Trình Mục Du phi thân chạy vào nhà, lại thấy Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh một ngăn tủ, cửa
tủ mở ra, bên trong có một hài tử sắc mặt tái nhợt đang ngồi. Hai mắt
hắn trừng lớn, ngón tay nắm chặt lấy tấm ván gỗ tủ, thân thể run như một cành khô trong gió.
“Đại nhân, máu trên mặt hắn……” Tưởng Tích Tích ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở.
Trình Mục Du ra giấu ý bảo nàng không cần nói chuyện, còn mình chậm rãi ngồi
xuống, đối mặt với Thường Viễn, “Viễn Nhi, nghỉ xuân đã qua, hôm nay là
ngày phải đi học đường, ngươi không cần trốn trong ngăn tủ, theo ta ra
ngoài đi.”
Thường Viễn dại ra gật gật
đầu, “Đúng, đi muộn thì tiên sinh sẽ mắng.” Nói xong, hắn bắt lấy cửa
tủ, chậm rãi từ bên trong chui ra, thân mình vẫn run không ngừng.
Trình Mục Du đỡ lấy cánh tay hắn, ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc hắn ra, cẩn thận kiểm tra xem trên đầu hắn có vết thương không. Sau khi phát hiện hắn
không có tổn thương gì thì Trình Mục Du thoáng yên tâm, “Viễn Nhi, hôm
nay gió lớn, ngươi trùm áo khoác của ta, để ta mang ngươi ra ngoài được
không?”
Thường Viễn lại ngốc ngốc gật đầu một cái, nghe lời trốn vào trong lòng ngực Trình Mục Du. Trình Mục Du
dùng áo choàng đem hắn che đến kín mít, mang theo hắn đi ra khỏi cửa,
vào trong viện. hắn hướng những nha dịch đang vớt thi thể làm động tác
bảo họ dừng tay, im lặng, sau đó nhanh chóng đưa Thường Viễn bước nhanh
qua bên ao.
Đi đến cổng lớn, hắn đem
Thường Viễn giao cho Tưởng Tích Tích, nhẹ giọng hướng nàng nói, “Ngươi
dẫn hắn về Tân An phủ trước, nhớ không được nói chuyện này cho hắn, hết
thảy chờ ta về hẵng tính.”
Tưởng Tích
Tích gật gật đầu, kéo tay Thường Viễn, lúc này mới phát hiện năm ngón
tay hắn lạnh lẽo, vì thế trong lòng không khỏi thương tiếc vài phần.
Nàng vừa muốn dẫn hắn lên xe ngựa thì Thường Viễn bỗng nhiên dừng chân,
ngẩng đầu nhìn nàng, “Tỷ tỷ, cha cùng mẫu thân đều ở trong ao cá, bọn họ ở đó cả đêm, nhất định là lạnh, phải tìm vài món quần áo cho họ mặc
thêm a.”
***
Trong thư phòng là một mảnh yên lặng. Thường Xuân Trạch là áp tư của Tân An
phủ, quan hệ ngày thường với mọi người đều không tồi. Phu thê bọn họ
chết thảm khiến ai cũng khó chịu. Sử Kim đỏ vành mắt, vội đưa tay lên
xoa nhẹ mắt, ngữ khí nghẹn ngào, “Thường đại nhân mấy ngày trước đây còn nói muốn tới nhà ta uống rượu, không nghĩ tới hắn thế nhưng…… Thế
nhưng……” Hắn đột nhiên dùng nắm tay đập lên bàn khiến mấy cái ly rung
vài tiếng, nước trà vẩy ra ngoài, “Nếu lão tử bắt được kẻ đã làm chuyện
này thì nhất định sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn.”
Trình Mục Du lạnh lùng liếc hắn một cái, “Bầm thây vạn đoạn? Ta bây giờ sẽ chuẩn bị một chỗ trong tù cho ngươi luôn.”
Sử Phi trừng mắt nhìn Sử Kim một cái, kéo kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn
đừng nói bậy nữa, sau đó ôm quyền hành lễ, “Đại nhân, hiện tại quan
trọng nhất là bắt được hung phạm, nhưng án của Thường gia thực sự có
chút …… Quái dị.”
Trình Mục Du gật gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Thân thể phu thê Thường thị đều bị cắt thành năm khúc, đầu, hai cánh tay,
một chân rời, và một chân dính với cơ thể. Thuộc hạ không rõ lắm, không
biết hung thủ đã dùng phương pháp gì để khiến cơ thể họ bị chia từng
khúc như vậy.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp, “Thi thể đều bị ném vào
trong ao, căn cứ theo vết máu ở hiện trường thì Thường Xuân Trạch là bị
giết hại bên bờ ai, sau đó thi thể bị ném vào đó. Còn nơi Thường phu
nhân bị hại lại là bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, bởi vì vết máu ở đó rất
lớn. Cho nên……”
“Cho nên thi thể Thường phu nhân là bị hung đồ cố ý ném tới trong ao.”
“Phải, nếu đã bị di chuyển thì hẳn phải có dấu vết.”
“Không có sao?”
Sử Phi cắn cắn môi, “Có thì có, chẳng qua lại là hai dấu chân hài tử, thuộc hạ đã đối chiếu, chính là dấu chân của Thường Viễn.”
Tưởng Tích Tích vừa lúc từ ngoài cửa đi vào, nghe thấy lời này thì vội kinh
hô, “Sao có thể? Ý của ngươi là Thường Viễn đem thi thể mẫu thân hắn ném trong ao cá sao?”
Sử Phi lắc đầu, “Ta
cũng không tin, nhưng hiện trường vụ án không lưu lại dấu vết khác, kể
cả giấu giày cũng không có,” hắn nhìn về phía Trình Mục Du, “Đại nhân,
thuộc hạ thật không biết nên điều tra từ chỗ nào, đến chỗ nào tìm hung
thủ.”
Trình Mục Du chau mày, hắn trầm tư
trong chốc lát mới hỏi Sử Phi, “Hàng xóm chung quanh đã hỏi chưa? Bọn họ có nghe thấy gì trong đêm không?”
Sử Phi lắc đầu, “Toàn bộ đã hỏi qua, nhưng bọn họ nói tối qua không nghe thấy bất kỳ tiếng gì.”
“Bị giết tàn nhẫn như thế nhưng lại không có động tĩnh gì thì hoàn toàn không hợp với lẽ thường.”
Tưởng Tích Tích tiến lên một bước, “Đại nhân, có lẽ việc của Thường gia vốn không thể giải thích theo lẽ thường.”
Trình Mục Du nhếch lông mày nói, “Sao lại nói thế?”
“Đại nhân đừng trách thuộc hạ đa nghi, tối hôm qua Tấn Nhi lại gặp ác mộng,
hắn mơ thấy một nữ nhân, nữ nhân kia trốn trong tủ quần áo, mà hôm nay
lúc thuộc hạ tìm thấy Thường Viễn thì hắn cũng đang trốn trong tủ. Thuộc hạ đương nhiên không cho rằng Thường Viễn chính là hung thủ, rốt cuộc
hắn cũng mới chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi. Nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy chuyện này có liên hệ, rốt cuộc Tấn Nhi cũng từng đi qua Thường gia, hơn nữa
từ khi ở nơi đó về hắn vẫn luôn không tốt.”
“Tấn Nhi ở đâu?”
Tấn Nhi “Thùng thùng” vỗ cửa lớn của Tễ Hồng tú trang, “Yến Nương, mau mở cửa, mau mở cửa.”
Nghe được từ “Quỷ” này, khuôn mặt vốn trắng của Tấn Nhi càng trắng hơn, nước mắt cũng thiếu chút nữa là tràn mi, mắt hắn chuyển vào vòng mới miễn
cưỡng đè nước mắt lại.
Thấy hài tử bị dọa thành cái dạng này, Hữu Nhĩ cũng không đành lòng lại trêu hắn, liền mở
cửa ra “Đừng khóc, vào đi, hôm nay có long nhãn mới, rất ngọt, ta cho
ngươi nếm thử.”
Tấn Nhi đi vào sân, cũng
làm gì còn tâm tư quan tâm đến long nhãn mà lập tức chạy vào nhà, lại
thấy thấy Yến Nương đang nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, vì thế
tiến cũng không được mà lui cũng không xong, chỉ đứng ở cửa, nhẹ nhàng
thút thít.
“Làm sao vậy, sao lại bị dọa thành cái dạng này?” Yến Nương nghe được động tĩnh liền mở to mắt, lười biếng hỏi hắn.
Thấy nàng tỉnh, Tấn Nhi vội vàng bổ nhào vào bên mép giường, nước mắt rốt
cuộc rơi xuống, “Yến Nương, đều là ta không tốt, là ta hại một nhà
Thường Áp tư.”
Yến Nương đem hắn ôm lên
ngồi trong lòng nàng, nghiêm túc nghe hắn đem sự tình nói xong, cuối
cùng, nàng sờ sờ đầu nhỏ của hắn, “Ngươi cảm thấy vì mình không đúng lúc nói cho ta nên mới đưa đến tai họa cho Thường gia sao?”
Tấn Nhi chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc gật đầu.
Yến Nương nhìn hắn, “Nếu ngày đó thân thích ở phương xa của ngươi không
sinh bệnh, nếu cha ngươi không quyết định mang theo ngươi tới Biện
Lương, nếu ngươi đúng lúc tới tú trang tìm ta thì người Thường gia sẽ
không phải chết sao?”
“Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ không phải sao?”
Yến Nương cười cười, “Bọn họ vẫn sẽ chết thôi, bởi vì ngày đó ta đem vòng
cổ đưa đến Tân An phủ xong liền cùng Hữu Nhĩ ra cửa, mãi cho đến buổi
sáng hôm nay mới trở về. Thế nên dù ngươi có tới thì cũng không thấy
ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT