Ngày đó là một ngày
đẹp trời, ánh mặt trời mênh mang, không một cơn gió. Tổ mẫu của Bạch Tề
Nhi là Bạch lão đang ở bờ sông giặt quần áo, hắn thì ở bên bờ đuổi bướm
hái hoa dại.
Bạch lão giặt quần áo một lúc thì lại phát hiện bên cạnh không thấy bóng hài tử đâu mà rõ ràng tiếng cười của Bạch Tề Nhi còn quang quẩn bên người
bà ta không lâu trước đó. Bạch lão vội vàng đứng lên, liên tục gọi tên
của hắn, tiếng gọi nôn nóng của nàng khiến các thôn dân đang cày cuốc
gần đó chạy tới. Mọi người đều tìm kiếm đứa nhỏ ở bờ sông, trên mặt
sông. Có mấy người tuổi trẻ thậm chí đã cởi quần áo chuẩn bị nhảy vào
Ngọc Hà để tìm hài tử. Đúng lúc này thì đầu của Bạch Tề Nhi lại đột
nhiên lộ ra từ trong nước sông. Hắn cứ theo mặt sóng mà phiễu đãng, búi
tóc đen nhánh lúc ẩn lúc hiện.
“Mau, ở nơi đó, mau đi cứu người.” Đám người phát ra một trận tiếng kinh hô.
Người đầu tiên phát hiện ra hắn đã nhảy vào trong nước, theo sau là bốn năm
người trẻ tuổi. Bọn họ mấy người đều biết bơi giỏi, vừa bơi vài sải về
phía trước liền đến gần Bạch Tề Nhi, mắt thấy sắp đụng phải hắn. Đúng
lúc này thân thể Bạch Tề Nhi lại trôi xa về phía sau, vuột ra khỏi tầm
với của thôn dân khiến bọn họ không thể chạm vào góc áo hắn.
Ta hiện tại còn nhớ rõ tỉnh cảnh quái dị ngày ấy. Các thôn dân bơi đến vài thước thì Bạch Tề Nhi liền lui về phía sau vài thước, giống như mọi
người đang chơi chò đuổi bắt vậy. Làm sao cũng không túm được hắn, mãi
cho đến cuối cùng, các thôn dân đều mệt đến sắp hụt hơi nhưng vẫn không
túm được hài tử. Có mấy người bị chuột rút, chỉ có thể bơi về bờ. Nhưng
tiểu thúc thúc của Bạch Tề Nhi, cũng chính là con thứ hai của Bạch gia,
lúc ấy mới mười lăm tuổi vẫn nhẹ nhàng uyển chuyển bơi về phía trước,
vung tay một cái tóm được cháu mình.
Thấy tình cảnh như vậy, mọi người trên bờ đều nhẹ nhàng thở ra, cho rằng hài tử đã được cứu nhưng không ai nghĩ rằng từ trong tay áo Bạch Tề Nhi lúc này lại vươn ra một bàn tay khác. Mỗi người trong thôn đều nhận ra cái
tay kia, bởi vì nó đã từng gắt gao bám trụ mặt băng, hy vọng có người có thể kéo chính mình một phen, hy vọng chính mình không chìm vào đáy hồ
lạnh băng.
Thời gian tựa hồ yên lặng, tất cả mọi người đều sợ ngây người, bao gồm cả
Bạch lão vừa rồi còn ở trên bờ kêu khóc. Mỗi người đều trợn mắt há hốc
mồm nhìn hai người trên mặt sông, không biết phải phản ứng ra sao, cũng
căn bản không thể làm được gì.
Ta lúc ấy cũng ở trong đám người, cảm giác trong lòng mình có cơn gió lạnh thổi qua. Ta nhìn bàn tay trắng xanh kia chậm rãi theo mu bàn tay của
Bạch Tề Nhi bò lên tay của Bạch gia tiểu nhi tử, sau đó đột nhiên bắt
được cổ tay của hắn.
Năm móng tay màu đỏ tím ở trong nước sông bỗng trở nên vô cùng chói mắt. Ta nhìn chúng nó khảm nhập vào mu bàn tay của Bạch gia tiểu nhi tử, bản
thân cũng giống như bị nó cầm lấy mà phát lạnh.
“Cứu người a, cứu người a……” Bạch lão rốt cuộc từ kinh ngạc phục hồi tinh
thần lại. Nàng bổ nhào vào bờ biển, tê tâm liệt phế hướng giữa sông mà
kêu gọi.
Các thôn dân bị tiếng khóc này làm kinh ngạc đến nhảy dựng, do dự mà bơi
vào trong nước, nhưng bọn họ chỉ do dự đứng ở chỗ nước nông không tiến
lên. Có một người muốn nhảy xuống sông nhưng tức phụ ở phía sau lại ôm
lấy, chết sống đều không cho hắn đi xuống. Ta biết, mỗi người đều không
phải thật sự nguyện ý đi cứu người, không ai sẽ tình nguyện hy sinh mạng sống của chính mình đi đổi lấy mạng của người khác. Nghĩ đến đây, ta
đột nhiên hiểu rõ, hết thảy những việc này căn bản là nàng thiết kế.
Nàng muốn cho mỗi người đều thấy rõ ràng nhân tâm lạnh nhạt thế nào.
Nàng muốn khiến những kẻ khác phải giống mình, nhấm nháp tư vị tuyệt
vọng, bị mất mạng trước con mắt của bao nhiêu người.
Hai người trong nước rốt cuộc cũng chìm xuống, chìm vào đáy nước. Bạch gia
tiểu nhi tử liều mạng dùng một cái tay khác vùng vẫy trên mặt nước, vẻ
mặt hoảng sợ gọi người trên bờ nhưng tiếng kêu “Cứu mạng” của hắn chẳng
những không giúp hắn lấy lại tính mạng mà ngược lại chỉ khiến mọi người
co rúm lùi về phía sau.
Sau lại nghe mấy thôn dân đã xuống nước nói, kỳ thật lúc Bạch Tề Nhi trồi
lên trên mặt nước thì đã là một khối thi thể rồi, bọn họ nhìn thấy hai
mắt hắn nhắm nghiền, không có một tia hơi thở. Bọn họ còn nói, Bạch Tề
Nhi căn bản là mồi câu của Lãnh tiểu thư. Nàng muốn dẫn người tới bỏ
mạng cho nên mới đem hắn đẩy lên trên mặt nước, may mắn trừ bỏ tiểu thúc của hắn thì những người khác đều thoát.
“Nếu thật là như thế thì Lãnh tiểu thư kia thực sự quá mức cực đoan. Tuy
rằng thấy chết mà không cứu đúng là không hợp tình lý, nhưng tình huống
lúc đó cũng thật sự nguy cấp. Nếu tất cả mọi người đều nhảy xuống mặt
băng thì khả năng tử thương càng nhiều. Nàng cũng không thể bởi vì chính mình chết đi mà oán hận những người khác, càng không thể vì thế mà lấy
mạng họ a.” Lưu Tự Đường thở dài.
“Chính là ý đó,” Hề bá đấm đùi, thật sâu thở dài.
“Sau đó thì sao? Nàng có xuất hiện nữa không?”
Đôi mắt hỗn độn của Hề bá nhìn lên điện thờ, “Lại qua mấy ngày, con dâu Lưu gia được mọi người phát hiện chết đuối trong lu nước nhà mình. Cái chết của nàng vô cùng kỳ quặc, cả người cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ,
trầm trong lu nước. Xương đùi của nàng đều gãy hết, mềm mại lơ lửng bên
trên cơ thể, mà miệng, mũi, mắt nàng đều chảy máu, nhiễm hồng mặt nước.
Nửa trên của lu nước kết một tầng băng thật dày, chính nó đè nàng ở
trong lu nước không thể đứng dậy.”
“Tổng đã xảy ra ba án mạng khiến các thôn dân đều sợ, vì thế suốt đêm mọi
người mời một thầy bói từ nơi khác đến, hỏi hắn nên xử trí như thế nào.”
“Hắn bảo các ngươi thiêu thi thể của Lãnh tiểu thư rồi phong ấn trong hũ,
sau đó tế ở cái cầu hình vòm ta đi qua hôm nay sao?” Lưu Tự Đường hỏi.
Hề bá gật gật đầu, “Nhưng vị vị thầy bói kia lại vì điều này mà phải trả
giá lớn. Trên đường hắn ngồi thuyền đi về, người bị hãm trong đáy bùn,
không thoát được. Nhưng sau đó mọi thứ lại trở lại bình yên, hồn phách
của Lãnh tiểu thư cũng không xuất hiện trong thôn nữa. Theo thời gian
trôi đi, chúng ta cũng dần dần đem việc này quên đi, thẳng đến khi ngươi xuất hiện, hồi ức thảm khốc lại bị gợi lên nên mọi người mới thấy kinh
hoàng.”
Lưu Tự Đường còn muốn hỏi thêm nhưng lại thấy một bóng đen lóe qua trước
cửa, ngay sau đó vang lên vài tiếng tiếng đập cửa. Hề bá hướng ngoài cửa nhìn nhìn, lớn tiếng hỏi: “Là Bạch Dũng sao?”
“Là ta, ngài có tiện ra ngoài một chút không? Ta có chút việc tìm ngài thương lượng.” Người ngoài cửa nói.
Hề bá nhìn về phía Lưu Tự Đường, “Đệm, chăn ta đã đổi rồi, ngươi cứ đi về
nghỉ tạm trước. Đêm nay người trong thôn chắc là ngủ không ngon, ta đi
ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là thế nào.”
Lưu Tự Đường gật gật đầu, đứng dậy đi đến phòng ngủ. Lúc hắn đi ra ngoài
thì gặp được Bạch Dũng đứng ở trong viện chờ Hề bá đi ra, nhìn thấy hắn
thì thật mau rũ mắt xuống, cũng không lên tiếng chào hỏi.
Lưu Tự Đường đột nhiên ý thức được Bạch Dũng hẳn chính là phụ thân của Bạch Tề Nhi đi cho nên mới không có hảo cảm với mình. Hắn cũng không tiện
nói thêm cái gì mà chỉ quay đầu đi vào phòng ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT