Tạ lão đại bị nàng
chọc cười vui vẻ, ngón tay điểm lên trán nàng nói, “Nha đầu này, thuốc
mà cũng tùy tiện uống, cẩn thận không lại đau bụng đó.”
Ngón tay ông vừa mới sờ lên cái trán Tạ Tiểu Ngọc thì trên mặt đột nhiên một mảnh ướt nóng. Tạ lão đại theo phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại,
lúc mở ra thì thấy khóe miệng Tạ Tiểu Ngọc trào máu, đôi mắt nàng trừng
to hoảng sợ nhìn mình. Chén thuốc trong tay nàng rơi trên mặt đất vỡ
nát. Tạ lão đại duỗi tay sờ lên mặt thấy dính dính, nóng ẩm, ông run run nhìn bàn tay thì chỉ thấy một màu đỏ tươi của máu, cả màn máu như che
trước mặt ông.
“Cha…… Cha……” Tạ Tiểu
Ngọc vô lực hướng ông vươn tay nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm được thì nàngđã ngã trên mặt đất, ngực phập phồng vài cái thật mạnh rồi đột
nhiên không động nữa.
“Người đâu, mau tới cứu người.” Tạ lão đại ôm thân thể mềm mại của nữ nhi, khóc rống lên như một đứa trẻ.
Chỉ trong chốc lát, xung quanh đình đã vây đầy nha hoàn và gã sai vặt, mọi
người đứng vòng trong vòng ngoài nhưng không có ai dám đi vào. Tạ Tiểu
Ngọc nhắm mắt, nằm trong lòng Tạ lão đại, sắc mặt nàng trắng bệch giống
men sứ, hiển nhiên không còn chút sinh khí nào.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Tần Ứng Bảo đẩy đám người ra
mà tiến vào. Lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Tiểu Ngọc thì chân hắn mềm nhũn nằm trên mặt đất, ngón tay run run duỗi đến dưới mũi nàng, sau đó
đột nhiên rụt về.
Qua một lúc lâu sau hắn mới đột nhiên quay đầu lại, trong mắt toát ra ánh sáng của dã thú, “Là ai? Là ai đã hại nàng?”
Đám tôi tớ bị hắn gào rống đến run lên, tất cả đều dùng sức mà cúi đầu, rụt vai, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nói chuyện.
Tần Ứng Bảo bỗng nhiên liếc thấy một thân ảnh đang đứng bên ngoài, hắn đứng dậy xông thẳng đi qua chỗ nàng ta, một phen nắm lấy cổ của Tần phu
nhân, năm ngón tay nắm gắt gao, đem cằm nàng ta bị cào đến rỉ máu, “Là
ngươi, trong giáo úy phủ này chỉ có ngươi có thể làm ra loại sự tình
này.”
Tần phu nhân trừng mắt nhìn hắn,
nàng cảm thấy cổ mình sắp bị hắn bóp gãy rồi, còn một hơi nghẹn trong
khí quản không thở ra cũng không hít vào được, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng
đỏ hết cả lên. Tần Ứng Bảo thấy bộ dạng nàng ta như vậy thì không những
không dừng lại mà ngược lại càng bóp chặt hơn, khiến cả người Tần phu
nhân đều cách xa mặt đất.
Bọn người hầu thấy sắp sửa có án mạng xảy ra thì đều quỳ xuống, kêu lên “Giáo úy bớt giận, giáo úy bớt giận.”
“Giáo úy……” Trong một loạt những tiếng ồn ào, đột nhiên truyền đến một tiếng
nhỏ nhẹ như chim hoàng oanh. Tiếng nói này tuy nhỏ nhưng lại làm Tần Ứng Bảo quyết đoán dừng động tác trên tay. Hắn quay đầu, phát hiện Tạ Tiểu
Ngọc thế nhưng đang ngồi dậy, một bên dùng tay lau vết máu trên khóe
miệng, một bên hướng hắn cười.
Tần Ứng
Bảo ném Tần phu nhân qua một bên, lòng bàn chân như bôi dầu lập tức vọt
tới bên cạnh đình. Hắn nhìn nữ tử như hoa, cười lộ núm đồng tiền bên
trong thì lại không dám bước đến gần, sợ mình vừa đi vào thì nàng sẽ bị
gió thổi đi mất.
Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang
hướng hắn nở nụ cười, trong xinh đẹp lộ ra yêu dị, “Sao ngài nhìn ta như nhìn quỷ vậy,” nàng nhìn sang bên cạnh, thấy Tạ lão đại cũng giống Tần
Ứng Bảo, đều không thể tin được mà nhìn chằm chằm mình, vì thế lại cười
cười, “Các ngươi sẽ không nghĩ rằng trong thuốc có độc chứ?” Dứt lời,
nàng dùng ngón tay chấm thuốc trên mặt đất sau đó bỏ vào miệng mình mà
mút, ánh mắt tràn đầy ý vị, “Giáo úy, ngài xem, ta không phải vẫn rất
tốt sao.”
Tần Ứng Bảo tiến lên ôm lấy
nàng, cảm giác mất đi lại tìm thấy thật là tốt đẹp. Tạ Tiểu Ngọc dựa vào đầu vai hắn, ánh mắt lại nhìn về phía Tần phu nhân đứng sau đám người,
dùng khẩu hình hướng nàng ta nói ra hai chữ: Cảm ơn.
***
Ngón tay Tần phu nhân nắm chặt lấy lưng ghế, nếp nhăn giữa mày càng ngày
càng sâu: Mới vừa rồi Tạ Tiểu Ngọc nói với nàng ta hai chữ kia là có ý
gì? Cảm ơn? Nàng ta muốn cảm tạ cái gì, cảm tạ mình suýt nữa độc chết
nàng ta sao?
“Băng” một tiếng, móng tay
nàng ta bị đứt, sợi tơ trong lòng cuối cùng cũng bị thanh âm này làm cho gãy đứt. NÀng ta miễn cưỡng đè nén tiếng kêu to trong cổ họng lại, trên người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc
này bỗng nhiên cửa bị chậm rãi đẩy ra, Tần phu nhân nhìn chằm chằm cửa,
thân mình dịch từng chút một ra sau ghế, nắm lên một cái bình sứ Thanh
Hoa ở trên bàn, thân mình căng giống một cây cung.
Lúc nhìn thấy thân ảnh Thấm Nhi xuất hiện trước cửa thì nàng ta mới thở ra, chậm rãi thả cái bình kia về chỗ cũ. Thấm Nhi thấy bộ dáng nàng như lâm đại địch thì nhỏ giọng hỏi, “Phu nhân, ngài làm sao vậy?”
Tần phu nhân bước nhanh đến bên người nàng ta, hai tay túm lấy đầu vai nàng ta, “Ngươi bỏ vào rồi chứ?”
Thấm Nhi liều mạng gật đầu, “Chính nô tỳ tự tay bỏ vào, dược cũng là nô tỳ thân thủ rót ra……”
“Vậy sao nàng ta có thể không chết chứ, đó chính là…… Thạch tín mà.” Giọng nàng ta càng ngày càng nhỏ.
“Phu nhân, nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nàng ta rõ ràng đã ngừng thở, làm sao
lại tỉnh lại và sống đến giờ, giống hệt như hồi hồn vậy.”
“Hồi hồn?” Tần phu nhân bắt lấy được trọng điểm trong lời nàng ta, “Hồi
hồn…… Hồi hồn……” Lẩm bẩm lặp lại hai lần, nàng ta đột nhiên sải bước đi
đến bên tủ quần áo, tùy tiện túm lấy vài món, lại lấy ra mấy thỏi bạc
rồi đem chúng qua loa mà gói lại với nhau, sau đó nàng ta quay lại bên
người Thấm Nhi, đem một thỏi bạc giao cho nàng kia, ánh mắt nhìn xung
quanh rồi mới nhỏ giọng phân phó, “Ngươi không được nói cho ai, mau ra
ngoài thuê một chiếc xe ngựa, cùng xa phủ ở cửa phụ của giáo úy phủ chờ
ta. Chúng ta hiện tại phải về Biện Lương ngay, một khắc cũng không thể
đợi nữa.”
“Biện Lương? Nhưng phu nhân,
nếu ngài đi rồi thì giáo úy phủ này không phải sẽ là thiên hạ của vị Tạ
cô nương kia sao?” Thấm Nhi rất là khó hiểu.
“Địa vị quan trọng hay tính mệnh quan trọng?” Tần phu nhân đột nhiên hét to, nhưng ngay sau đó lại xuống nước mà túm lấy tay Thấm Nhi nói, “Cha ta
là Hầu ngự sử, tới Biện Lương rồi thì cái gì cũng không thiếu, ngươi cứ
theo lời ta nói mà làm, mau đi tìm một chiếc xe, nhớ kỹ không cần kinh
động tới ai hết, mau.”
Thấm Nhi gật gật
đầu, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Tần phu nhân một mình nhìn căn phòng trống rỗng, trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ kia: “Hồi hồn…… Hồi
hồn…… Nhưng là hồn ai về chứ?”
Cùng lúc đó, Bùi Nhiên đột nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh dậy.
Vừa rồi ở trong mộng, hắn đang lớn tiếng gọi tên Tiểu Ngọc, bởi vì hắn thấy nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt, vẻ mặt thê lương đứng bên mép giường,
cúi người hành lễ với hắn, “Bùi Nhiên ca, ta phải đi rồi hôm nay ta đến
để cáo biệt chàng.”
Bùi Nhiên túm lấy
tay nàng, nhưng lại không sờ được cái gì, trên lưng liền rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, “Tiểu Ngọc, nàng muốn đi đâu?”
Tạ Tiểu Ngọc không nói gì, chỉ hướng hắn cười cười, vẻ mặt thê thiết, thân mình nàng cũng dần trở nên trong suốt, cuối cùng chậm rãi biến mất.
Bùi Nhiên bụm mặt khóc bi thương, Bùi Phỉ từ bên ngoài vội vàng đẩy cửa đi vào, “Ca, ca, huynh làm sao vậy?”
“Tiểu Ngọc hẳn là không còn trên nhân thế nữa rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT