Ngưng thần bế khí đứng như thế thật lâu Tưởng Tích Tích vẫn chẳng nghe thấy cái gì. Thần kinh
căng chặt của nàng lúc này mới thả lỏng xuống. Nàng cho rằng mình chỉ
nghe thấy một tiếng mèo hoang mùa xuân thôi nên tự mắng mình trong lòng: Tưởng Tích Tích ơi Tưởng Tích Tích, uổng công ngươi còn là bộ khoái.
Sao lại giống một kẻ chưa hiểu việc đời, gặp được một chút gió thổi cỏ
lay đã bắt đầu sợ bóng sợ gió chứ?
Ánh
trăng rốt cuộc cũng ló ra từ mây đen, nhưng ánh sáng của nó giống như mờ nhạt hơn, không còn trong sáng như lúc trước. Tưởng Tích Tích lại nhìn
thoáng qua mặt trăng kia sau đó xoay người chuẩn bị về phòng. Nhưng nàng vừa bước hai bước thì đột nhiên dừng lại.
“Sát sát sát…… Sát sát sát sát……” Chỗ bóng tối ven tường truyền đến một loạt tiếng vang quái dị. Tiếng động kia thực rõ ràng, từng chút đánh vào
lòng Tưởng Tích Tích, đánh vỡ tự tin nàng thật vất vả mới lập ra được.
Nàng nắm chặt nắm tay, chậm rãi quay đầu về phía bên phải, phát hiện
cách mình không xa bên góc tường có một nữ nhân. Nữ nhân kia không vấn
tóc, mái tóc thật dài rũ ra hai bên sườn, che khuất khuôn mặt của nàng
ta. Nàng ta mặc một kiện trung y màu trắng, không mặc áo khoác, quần áo
giống như bị ướt sũng nước, cổ tay và vạt áo không ngừng có giọt nước
chảy ra. Tay nàng ta đang cào lên tường, một chút lại một chút, phát ra
âm thanh “Sát sát”, không ngại móng tay bị đứt gãy cũng không dừng lại.
“Cô nương……” Tưởng Tích Tích cau mày đi về phía trước. Nàng cảm thấy nữ
nhân này có thể bị điên, nếu không sao lại nửa đêm lại một mình đứng ở
chỗ này cào tường chứ, “Ban đêm gió lớn, ngươi ăn mặc đơn bạc, mau trở
về phòng đi.”
“Không thể quay về.” Nàng
kia giống như đáp lại lời nàng, lại như đang tự lẩm bẩm. Nàng ta không
thấy Tưởng Tích Tích, ngược lại đem đôi tay khảm nhập vào mặt tường,
càng thêm nỗ lực đào. Chỉ nghe thấy vài tiếng “băng”, móng tay nàng ta
đứt mấy cái, máu tươi từ đầu ngón tay trào ra nhiễm đỏ trên tường. Tưởng Tích Tích nhịn không được cầm ngón tay của chính mình nhưng nàng kia
lại giống như không có cảm giác đau, vẫn dùng tay đó vào vào mặt tường,
làm vôi rụng lả tả bay xuống dưới.
“Dừng
tay.” Tưởng Tích Tích thật sự nhìn không được, nàng bắt lấy cánh tay
nàng kia quát lớn, “Ngươi không đau sao? Móng tay cũng đứt rồi.”
Nàng kia chậm rãi quay đầu lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng đến xanh. Tưởng
Tích Tích lắp bắp kinh hãi, bởi vì nàng thấy trên trán nữ tử có khắc một con hắc xà. Con rắn kia là được người ta khắc lên, thân rắn vừa đen lại thô, bọc trong hoa văn khó coi, đầu rắn ngẩng cao hung ác phun lưỡi ra
bên ngoài.
“Là ai biến ngươi thành bộ
dáng này?” giọng Tưởng Tích Tích run rẩy, nàng bước lại gần hơn, muốn
duỗi tay ôm lấy thân thể đang run lên bần bật kia.
“Cô nương, ngươi đang nói chuyện với ai thế?” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói, Tưởng Tích Tích quay đầu lại thì thấy phía sau là một nữ tử cao gầy. Sắc mặt nàng ta lạnh lùng, biểu tình vô cảm khiến người ta
có cảm giác không nên đến gần.
“Nàng……”
Tưởng Tích Tích chỉ vào phía trước nhưng đột nhiên nghẹn họng, nửa chữ
cũng không nói được bởi vì nữ nhân trên đầu có khắc dấu hắc xà kia đã
không thấy đâu. Nàng ta giống như hóa thành một làn khói bị gió thổi đi
mất. Tưởng Tích Tích nhìn phía mặt tường, phát hiện dấu máu kia cũng đã
biến mất, nhưng vừa rồi chính nàng nhìn thấy mấy cái móng tay của nàng
ta đều bị bẻ gãy, trên mặt tường để lại ấn ký huyết nhục mơ hồ cơ mà.
“Cô nương, ngươi là khách của Kinh phủ sao? Sao ta chưa bao giờ thấy
ngươi?” Nữ tử phía sau lại lên tiếng, ngữ điệu tuy không có phập phồng
nhưng lại nghe không ra có chút gì là tôn trọng ở đây.
“Đêm nay ta mới đến trong phủ cho nên cô nương không nhận ra cũng đúng thôi.” Tưởng Tích Tích vội vàng đáp.
Nàng kia trầm tư rồi nói, “Ta đã biết, vừa rồi gã sai vặt trông cửa có tới
báo nói có nhân gia của một hộ họ Dương tới đầu nhập Kinh phủ. Nói vậy
ngươi chính là muội tử của Dương gia đại thẩm sao?”
Tưởng Tích Tích thấy nàng ta khí độ cao nhã, cách nói năng bất phàm thì biết
chắc chắn không phải nha hoàn hạ nhân. Hiện tại lại nghe nàng ta nói như vậy thì nàng đoán được thân phận của nàng ta rồi, “Ta xác thật là muội
tử của Dương đại thẩm, cô nương có phải chính là Kinh tiểu thư?”
Nàng kia hơi hơi gật gật đầu, sau đó nói với Tưởng Tích Tích, “Đã trễ thế
này vì sao cô nương còn không nghỉ ngơi? vừa rồi ta ngẫu nhiên đi qua
nơi này, mơ hồ nghe được cô nương đang cùng ai đó nói chuyện. Lúc đi đến đây lại chỉ thấy cô nương có một mình,” nàng ta nhìn trái phải, “Không
biết vừa rồi cô nương đang nói chuyện với ai?”
“Ta cũng là ngủ không được mới ra đây đi dạo, không nghĩ tới đi đến đây lại thấy một bóng đen nên thuận miệng hỏi một câu. Người nọ đi rất nhanh,
lập tức đã không thấy tăm hơi cũng không biết có phải hạ nhân trong phủ
hay không.” Tưởng Tích Tích hàm hồ nói, bởi vì chính nàng vừa rồi cũng
bán tín bán nghi chuyện vừa rồi nên làm sao có thể giải thích với vị
Kinh tiểu thư này cho rõ ràng được?
“Bóng đen sao?” Trên mặt Kinh tiểu thư hiện lên một tia nghi ngờ nhưng rất
nhanh đã bị nàng ta áp chế, “Tốt nhất cô nương không nên đi loạn. Thủy
tai vừa mới qua, lưu dân rất nhiều, Kinh gia cũng khó bảo đảm sẽ không
bị kẻ trộm nhớ thương. Cô nương vẫn nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tưởng Tích Tích hành lễ sau đó định rời đi nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì
nên hỏi một câu, “Kinh tiểu thư, Phật tháp này ta nhìn có vẻ tốt, không
biết ban ngày ta có thể vào thắp mấy nén hương không?”
Kinh tiểu thư ngây ra một lúc, một lát sau nàng ta mới nhìn tòa tháp cao
kia, trong mắt có một tia sáng khác thường chớp động, “Người ngoài cho
rằng phụ thân tin phật cho nên mới xây cất tòa tháp này nhưng kỳ thật
không phải thế. Tòa tháp này vốn là tế điện cho mẹ đẻ ta, luôn chỉ mở
cho người Kinh gia, cho nên thật sự không tiện……”
“Thực xin lỗi, nhắc tới nỗi bi thương của cô nương rồi.” Tưởng Tích Tích vội
vàng xin lỗi, nhưng Kinh tiểu thư cũng không đáp lại nàng. Nàng ta ngưng thần nhìn Phật tháp sau bức tường cao, cả người tựa như hoàn toàn chìm
đắm trong suy nghĩ phiền muộn.
Tưởng Tích Tích không muốn lại quấy rầy nàng ta nên yên lặng lui ra phía sau chuẩn bị lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này nhưng Kinh tiểu thư
đột nhiên gọi nàng: “Cô nương, trong lòng có Phật thì sẽ được Phật che
chở. Nếu không mỗi ngày dâng hương cho pho tượng phật này cũng chẳng có
chút tác dụng gì.” Nói xong nàng ta không nhìn Tưởng Tích Tích một cái
đã cất bước rời đi.
Tưởng Tích Tích nhìn
bóng dáng nàng kia đi xa dần, trong lòng thở dài: Vị Kinh tiểu thư này
thế mà lại là người thú vị. Tuổi không lớn nhưng nàng ta giống như người đã hiểu vạn vật trong thế đạo. Nàng lại nhìn chỗ bạch y nữa tử vừa rồi
đứng, nơi đó vẫn trống rỗng một mảnh, nửa bóng người cũng không có,
giống như tất cả những chuyện trước đó chỉ là ảo giác của nàng. Một trận gió thổi tới khiến Tưởng Tích Tích run run vài cái, trong lòng không
khỏi sinh ra vài phần hàn ý. Cái lạnh này càng ngày càng sâu, lan ra
từng chút, lan đến tận xương tủy, ngay cả ánh sáng của Phật tháp cũng
không thể xua tan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT