Quân đội dừng lại tiếp tế một lần, nghỉ ngơi một lát rồi lại vội vã hành quân. Có điều, đoạn đường sau đó Bùi Thanh Hoằng không ngồi chung xe ngựa với Thái thượng hoàng nữa mà cưỡi tuấn mã một mình. Người xung quanh còn tưởng hắn làm gì khiến vị ngồi trong nổi giận, nhưng loại chuyện này không tiện hỏi thẳng người trong cuộc nên đành cố ý hàn huyên vài câu dò hỏi tình hình.
Bùi Thanh Hoằng không có tâm tư đối phó với những người này, hắn hàm hồ đáp hai câu rồi không nói thêm lời nào. Những người kia gặng hỏi thế nào cũng không ra, mà thực chất bọn họ cũng chưa gặp Bùi Thanh Hoằng được mấy lần, không dùng mặt nóng dán mông lạnh của người ta nữa, tiếc nuối từ bỏ chuyên tâm đi đường.
Ban đầu còn có vài quan văn tâm tư tinh tế đến bắt chuyện với Bùi Thanh Hoằng, nhưng khi quân chinh phạt không ngừng tiến lên thì bầu không khí cũng theo đó mà ngày càng nghiêm trang.
Gương mặt mỗi người đều lộ vẻ nghiêm nghị, Thái thượng hoàng cũng không ngồi trong xe ngựa nữa, một thân áo giáp màu bạc đích thân cầm quân. Sau mười ngày hành quân cấp tốc, đội ngũ hùng hậu dừng lại ở thành Cẩm Quan.
Nhưng nghênh đón bọn họ không phải quan viên đóng quân ở thành Cẩm Quan, mà là một trận chiến chém giết cực kỳ thê thảm.
Toàn bộ mười hai thành Tấn Vân liên tiếp đầu hàng phản quân trong vòng một tháng. Có nơi tự mình mở cổng thành, không hề chống cự mà trực tiếp quy phục, có nơi chiến đấu đến hết đạn cạn lương, chống cự đến cuối cùng mới mở cổng thành vì bách tính.
Dù vậy, tốc độ phá thành của phản tặc có thể gọi là nhanh như vũ bão, có lúc vào thành dễ dàng như vào chốn không người.
Thành Cẩm Quan rất gần mười hai thành trì của Tấn Vân, đây là mục tiêu đánh chiếm tiếp theo của phản quân, cũng là địa bàn đóng quân tạm thời xưa kia của quân đội Đại Lam khi phải chiến đấu chống lại kẻ thù.
Lúc đội ngũ trấn áp phản tặc đến thành Cẩm Quan, tiết độ sứ Vương Vĩ Vũ đang cầm quân chống lại phản tặc, dùng tám ngàn quân sĩ đối đầu ba vạn tinh binh của phản tặc. Cho dù địa hình thành Cẩm Quan dễ thủ khó công nhưng các binh sĩ và cổng thành vẫn chẳng chống cự được bao lâu.
Đại đao trong tay Vương Vĩ Vũ lấp lóe lãnh quang dưới ánh mặt trời, máu tươi tí tách nhỏ xuống từ lưỡi dao. Hắn vững vàng ngồi trên ngựa, gương mặt chữ điền màu lúa mạch còn dính máu của phản tặc, màu đỏ tươi dần chuyển sang đỏ sẫm.
Người của phe phản tặc và cả binh vệ hắn dẫn đầu liên tục bị trúng tên, trực tiếp ngã khỏi lưng ngựa. Đại đao của Vương Vĩ Vũ lóe lên hàn quang, thân thể hắn vặn sang một bên, đổi tay cầm đao chém một phát vào tên phản tặc có ý đồ đánh lén sau lưng.
"Các huynh đệ xông lên!" Từng đợt tấn công ngày càng hung mãnh, Vương Vĩ Vũ và các binh sĩ dần dần bị quân địch bao vây, hắn ước chừng khoảng cách giữa mình và cổng thành rồi gầm lên, vung mạnh thanh đao nhuốm máu trong tay.
Mắt thấy vòng vây ngày càng siết chặt, đại đao của Vương Vĩ Vũ lại vung lên chém trọng thương một tên tướng của quân địch. Đao kiếm va chạm tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, bảo đao của hắn bị chém nứt một khe lớn, lực đạo cường đại khiến tưỡng lĩnh đang đối đầu với hắn vô thức buông lỏng vũ khí trong tay. Bảo kiếm suýt nữa tuột khỏi, tên tướng cuống quýt cầm lại cho chắc.
Thừa dịp này, đại đao sắc bén của Vương Vĩ Vũ lại mạnh mẽ chém một nhát, binh khí trong tay đối phương lập tức rơi xuống. Lúc tên tướng cố gắng cầm lại vũ khí, hắn hung hăng chém thẳng vào cơ thể đối phương, tên loạn thần tặc tử lập tức ngã khỏi lưng ngựa.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ bên ngoài vòng vây, người của Vương Vĩ Vũ đột nhiên hét lớn: "Quân tiếp viện đến rồi, mọi người cố gắng xông lên!"
Viện quân đã tới, đồng nghĩa với việc chỉ cần lao ra ngoài là bọn họ có thể sống sót. Tám ngàn quân sĩ thuộc về Đại Lam chỉ còn không tới năm ngàn. Lúc này bọn họ đã chém giết đến đỏ cả mắt, thấy một tia hy vọng lại càng liều mạng hơn.
Lá cờ thuộc về Đại Lam giương cao bên ngoài chiến trường giao chiến khốc liệt, trống trận nổi lên, Thái Thúc Lan dẫn đầu lao ra ngoài với tư cách là Thái thượng hoàng. Có Thái thượng hoàng cao cao tại thượng xung phong dẫn đường, quân sĩ đã bị tiêu hao phần lớn thể lực vì hành quân thần tốc cũng điên cuồng xông lên trong nháy mắt.
Đội ngũ phản tặc chém giết căng thẳng tột độ từ thế trội chuyển thành thế yếu. Nửa canh giờ sau khi viện quân gia nhập, phản tặc bị đánh đến quăng mũ cởi giáp, buộc phải chật vật chạy trốn. Đội tinh binh do Vương Vĩ Vũ dẫn đầu đã kiên trì đến cuối cùng. Sau khi hành lễ với Thái thượng hoàng, toàn thân hắn đều không còn sức lực, ngã phịch xuống mặt đất.
Chiến trường thật sự khốc liệt hơn diễn tập rất nhiều. Máu đỏ tươi cùng thi thể tuấn mã, chân cụt tay đứt vương vãi cùng mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến những tân binh chưa từng tham chiến không khỏi kinh hãi. Có vài người thấy cảnh tuợng này không nhịn nổi nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ, có điều những tân binh như vậy chỉ thuộc thiểu số. Khi vừa tham chiến bọn họ đứng ở phía sau, thấy những binh sĩ lão luyện mở đường máu phía trước, bọn họ cũng nhao nhao vung đao kiếm trong tay lên, vứt bỏ e ngại mà xông lên vì chính mạng sống của mình.
Bùi Thanh Hoằng, với tư cách là mưu sĩ, được bảo vệ ổn thỏa ở hậu phương cùng những quan văn khác. Có bốn vạn người tham chiến, một vạn người tạo thành vòng tròn bao quanh bọn họ. Lúc đến chiến trường, Bùi Thanh Hoằng được sắp xếp chậm rãi chuyển từ đội ngũ phía trước xuống đằng sau.
Cùng lúc tiếng trống vang lên, Bùi Thanh Hoằng trông thấy Thái thượng hoàng mặc giáp bạc lao vào chiến trường như một mũi tên. Theo sau Thái thượng hoàng là những thân vệ trung thành tuyệt đối của y, từ vị trí của Bùi Thanh Hoằng có thể quan sát đối phương rất rõ ràng.
Bóng hình màu bạc kia linh hoạt hệt như một con cá bơi lội trong nước, lại vừa giống như một thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, gần như là đánh đâu thắng đó bất khả chiến bại. Trước kia Bùi Thanh Hoằng cũng từng nghe qua uy danh của Thái thượng hoàng. Khi đăng cơ Thái thượng hoàng phải chịu đủ loại chỉ trích từ các văn nhân, cũng có rất nhiều võ tướng chất vấn thẳng mặt y. Thái thượng hoàng dùng thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ trấn áp hết thảy, cũng vào khoảng thời gian ấy đối phương từng trải qua nhiều cuộc ám sát, không ít thích khách đều bị y tự tay giết chết.
Sau lần trở về từ Tề quốc Bùi Thanh Hoằng đã ý thức được võ nghệ cao cường của đối phương, nhưng bây giờ xem ra, lúc ấy Lan Mân thực sự nương tay không ít. Hoàn toàn không giống bây giờ, sát khí ngút trời, hệt như Tu La khát máu dưới địa ngục.
Thái thượng hoàng mới mười mấy tuổi đã đã dẫn đầu quân sĩ dưới trướng giết chết muôn vàn đối thủ hung thần ác sát. Lúc nghe mấy văn nhân ca tụng công đức của Thái thượng hoàng hắn còn cho rằng bọn họ thổi phồng chỗ này chỗ kia, bây giờ xem ra, những người kia quả thật nói không sai.
"Bùi đại nhân lùi về sau chút đi, đừng đứng cao như vậy. Nếu lạc tiễn khiến ngài bị thương, chúng ta thật sự không biết ăn nói với bệ hạ thế nào." Thấy Bùi Thanh Hoằng chuyên chú quan sát, một cung nhân phục vụ bên cạnh Thái thượng hoàng liền tiến lên đến nhắc nhở. Bùi Thanh Hoằng gật đầu, lui về sau hai bước.
Chờ phản tặc thu binh, Thái thượng hoàng dẫn đầu quân sĩ cùng tiết độ sứ Huề Châu Vương Vĩ Vũ tiến vào thành Cẩm Quan. Thành không thể chứa quá nhiều tướng sĩ, hơn hai vạn người vào trong, hai vạn còn lại bắt đầu dựng trại ngoài thành, nghỉ ngơi lấy sức.
Vương Vĩ Vũ khôi phục lại từ trạng thái kiệt sức, việc đầu tiên hắn làm là thỉnh tội với Thái thượng hoàng: "Tiết độ sứ Huề Châu Vương Vĩ Vũ tham kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
Thái thượng hoàng đổi giáp bạc thành một bộ giáp mỏng làm từ sợi vàng, binh khí cũng bất ly thân, gật đầu cho có với Vương Vĩ Vũ đang làm bộ làm tịch: "Vương tướng quân vất vả rồi. Đứng dậy đi."
Hán tử kiên nghị mang khuôn mặt màu lúa mạch vẫn quỳ tại chỗ không chịu đứng dậy: "Vi thần có tội, vi thần không thể bảo vệ thành Yến Lý!"
Giọng nói của hắn mang theo mấy phần nghẹn ngào, thiết hán nhu tình mười phần cảm động: "Vi thần còn trơ mắt nhìn đại tướng quân trấn thành Lý Kỳ Nguyên chết ngay trước mặt, vi thần đã không bảo vệ được những tướng sĩ tận tâm với Đại Lam, để phản tặc giết hại vô số dân chúng vô tội của Đại Lam. Đây đều là tội lỗi của vi thần!"
Lúc Bùi Thanh Hoằng tiến vào sau khi đã thông báo, Thái thượng hoàng nói với nam nhân đang quỳ dưới đất: "Cô gia nói ngươi vô tội thì ngươi chính là vô tội. Nếu ngươi thật sự cảm thấy mình có tội, dù có khóc sướt mướt ở đây cũng chẳng ích gì. Ngươi ở đây quỳ với cô gia, chẳng bằng nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi đủ thì cùng cô gia đoạt lại mười hai thành Tấn Vân! Báo thù rửa hận vì những tướng sĩ và bách tính Đại Lam đã ngã xuống!"
"Vi thần ngu muội, vi thần cẩn tuân thánh chỉ của bệ hạ." Nam nhân trung niên còn chưa lau vết máu trên mặt cung kính đáp rồi đứng dậy. Năm đó Vương Vĩ Vũ từng theo chân Thái Thúc Lan đi đánh trận, là thân tín của y, vì vậy mới có cơ hội trở thành tiết độ sứ của Đại Lam.
Bùi Thanh Hoằng chào hỏi đối phương vô cùng lịch sự, có điều xưa nay Vương Vĩ Vũ không nhìn nổi văn nhân - đặc biệt là loại văn nhân không có thân hình cường tráng, không biết chiến đấu. Hắn ta không quá để thanh niên trẻ tuổi nho nhã này vào mắt, chỉ khịt mũi hừ một tiếng rồi ngạo nghễ bước ra ngoài.
Lúc rời đi, hắn ta nhớ lại sau khi mình đột phá vòng vây, nhìn về phía vòng tròn xa xa bảo vệ văn nhân, lúc ấy Bùi Thanh Hoằng đang mặc thường phục được tên thái giám mặt trắng khuyên lùi xuống dưới. Hắn ta chỉ nghĩ có lẽ người này là quý công tử yếu đuối, cảm thấy đánh trận chơi rất vui nên mới đòi lên chiến trường. Trong lòng càng cảm thấy kinh thường, ngay cả tiếng hừ cũng hơi lớn.
Bùi Thanh Hoằng không biết vì sao mới gặp mặt mà Vương Vĩ Vũ đã có ác cảm lớn đến vậy với mình, có điều đối phương chỉ là một người xa lạ, hắn cũng không quan tâm Vương Vĩ Vũ nghĩ gì về hắn. Bùi Thanh Hoằng trải mấy tờ giấy trong tay lên bàn, tất cả đều là bản vẽ bản đồ địa hình đúng tỷ lệ, hắn đã chú thích chi tiết về những địa điểm quan trọng và quan điểm cá nhân về những nơi đó.
"Đây là những gì vi thần đã viết trên đường đi, còn có bản đồ trước đây đã vẽ ở nhà. Mọi thứ đều ở đây. Nếu bệ hạ không còn chỉ thị khác, vi thần xin lui xuống trước." Thái độ của hắn vẫn cung kính hệt như lúc trước, chỉ là lúc này đã biết thân phận thực sự của đối phương nên giọng nói có mấy phần mỉa mai.
Đối phương không đưa tay nhận lấy nên Bùi Thanh Hoằng liền cẩn thận để những thứ này lên chỗ trống trên bàn. Hắn hành lễ định lui xuống nhưng lại bị đối phương gọi lại: "Chờ một chút, ta có điều muốn nói với ngươi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT