Phàn Tình giận nói một tiếng: “Ngươi chừng nào thì mới có thể có chút tiền đồ, cả ngày đến chỗ ta lấy tiền. Tuy nói hắn cũng sẽ không làm gì ta nhưng mỗi ngày bồi tên tàn phế đó ngắm hoa uống trà, một chút ý tứ đều không có.”
“Ai u, cô nãi nãi của ta, ngươi đừng coi mình vô tội thế chứ, nhìn xem, vòng tay này lóe đến mắt ta mở không nổi nữa rồi, hắn mua cho ngươi phải không, ngươi thật ra có thể từ chối mà.”
“Ta còn không phải là vì chúng ta, nếu không để dành chút tiền riêng, chỉ dựa vào mấy đồng tiền giết heo của cha ngươi thì ngươi chừng nào mới đủ tiền cưới ta? Ngươi thế nhưng lại không cảm kích mà trách ta, thật là chó cắn Lã Động Tân.” (Không biết lòng người tốt)
“Được, được, Tình nhi ngoan, ta biết sai rồi, thơm một cái, không tức giận nữa.”
Tưởng Tích Tích hơi hơi thò đầu ra ngoài cửa, đúng như nàng sở liệu, người đang nói chuyện với Phàn Tình chính là Vương Ngộ Thần, hiện tại, hai người giống hai sợi dây thừng dính vào bên nhau, dây dưa khó phân. Tâm nàng như bị người ta nắm lên rồi lại ném xuống, nhẹ treo ở giữa không trung, không sao ổn định lại. Bừng tỉnh lại, nàng nhớ tới ánh mắt Dụ Vô Thương nhìn Vương Ngộ Thần ở trước tằm thần điện, hắn hẳn cũng có hoài nghi về mối quan hệ giữa Phàn Tình cùng Vương Ngộ Thần, nhưng hắn vì sao vẫn giữ bộ dáng không dao động đó? Chẳng lẽ, hắn cảm thấy chính mình không xứng với Phàn Tình, cho nên đến quyền chất vấn cũng không xứng có được sao?
Một cơn gió đêm thổi tới, con mèo trong ngực nàng ngước cổ lên, ở trong không khí dùng sức ngửi mấy cái, bỗng nhiên, nó từ trong ngực Tưởng Tích Tích tránh thoát ra, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở trên đường lát đá, hướng về phía bóng tối nồng đậm, thân thể màu trắng rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Cũng may hai người ngoài cửa đang đến hồi lửa nóng, hoàn toàn không phát hiện có một con mèo từ bên người bọn họ lướt qua. Tưởng Tích Tích buông một hơi, vừa muốn trở lại trong viện thì bên tai lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân nhỏ vụn, rất nhẹ, nhưng cũng rất nhanh, rậm rạp như giọt nước trên con đường lát đá, từ nơi không xa hướng tới bên này, che trời lấp đất mà chạy tới.
Là cái gì? Tuyệt đối không phải tiếng bước chân người mà giống tiếng chân động vật. Tưởng Tích Tích nhìn một đầu khác của con ngõ nhỏ, bên đó rất tối, những con vật nhỏ đó giấu trong bóng tối kia, phát ra tiếng vang sột sột soạt soạt, kết bè kết đội theo con phố chạy tới. Nàng híp mắt, nín thở ngưng khí hướng bóng tối bên kia đi qua, bỗng nhiên, bên trong lóe ra vài ánh lục quang, trong bóng đêm đặc biệt chói mắt, đâm vào tim nàng đau đớn.
“Oa, Vương Ngộ Thần, bên kia, giống như có thứ gì đó.” Phàn Tình rốt cuộc cảm thấy được cái gì đó không đúng, nàng đẩy ra nam nhân đang triền ở trên người mình, ngón tay như ngọc hành chỉ về hướng kia của con phố.
Nhưng lúc Vương Ngộ Thần quay đầu lại thì những tiếng bước chân nhỏ vụn đó đã dần dần rời xa, biến mất ở trong bóng đêm dày đặc của trấn Thanh Thủy.
“Cái gì? Ta chẳng nhìn thấy gì cả.” Giọng nói của Vương Ngộ Thần còn mang theo chút thèm thuồng, hắn vừa định lần nữa ôm Phàn Tình vào trong lòng thì lại bị nàng ta một phen đẩy ra.
“Được rồi, lòng ta đột nhiên loạn lắm, ngươi đi nhanh đi, trong chốc lát nếu bị nương ta phát hiện thì không tốt đâu.”
Vương Ngộ Thần không lay chuyển được nàng, chỉ có thể hậm hực rời đi. Nhìn thấy hắn đi rồi, Tưởng Tích Tích mới bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng đi vào trong, nhưng nàng đi quá muộn, phía sau “Kẽo kẹt” một tiếng, Phàn Tình đã đẩy cửa viện đi vào. Trong lòng Tưởng Tích Tích nói không ổn, nhưng lại cái khó ló cái khôn xoay người, giả nhưng mình mới vừa đi từ trong phòng ra.
“U,” Phàn Tình bị nàng dọa hoảng sợ, “Hơn phân nửa đêm ngươi như cây gỗ đứng ở chỗ này là muốn hù chết người hả.”
“Ta…… Nghe được chút thanh âm, cho nên ra nhìn xem.”
“Ngươi cũng nghe tới rồi?” Mặt Phàn Tình ở trong bóng đêm như ẩn như hiện, trên mặt nàng có chút hồ nghi, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén, to đến dọa người, cằm lại rất nhọn, hướng phía trước cong cong như móc câu, tựa như một con chuột vậy.
Tưởng Tích Tích rùng mình một cái, “Có thể là nghe lầm, ta về phòng trước.”
“Tưởng cô nương,” Phàn Tình chắn trước người nàng, đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng, trong nháy mắt tiếp theo, Tưởng Tích Tích cơ hồ cho rằng trong mắt nàng ta có ánh sáng màu xanh lóe ra, nhưng nàng ta lại chỉ cười cười, duỗi tay chụp lên vai Tưởng Tích Tích hai cái, “Gió lớn, ngươi sớm đi nghỉ đi.”
Tưởng Tích Tích không hiểu hàm nghĩa trong nụ cười của nàng ta, vừa muốn xoay người, lại nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, mấy ánh lửa vàng nhẹ lướt qua trước cửa.
Phàn Tình chạy đến cạnh cửa, hướng ngõ nhỏ hô, “Đã xảy ra chuyện sao?”
Những người kia đã chạy xa, nhưng giọng họ lại được gió đêm thổi vào trong tai Tưởng Tích Tích, “Tằm túy, tằm túy xuất hiện.”
***
Cửa nhà Dụ gia bị trấn dân vây quanh một tầng lại một tầng, Tưởng Tích Tích đi theo Phàn thị tỷ muội luồn lách nhưng vẫn không chen vào được. Còn may Phàn Tình thấy được một lão nô của Dụ gia từ bên trong đi ra, vội kéo lấy ông ta, “Thích thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thích thúc thấy là Phàn Tình thì cau mày than vài tiếng, xoa tay nói, “Chết hết rồi, giống hệt 16 năm trước.”
“Cái gì đã chết hết?” Tưởng Tích Tích thấy thần sắc mấy người ngưng trọng, nhịn không được xen mồm nói.
Phàn Ấm đem nàng kéo đến một bên, đè thấp thanh âm nói, “Ngươi là người xứ khác, cho nên không biết, mười sáu năm trước, trấn Thanh Thủy từng có một hồi dịch bệnh, mà dịch bệnh kia bắt đầu khi con tằm chết. Đầu tiên là tằm, sau chính là người, lúc ấy không có nhà nào tránh được, từng nhà đều có tang ma, đầu đường không hề có hài tử chơi đùa, cửa thành đều vì người trở quan tài ra mà tắc nghẽn. Lúc ấy, trong trấn Thanh Thủy truyền lời đồn về Bạch y nhân câu hồn, vừa đến buổi tối, trấn dân đều đánh đồng la đuổi quỷ, nhưng lời đồn đãi dù sao cũng chỉ là lời đồn, chưa có ai từng gặp Bạch y nhân kia. Mọi người chỉ nói hắn là tằm túy, nhưng tằm túy rốt cuộc là cái gì, là bệnh, là chuột, hay là đồ vật khác thì chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.”
“Nhưng ngươi nói chuột sẽ ăn tằm, đây là chuyện hết sức bình thường, vì sao đêm nay mọi người lại khẩn trương như vậy?”
Phàn Ấm yên lặng lắc lắc đầu, “Đó là bởi vì đây là Dụ gia, Dụ gia là nhà giàu về nuôi tằm, riêng tằm thất đã có hơn mười gian, nếu tằm nhà họ đều chết hết thì ngươi cho rằng chỉ có mấy con chuột có thể làm ra sao?”
Tưởng Tích Tích sửng sốt, lập tức nghĩ đến những tiếng bước chân tinh mịn mới nghe được vừa rồi. Chẳng nhẽ đó là do chuột phát ra sao? Nhưng chuột phát ra động tĩnh rất nhỏ, mặc dù đạp lên trên đường có giọt nước thì cũng không thể có thanh âm lớn như thế, trừ phi…… Trừ phi số lượng của chúng là kinh người, mênh mông cuồn cuộn một đoàn, mới có khả năng phát ra tiếng vang như vậy, mới có khả năng cắn chết toàn bộ tằm của Dụ gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT