Trước khi Tô Sầm rời đi, cuối cùng gã vẫn không chờ được người mình muốn chờ. Gã đứng trước cổng thành nhìn về phương xa, hạ nhân trung thành với gã đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Thiếu gia, ta vừa từ Bùi phủ về. Thế nhưng còn chưa kịp vào ta đã bị người Bùi gia đuổi về, bọn họ nói, nói, nói Nhị công tử không muốn... dính líu đến ngài nữa."

Đôi mắt sáng ngời mong đợi của thiếu niên nhuốm màu ảm đạm ngay tức thì, gã thở dài mở cây quạt: "Thôi thôi, ta cũng đoán trước được rồi." Phản ứng của Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn nằm trong dự đoán của gã, nhưng nội tâm vẫn khó tránh khỏi có phần mất mát.

Hạ nhân nhìn gã thở dài, vội vàng an ủi: "Cũng không phải là chủ tử vĩnh viễn không trở lại kinh thành nữa, vẫn có thể gặp bất cứ lúc nào mà."

Thanh niên sở hữu đôi mắt đào hoa lắc đầu: "Ngươi không hiểu. Ta đi chuyến này, sợ là không thể quay lại kinh thành được nữa." Tô Sầm đứng trên lầu cao nhìn về phương xa, ngẩn người đứng đó hơn nửa ngày mới gấp quạt lại, ngữ khí lưu luyến nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Tô Sầm trước giờ mười phần khoa trương, lần này lại khiêm tốn ngồi trong xe ngựa, phía sau chất mấy rương đồ đạc lớn. Hơn mười hộ vệ sít sao theo sau hộ tống xe ngựa không quá xa hoa của gã, cuối cùng đoàn xe cũng chậm rãi rời khỏi cổng thành khi hoàng hôn ngả bóng.

Chuyến đi này, trong xe ngựa của Tô Sầm vẫn còn một tên nam nhân khác. Gã ta sức sống tràn trề, thân hình mảnh khảnh, là mẫu quân tử mà các thục nữ yểu điệu thời nay ái mộ. Tô Sầm vừa kéo màn lên đã thấy gã ta ở trong, vốn gã có thể ngồi ở chỗ thoải mái nhất trong xe ngựa nhưng lại tự mình chọn ngồi trong góc, cố gắng cách tên kia càng xa càng tốt.

Khi xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng thành, nam nhân luôn luôn treo lên bộ mặt tươi cười kia lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc: "Lần này ngươi làm rất tốt."

Tô Sầm hừ lạnh một tiếng, không hề lấy làm vui mừng trước lời khen ngợi của con cáo tươi cười kia: "Các ngươi thì hay rồi, là ta đây xúi quẩy. Ta đã làm những gì các ngươi muốn, từ nay chúng ta mỗi người một ngả. Các ngươi cách xa Tô gia ta một chút, ta đây cũng làm như chưa từng gặp qua các ngươi."

"Chỉ là một trò đùa nhỏ vô thưởng vô phạt mà thôi, không phải nội tâm Tô công tử cũng luôn khát khao sao?" Nam nhân kia không hề tức giận với thái độ của gã, ngược lại nét cong nơi khóe miệng lại càng giương cao.

"Trò đùa nhỏ, vậy thi xin mời ngài. Lần này là quá đủ với ta rồi, Tô Sầm ta đây vẫn còn quý mạng lắm, không dám dây vào trò đùa nhỏ như thế này." Vẻ mặt Tô Sầm căm phẫn oán hận, lại nhớ tới mẫu thân vẫn đang nằm trong tay đám người này đành giận dữ quay mặt đi không thèm nhìn gã ta nữa.

Nam nhân kia bật cười thành tiếng, vén bức màn của xe ngựa lên rồi trực tiếp nhảy xuống. Người đánh xe ngồi đằng trước chỉ lờ mờ trông thấy một bóng người thoáng qua, con ngựa ngoan ngoãn đang chạy đột nhiên hí lên một tiếng, suýt chút nữa khiến cả xe bị lật. Người đánh xe vội vàng khống chế dây cương, sau khi trấn an con ngựa liền cuống quýt hỏi chủ tử mình đang ngồi trong xe: "Ngài có sao không? Hình như vừa có thứ gì lướt qua khiến con ngựa kinh hoảng thì phải?"

Trong xe ngựa truyền đến giọng nói lạnh lẽo: "Không biết là bị súc sinh nào chui ra dọa sợ. Không cần để ý, tiếp tục đi đi."

Đương nhiên Bùi Thanh Hoằng không thể nào biết được đoạn đối thoại này. Tô Sầm bỏ ngang tờ báo đột ngột như vậy, bàn giao công việc cũng vội vội vàng vàng, cho dù gã để lại nhiều mối quan hệ hữu ích nhưng tân binh được Bùi Thanh Hoằng giao cho đảm nhiệm công việc này vẫn gặp phải không ít khó khăn.

Cũng may Tiểu Tô khéo ăn khéo nói mà lại khiêm tốn, bộ Công cũng không quá vất vả. Sau cả tháng nỗ lực, cuối cùng tờ báo được tân binh phụ trách cũng miễn cưỡng đi vào quỹ đạo lần nữa. Qua một tháng vết thương trên chân Lan Mân cũng đã mọc da non, Vương thái y trong cung ngày ngày dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng cũng thành công chế ra dược cao làm mờ sẹo không màu không mùi. Ngày nào Lan Mân ở trong cung cũng bôi loại thuốc ấy, vết sẹo trên chân nhạt đi với tốc độ trông thấy. Trong mắt Bùi Thanh Hoằng, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng thể chất Lan Mân không dễ để lại sẹo. Còn thể chất Thái thượng lại dễ để lại sẹo, qua nhiều năm như vậy mà vết sẹo trên mặt vẫn còn đó, điều này tạo ra một sự khác biệt giữa hai người.

Bùi Thanh Hoằng không hỏi nhiều về chuyện của thị nữ kia, chỉ cần Lan Mân vui là được. Điểm tốt duy nhất khi hắn bị hạ dược là, Lan Mân không còn kháng cự mỗi lần hắn muốn thân mật như trước đây nữa. Bùi Thanh Hoằng cũng ít nhiều đoán được tâm tư của đối phương. Sợ là mỗi lần nghĩ đến thị nữ kia y lại tự nhủ, để người khác chiếm tiện nghi của phu quân nhà mình thì chẳng bằng mềm mỏng đi một chút, sau đó động tác cũng mềm mại hơn, mặc hắn hồ nháo.

Đương nhiên Bùi Thanh Hoằng không dám quá càn rỡ, hắn đặc biệt chú ý đến bầu không khí giữa hai người. Dù thế nào đi chăng nữa, lần đầu tiên nhất định phải là Lan Mân cam tâm tình nguyện, hắn không có hứng thú gì với việc hoan ái mang tính chất ép buộc. Nghĩ đến cuộc sống tương lai, hắn lại càng không muốn cưỡng ép y lần đầu.

Chỉ là chính Bùi Thanh Hoằng cũng không ngờ cơ hội này lại tới nhanh như vậy.

Tháng thứ ba sau khi Tô Sầm rời đi cũng chính là năm mới. Bùi Thanh Hoằng được nghỉ đông, ở nhà cùng cha mẹ thê tử dưới tiết trời mùa đông giá rét. Cũng chính vào thời tiết ở ngoài lâu một chút liền đông cứng cả mũi này, Bùi gia nhận được một tin tức. Tề quốc liên minh với Lam quốc xảy ra chuyện, muốn Bùi Thanh Hoằng làm sứ thần sang nước bọn họ một chuyến. Tề quốc thịnh vượng không kém gì Lam quốc, hai nước chỉ cách nhau mấy đất nước nho nhỏ.

Lam quốc và Tề quốc đã kết thành liên minh từ xưa, cùng nhau chống lại Chu quốc. Trong số các Tiên đế của Lam quốc cũng có vài vị lấy công chúa Tề quốc làm phi tử. Hậu cung của Kiến Long đế nổi danh phong lưu cũng có một vị là nữ nhân đến từ Tề quốc. Tuy nhiên ngay cả khi hai nước đã kết thân bằng hôn nhân, mối quan hệ liên minh này vẫn không thể nói là vững chắc. Có điều Tề quốc vẫn là đồng minh cực kỳ hữu lực với Lam quốc, bởi vậy nếu đối phương đưa ra yêu cầu không quá đáng thì Lam quốc cũng không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt bọn họ.

Sứ thần hoàng thất Lam quốc cử đi lần trước khiến bọn họ vô cùng bất mãn. Vị sứ thần kia quả thực là định nghĩa sống của mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vì tính cách quá khôn khéo nên không hề có tác dụng mà một sứ thần nên có trong việc củng cố quan hệ ngoại giao của hai nước.

Sứ thần của Lam quốc tại Đại Tề mang vải vóc lụa là tới, hi vọng lần này có thể phái người thích hợp hơn đến Tề quốc. Hắn ta nghe qua nhã danh của Thượng thư bộ Công Bùi Thanh Hoằng từ sớm, ngay lập tức chớp lấy cơ hội này, nói muốn mời Bùi đại nhân đến Tề quốc thưởng thức phong cảnh mỹ lệ, nhân tiện củng cố quan hệ ngoại giao của hai nước.

Ngay khi yêu cầu này được đưa ra, quanh người Thái thượng hoàng lập tức trở nên lạnh lẽo. Y không bất chấp phong độ mà đập nát bình hoa cổ nhưng hoàn toàn không kiềm chế uy nghiêm lại, khiến sứ thần tên Vi Lâm kia quỳ rạp dưới đất toàn thân run rẩy càng dữ dội. Hắn ta vốn đã là người nhát gan, nay bị uy nghi đế vương của Thái Thúc Lan ép đến mức không thở nổi. Hai chân hắn ta quỳ dưới đất, hai tay phủ phục, đầu dính chặt xuống đất không ngóc dậy nổi, không ngừng kêu lên: "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận!"

Thái thượng hoàng không nói lời nào, hắn ta chỉ dám lén dùng khóe mắt mà nhìn thoáng qua sắc mặt của vị đế vương này. Cuối cùng vẫn là Thường Tú công công đứng cạnh Thái thượng hoàng giúp Vi Lâm giải vây: "Bệ hạ không cần nổi giận vì việc nhỏ nhặt thế này, long thể của ngài mới là quan trọng nhất. Hẳn là Hoàng đế Đại Tề ngưỡng mộ phong thái của Bùi thái phó nên mới đưa ra yêu cầu như vậy, đâu phải là muốn trói Thái phó của chúng ta lại."

Vi Lâm liên tục phụ họa: "Công công nói phải lắm. Hoàng đế Đại Tề trẻ tuổi nông nổi, lại có tính hiếu kỳ cực mạnh. Mỹ danh của Bùi đại nhân lưu truyền rộng rãi ở Đại Tề, công chúa Đại Tề cũng âm thầm ngưỡng mộ Bùi đại nhân. Thái độ của Hoàng đế Đại Tề rất thành khẩn, chỉ đơn giản là muốn gặp Bùi đại nhân của chúng ta một lần mà thôi. Bùi đại nhân thông minh như vậy, đến Đại Tề áp chế sự kiêu căng phách lối của bọn họ cũng là chuyện tốt."

Hai năm trước Vi Lâm đến Đại Tề đi sứ, đúng lúc được chứng kiến sự thay đổi chính quyền của Đại Tề. Thái độ của Hoàng đế Đại Tề tiền nhiệm đối với hắn ta có thể nói là vô cùng ôn hòa, nhưng vị Hoàng đế trẻ tuổi mới lên ngôi lại thờ ơ lạnh nhạt suốt một thời gian dài, trước đây không lâu còn cố ý nghĩ biện pháp đuổi hắn ta đi. Ra sức soi mói đủ loại sai sót của Vi Lâm chỉ mong thay thế hắn ta bằng người khác.

Hắn ta là một người nhát gan mà thận trọng, ở trong hoàn cảnh loạn thất bát tao suốt một thời gian dài như vậy cũng chẳng dễ dàng gì. Tân hoàng Đại Tề có mới nới cũ, thái độ không thèm nể mặt mũi thật sự khiến lòng Vi Lâm đau thấu trời. Nhưng trước mặt Thái thượng hoàng hắn ta vẫn phải cân nhắc từ ngữ mà nói, không thể ra sức bôi đen Đại Tề, nếu không đến lúc sự tình bị vạch trần thì hắn ta cũng gặp phải xui xẻo.

Vi Lâm quả thực từng nghe thấy tên của Bùi Thanh Hoằng ở Tề quốc, nhưng không phải vì mỹ danh của hắn truyền xa đến nỗi Hoàng đế Tề quốc một mực muốn mời hắn tới làm mưu sĩ, mà bởi vì một lý do khác. Em gái ruột được Hoàng đế yêu thương nhất - Uyển Bình công chúa của Tề quốc - từng giả trang thành người hầu theo sứ đoàn đến Lam quốc đi sứ khi còn nhỏ. Một lần gặp phải biến cố nguy hiểm nàng được một thanh niên áo trắng cứu, từ đây trái tim thiếu nữ thầm thương trộm mến người ấy, một lòng chờ đến ngày trưởng thành để đến Đại Lam cầu thanh niên kia làm phò mã.

Nhưng đợi nàng từ một cây gạo nếp thấp bé lớn thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ý trung nhân đã sớm cưới vợ, đã vậy hắn còn cưới nam thê. Việc này khiến công chúa mắc phải bệnh tương tư, tân hoàng Tề quốc cố ý yêu cầu Bùi đại nhân tới thực chất là để an ủi nỗi khổ tương tư của công chúa.

Sau khi Vi Lâm nói rõ mọi chuyện, nghênh đón hắn ta là một chiếc chén sứ cùng một tiếng "Cút!". Chiếc chén kia đập thẳng vào đầu hắn ta, dòng máu đỏ tươi ấm áp lập tức chảy ra. Vi Lâm không hề đoái hoài đến việc lau vết máu trên mặt, phi thường nhanh nhẹn tự vo mình thành một viên thịt tròn xoe, cứ như vậy mà lăn ra ngoài.

Thường Tú xém chút nữa thì phì cười, nhưng vừa quay sang, trông thấy gương mặt chủ tử tôn quý của mình đen như mực liền lập tức nén tiếng cười lại.

"Bệ hạ đừng nghe tên Vi Lâm kia nói hươu nói vượn. Uyển Bình công chúa năm nay còn chưa tới mười ba, mà sứ thần Tề quốc tới Đại Lam chúng ta vào bảy năm trước. Bảy năm trước Uyển Bình công chúa bao nhiêu tuổi chứ, mới có sáu tuổi! Sáu tuổi thì cái gì cũng không biết, sao có thể bị một nam nhân đã cứu nàng hại đến mức mắc bệnh tương tư."

"Cô gia biết." Vi Lâm hồ đồ không có nghĩa là y hồ đồ. Coi như công chúa kia thật sự coi trọng Bùi Thanh Hoằng, điều đó không có nghĩa là Bùi Thanh Hoằng sẽ coi trọng nàng. Viện tử của Diệp thị có biết bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nữ, loại nào cũng có. Mặc dù Uyển Bình công chúa thân phận tôn quý nhưng cũng chỉ là một nha đầu miệng còn hôi sữa, lại càng đừng nhắc đến chuyện Bùi Thanh Hoằng không thích nữ nhân. Mà có thích đi chăng nữa cũng sẽ chẳng coi trọng nàng.

"Bệ hạ dự định thế nào?"

"Như Tề quốc mong muốn, phái Thượng thư bộ Công Bùi Thanh Hoằng ghé thăm Tề quốc."

Y dừng một lát rồi bổ sung: "Lần nay, cô gia sẽ đích thân đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play