm được.” Yến Nương không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn.
“Ngươi sai rồi, khúc mắc của ta đến bây giờ vẫn chưa cởi bỏ được, trận chiến kia quân ta bị đánh thảm hại như vậy, Lý tướng quân lại bởi vậy mà chết ở nơi tha hương, vô luận như thế nào ta đều không thể quên. Nhưng ít nhất ta đã làm được một việc, đó là không đi trách cứ bản thân mình.”
“Lý lão thái thái nói cho ta, nếu người sống bởi vì người chết rời đi mà tự hãm trong tự trách vậy thì người chết đi sẽ không thể an tâm được. Bà ấy nói, lúc chưa gặp ta, mỗi ngày bà ấy đều mơ thấy nhi tử của mình, ở trong mộng, Lý tướng quân mặt ủ mày chau, giống như có thứ gì đó ràng buộc không cho hắn rời đi. Lý lão thái thái nói, thứ kia chính là chấp niệm của ta, nếu người sống chấp niệm quá sâu thì sẽ bám lấy bước chân người chết, để bọn họ muốn sông không được muốn chết không xong, suốt ngày phải chịu thống khổ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT