Ở giữa trán Chu Ngũ
Nhi có một cái lỗ đen ngòm, huyết tương sền sệt đang chảy ra từ cái lỗ
đó, chảy xuôi xuống khuôn mặt trắng xanh của hắn khiến khuôn mặt non nớt nhiễm hồng rõ ràng, dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt đáng sợ.
“Lúc hắn chết rõ ràng là cái xác hoàn hảo sao bây giờ lại thành cái dạng
này?” Sử Kim nhíu mày, vô cùng thắc mắc. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng
nâng đầu Chu Ngũ Nhi lên cẩn thận xem xét. Lúc ngón tay hắn phất qua cái đầu nhỏ kia thì trong lòng hắn đột nhiên phát lạnh, bởi vì đầu Chu Ngũ
Nhi đã hoàn toàn bị xuyên qua. Cái lỗ kia xuyên qua đầu hắn, để lại phía sau đầu một miệng vết thương lớn hơn. Toàn bộ óc hắn đã chảy khô, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Không đúng.” Ánh mắt Sử Kim nhìn vào đó, đột nhiên bất động, “Óc hắn …… Đi đâu rồi?”
Trên phần chiếu phía sau đầu chỉ có một hai vụn óc màu xám trắng, chúng nó
chưa phân hủy. Sử Kim thậm chí có thể ẩn ẩn ngửi được một cỗ mùi tanh
hôi nhàn nhạt nhưng số tủy não khác đâu rồi? Hắn đã gặp qua rất nhiều tử thi bị vỡ đầu, trong tình huống bình thường thì đống tủy não màu xám sẽ bắn ra khắp nơi, ở thật xa cũng ngửi thấy mùi tanh nhưng bộ dáng của
Chu Ngũ Nhi lại hoàn toàn khác những người đó.
Hắn vội vàng đứng lên, mở chiếu cuốn mấy khối thi thể bên cạnh ra xem. Lúc
những cái xác đó lộ ra dưới ánh sáng, Sử Kim không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đầu bọn chúng đều giống Chu Ngũ Nhi, ở giữa trán có một cái lỗ
màu đen, chẳng qua máu trên những cái lỗ đó đều đã khô cạn, lộ ra một
tầng da trắng như phấn.
Sử Kim lật xem
hết mười mấy cái xác, càng xem càng thấy kinh hãi bởi vì mỗi người đều
có một cái lỗ trên đầu, không thấy óc đâu hết, giống hệt bộ dáng của Chu Ngũ Nhi. Có vẻ sau khi chết đã có thứ gì đó hút hết óc bọn họ.
Hứa tổng quản dựa nghiêng trên đầu giường, trong tay cầm một bình sứ tinh
tế thưởng thức. Cái chai này trong men trắng có lóe ánh xanh, có chỗ còn lóe ra ánh xanh biếc, vô cùng oánh nhuận tinh tế, sáng trong rõ ràng,
vừa nhìn đã biết là bảo vật hiếm có.
“Xem ra Hoắc Thanh Minh vào Nam ra Bắc ngần ấy năm, xác thật đã góp nhặt
được không ít bảo bối, ngay cả men dứ ảnh thanh đều bị hắn tìm được.
Nhưng mà hiện tại những thứ này đều là của ta, nếu trong tương lai hắn
hỏi tới thì chỉ cần tùy tiện tìm một nha đầu chịu tội thay rồi đuổi ra
khỏi cửa là được.” Hứa tổng quản vừa nghĩ ngợi vừa cầm bình sứ cất vào
trong tủ quần áo, chuẩn bị giấu nó đi.
Ông ta mở tủ nhét cái chai vào tận cùng bên trong đống quần áo, sau đó khóa kỹ ngăn tủ rồi đi tới mép giường. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì
lại nghe thấy trong tủ quần áo phát ra hai tiếng giống như tiếng mèo
kêu.
Hứa tổng quản nhăn lông mày, chẳng
lẽ có mèo hoang trốn trong tủ áo của ông ta và có khi còn sinh mấy con
mèo con nữa sao? Ông ta lại quay trở lại, mở tủ ra thăm dò nhìn vào xem
xét cẩn thận. Trong ngăn tủ không có gì hết, chỉ có quần áo và cái bình
sứ vừa rồi bị vùi trong đống quần áo chỉ lộ nửa miệng bình.
“Chẳng lẽ ta nghe lầm? Vừa rồi tiếng mèo kêu là từ bên ngoài truyền tới cũng
có khi.” Ông ta âm thầm lẩm bẩm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Đêm nay mặt trăng đặc biệt tròn, giống như một cái mâm ngọc. Hắn bừng
tỉnh nhớ tới một đêm trăng giống như đêm nay, hắn vừa vặn nhìn thấy Vân
Oanh ở trong sân gội đầu. Ngày đó nàng mặc áo trung y, đem dáng người
yểu điệu phô ra, vô cùng quyến rũ, tóc nàng ướt dầm dề xõa trước ngực,
thấm ướt xiêm y trước ngực……
“Meo……” Lại
một tiếng than nhẹ như tiếng mèo kêu vang lên. Tiếng động này kéo Hứa
tổng quản ra khỏi hồi ức. Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm tủ quần áo, lần này ông ta nghe cẩn thận, tiếng kia tuyệt không phải từ bên ngoài
truyền đến mà là đến từ tủ quần áo, đến từ cái bình sứ men dứ ảnh thanh
kia.
Lúc ánh mắt Hứa tổng quản xẹt qua
bình sứ kia thì trái tim ông ta chậm rãi cuộn lại thành một đoàn giống
như bị một bàn tay cứng đờ nào đó siết lại.
Ông ta phát hiện trên cái bình sứ hiện lên một cái đầu người, chính là đầu
của Tiểu Phu nhưng nhìn kỹ thì lại thành bộ dáng của Đại phu nhân. Nàng
từ ngoài cửa sổ nhẹ đong đưa trong gió đêm, đôi mắt cứng còng dại ra,
khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị.
Hứa tổng quản muốn kêu ra tiếng nhưng nỗi sợ hãi trong lòng như dầu sôi
không ngừng dâng lên khiến ông ta kêu không ra tiếng. Ông ta thất tha
thất thểu chạy đến bên cửa sổ lại phát hiện đằng sau cây đại thụ trong
viện có một bóng dáng màu trắng nhẹ lay động. Bóng người kia không đầu
không chân, lại bay tới bay lui trong bóng đêm giống một mảnh lông chim. Hứa tổng quản nhận ra kiện quần áo kia. Đó là bộ đồ tang Tiểu Phu mặc
trong tang lễ của Đại phu nhân mà chính hắn sai người làm gấp.
“Cứu mạng, có quỷ, có quỷ.” Không biết qua bao lâu Hứa tổng quản rốt cuộc
mới thét một tiếng chói tai này. Ông ta ngồi xổm cạnh cái bàn, dùng tay
bịt lấy mắt mình, không biết đến tột cùng là trong phòng hay ngoài phòng àn toàn hơn.
“Hứa tổng quản, Hứa tổng
quản……” giọng Vân Oanh từ xa đi đến gần. Nàng ta đi vào phòng, bàn tay
ấm áp phủ lên đầu vai ông ta. Hứa tổng quản rốt cuộc chậm rãi bỏ tay ra
khỏi mắt, ông ta run run nhìn Vân Oanh, mồ hôi lạnh chảy từng giọt xuống gò má.
“Có quỷ……”
“Cái gì?” Vân Oanh cắn môi dưới, “Ngài…… Cũng thấy được sao? Là…… Là ai?”
Hứa tổng quản thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía tủ quần áo nhưng lúc này
ông ta đột nhiên nhớ tới cái gì sau đó chậm rãi đứng dậy chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ sau đó nhanh chóng liếc liếc một chút rồi lại chạy ra phía sau Vân Oanh rụt người lại, “Nơi đó…… Ngươi có nhìn thấy bóng dáng ở đó không, đó có phải …… Có phải Tiểu Phu hay không?”
Vân Oanh vịn tay vào cửa sổ tỉ mỉ nhìn ra ngoài nửa ngày mới như trút được
gánh nặng thở một hơi, “Kia không phải quỷ quái gì mà là quần áo, quần
áo của tiểu thư. Không phải ngài nói trong phòng Tiểu Phu âm khí nặng
sao? Cho nên ta mới cho người đem quần áo của nàng ra phơi nắng. Ta sợ
lão gia nhìn thấy sẽ lại thương tâm nên để người ta đem đến sân này phơi nhưng chắc bọn họ đã quên đem quần áo này cất vào.” Vân Oanh thở dài,
“Vốn dĩ quần áo của tiểu thư hẳn là phải thiêu hủy hết nhưng lão gia
muốn giữ lại, nói cái gì mà sợ sau này mình già rồi lại không nhớ nổi bộ dáng của nàng……”
“Là ai làm việc không
đàng hoàng như thế?” Hứa tổng quản dùng sức vỗ một cái lên bàn, đánh gãy lời Vân Oanh nói, “Nhanh đuổi kẻ kia đi.” Ông ta vừa nói vừa đi qua
đóng cửa tủ che khuất cái bình sứ lại sau đó dựa vào ngăn tủ nhẹ nhàng
thở phì phò. Bên ngoài đúng là kiện quần áo nhưng trong ngăn tủ thì sao? Chẳng lẽ mắt mình hoa lên nên thấy trong cái chai lại có thêm một cái
đầu người ư? Nhưng ông ta không thể nói lời này cho Vân Oanh được. Tuy
ông ta đã hạ quyết tâm muốn cưới nàng ta nhưng rốt cuộc người cũng chưa
tới tay, vẫn đề phòng thì hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT