Vân Oanh tám tuổi năm
đó cuộn tròn trong tuyết lạnh, một tầng quần áo mỏng trên người đã bị
nước tuyết làm cho ướt sũng đông thành một tầng băng bao trùm lên thân
thể gầy yếu của nàng. Nhưng nàng cũng không cảm nhận được điều đó, cả
người nàng đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cảnh vật trước mắt cũng dần mơ hồ. Lúc mí mắt sắp khép lại thì nàng thấy trên đầu tường có một con
quái điểu màu đen. Con chim kia nghiêng đầu nhìn nàng trong chốc lát,
sau đó chậm rãi hóa thành một hắc y phụ nhân, theo mặt tường trượt xuống dưới, nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng.
“Nương, nương……” Vân Oanh hoảng hốt nên nhận lầm người kia thành mẹ đẻ mình.
Nàng ta dùng hết một tia khí lực cuối cùng bò qua tóm lấy góc áo phụ
nhân kia sau đó ngã xuống, cả người rơi vào trong bóng tối vô biên.
Lúc Vân Oanh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một cái giường hẹp,
dính đầy dầu mỡ, hơn nữa còn có một loại mùi khó ngửi, vừa nhìn đã biết
là chăn đệm lâu chưa giặt. Nhưng nàng ta cũng chẳng để ý, sau khi trải
qua nỗi khổ bị đông lạnh thì có thể ở nơi ấm áp như thế này với nàng ta
mà nói đã là thiên đường rồi. Ngoài cửa sổ nắng sớm đã rực rỡ, nàng ta
phát hiện mình đang ở trong một cái sân dành cho hạ nhân của Tê Phượng
Lâu. Mà nơi này thuộc về một nữ nhân gọi là Thanh Bà.
Thanh Bà làm công việc nặng nề, dơ bẩn và khổ cực nhất Tê Phượng Lâu. Đó
chính là giặt quần áo cho các cô nương. Để tìm được một người như vậy,
Hoa Cô đúng là đã phí một phen công phu. Bởi vì Đại Tống tuy rằng dân
phong cởi mở nhưng đối với nội y, quần áo của các cô nương thanh lâu thì vẫn có chút kiêng kị. Có điều Thanh Bà lại không thèm để ý, bà ta đến
từ ngoại phiên, vốn đã không câu nệ phong tục của người Hán, hơn nữa bà
ta cũng muốn có một nơi an cư nên ở lại Tê Phượng Lâu trong nhiều năm.
Thanh Bà ngày thường không được người ta thích nhưng bọn nha đầu bà tử trong
Tê Phượng Lâu cũng không dám bắt nạt bà ta. Một là bởi vì Hoa Cô đã nói
công việc này chỉ có Thanh Bà làm được cho nên không ai được ngáng chân
bà ta. Hai là vì Thanh Bà là người cổ quái, búi tóc của bà ta thật là
to, còn giống như một cái cung cong cong thật lớn. Hơn nữa hình như thời trẻ bà ta từng sinh bệnh nặng nên mười ngón tay uốn lượn, cong cong như móng chim, tuy không ảnh hưởng tới việc giặt quần áo nhưng người ta
nhìn thấy lại không thoải mái. Hơn nữa bà ta chẳng hé mồm nói chuyện với ai cho nên trừ phi có việc phải truyền đạt, còn lại thì mọi người đều
trốn bà ta thật xa.
Vân Oanh cũng từng
tới đưa quần áo cho Thanh Bà nhưng nàng ta chỉ nhanh chóng đem chậu đặt ở đó rồi chạy luôn chứ không dám liếc bà ta cái nào. Nhưng hiện tại tâm
trạng của nàng ta hoàn toàn bất đồng, cho nên lúc Thanh Bà đẩy cửa tiến
vào đem theo một bao màn thầu nóng hôi hổi ném lên giường thì nàng ta
chẳng những không sợ hãi mà còn nở nụ cười ngọt ngào với bóng dáng kia.
Thanh Bà mặt không biểu tình nhìn nàng ta một cái rồi lại xoay người rời đi, không nghĩ ra lại bị nữ hài sau lưng gọi lại.
“Cảm ơn…… Cảm ơn ngươi……”
“Ngươi không sợ ta sao?” Búi tóc giống như sừng trâu hơi run rẩy, bà ta quay
đầu dùng đôi mắt như chim đánh giá tiểu nữ hài trên giường.
“Ngươi nói cái này sao?” Vân Oanh cầm một sợi lông chim đen nhánh trong tay
sau đó nhìn chằm chằm Thanh Bà, xốc chăn lên rồi đi chân trần qua bên
người Thanh Bà.
“Nếu dám nói ra ngoài, ta sẽ ăn ngươi……”
Câu uy hiếp này bị một cái ôm ấm áp đánh gãy, Vân Oanh rúc vào trong ngực
bà ta, ôm chặt lấy quần áo đầy dầu mỡ của bà ta, “Ở chỗ này chỉ có ngươi tốt với ta, mệnh của ta là do ngươi cứu nên nếu ngày nào đó ngươi không vui cứ lấy đi cũng được.” Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong không khí nhưng Thanh Bà lại nghe được rành mạch, “Nương ta
lúc còn sống cũng thích mặc xiêm y màu đen, cho nên tối qua ta mới nhận
lầm, nương…… Nương……”
Tim Thanh Bà bị mấy chữ này gõ nát. Bà ta nhớ tới lúc nữ nhi của mình hấp hối cũng không
ngừng mở miệng gọi nương, cho đến khi hao hết một tia sức lực cuối cùng. Bà ta chần chờ, đối với con mồi bà ta chưa từng nương tay nhưng nữ hài
tử gầy trơ xương trước mặt này khiến bà ta dỡ xuống phòng bị, một lần
nữa biến thành một nữ tử, một người mẹ.
Từ đây Vân Oanh cùng Thanh Bà sống nương tựa vào nhau ở Tê Phượng Lâu mãi
cho đến năm nàng ta mười một tuổi, may mắn được một nhà giàu mua đi làm
nha hoàn mới kết thúc một đoạn nhân duyên này. Nhưng Vân Oanh chưa từng
rời xa Thanh Bà, chỉ cần nhàn rỗi nàng ta lại đến Tê Phượng Lâu, lẳng
lặng ngồi một bên Thanh Bà. Những lúc như thế hai người sẽ ngẩng đầu
nhìn mây bay, cảm thụ sự ấm áp của nhau. Đó là ôn nhu duy nhất họ có
trên thế gian này.
Đối với bí mật của
Thanh Bà, Vân Oanh tự nhiên biết hết nhưng từ nhỏ nàng ta đã bị cha ruột vứt bỏ nên tính tình có chút cực đoan. Hơn nữa nàng ta luôn tâm tư kín
đáo, cho nên đối với một số việc nàng ta chưa bao giờ tìm hiểu kỹ, cũng
sẽ không chủ động hỏi.
Lại qua mấy năm,
Vân Oanh hầu hạ tiểu thư xuất giá rồi đi theo làm nha hoàn hồi môn, tiến vào Hoắc phủ. Từ đây Thanh Bà dặn dò nàng ta không cần tùy tiện đến Tê
Phượng Lâu nữa. Bởi vì tuổi càng lớn thì nàng ta cũng phải nghĩ tới hôn
sự của mình. Nếu để người ta biết được nàng ta có quan hệ với Tê Phượng
Lâu thì tự nhiên sẽ có điều kiêng kị. Tuy Vân Oanh không tình nguyện
nhưng vẫn làm theo lời Thanh Bà. Có điều một tháng trước, nàng ta đột
nhiên xuất hiện ở Tê Phượng Lâu, năn nỉ Thanh Bà giúp mình giết một
người.
Thanh Bà không hỏi nàng ta nguyên
nhân, bởi vì giết người, đặc biệt là giết chết một đứa trẻ đối với bà ta mà nói chính là việc quá đơn giản. Vì thế vào một ngày kia, bà ta đúng
hẹn từ Tê Phượng Lâu ra, chuẩn bị đến trước cửa Hoắc phủ chờ. Nhưng ở
cửa Tân An phủ bà ta gặp Tấn Nhi. Ngay ánh nhìn đầu tiên bà ta đã thấy
miệng khô lưỡi khô, hoảng hốt không thôi. Cổ trùng trong bụng bà ta càng bực bội không yên, giống như muốn nhảy ra khỏi bụng. Bà ta cảm thấy
thèm muốn không thể cản nổi, đó là một loại khát vọng trước nay chưa
từng có. Nó giống một ngọn liệt hỏa hừng hực ngập tràn thân thể dơ bẩn
của bà ta dù bà ta cũng không hiểu nguyên nhân vì sao. Vì thế bà ta
phong bế tâm trí của Tấn Nhi, lại biến ra một con diều dẫn hắn rời xa
Tân An phủ, muốn tìm một chỗ yên lặng mà ăn hắn. Nhưng bọn họ vừa đi
được nửa đường thì gặp Tiểu Phu, lúc này nàng trốn ra từ trong kiệu đang một mình đi lang thang tìm Thấm Hương Trai.
Thanh Bà bỗng nhiên nhớ tới việc mình đã đồng ý với Vân Oanh nên không thể
không vứt Tấn Nhi lại mà đem Tiểu Phu rời khỏi khu phố xá sầm uất, đi
vào một chỗ hẻo lánh nơi ngoại ô, đem cổ trùng bắn vào tay nàng.
“Ngươi ở thành Tân An trốn mười năm, mãi đến gần đây mới đại khai sát giới là
vì trận hồng thủy nhiều năm mới có đúng không? Người trong các thôn trấn đều chạy hết, ngươi không có biện pháp đi ăn vụng hài tử trong thôn nên mới xuống tay với bọn nhỏ trong thành Tân An phải không?” Yến Nương
nhíu mày, đôi mắt sáng giống như được nước gột rửa, “Có lẽ còn có một
nguyên nhân khác mới khiến ngươi trở nên không kiêng nể gì như thế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT