Hắn vừa dứt lời, người bên trong cũng bị dọa đến làm rớt đồ. Cũng may Bùi Thanh Hoằng nhanh tay lẹ mắt tiếp được đồ vật, lúc này mới không có bi kịch xảy ra.
Mớ giấy suýt rơi đó hắn tốn biết bao công sức sửa sang lại trình tự, còn chưa kịp đánh số trang, nếu thật sự rơi xuống đất thì chắc chắn sẽ tiêu tốn không ít thời gian để sửa lại.
Bùi Thanh Hoằng đem chồng giấy thật dày đặt bên cạnh mô hình, khuôn mặt luôn tươi cười như gió xuân giờ đây lại vô cùng nghiêm túc: "Ai cho phép ngươi vào thư phòng?"
Dường như Lan Mân cũng bị sự tức giận của hắn dọa sợ, co rúm bả vai lại như một tiểu bạch thỏ bị kinh hãi, yếu ớt lên tiếng: "Ta ở trong phòng đợi quá nhàm chán, cho nên ra ngoài tìm ngươi, đến thư phòng này. Nhất thời tò mò, liền lật xem một chút."
Thấy bộ dạng này của y, sắc mặt Bùi Thanh Hoằng cũng dịu đi đôi chút, hắn cũng biết Lan Mân không có quá nhiều sở thích, chỉ yêu sách thú tranh, hơn nữa những phương diện này cũng rất giỏi.
Trong kinh thành, người tài như vậy dù ở đâu đi chăng nữa sẽ có chút danh tiếng. Nếu không phải thư pháp và những bức họa của Lan Mân rất ít truyền ra ngoài, chỉ cần chờ một thời gian, không chừng sẽ trở thành đại danh nhân thanh danh tiếng tốt vang xa. Người yêu thích im lặng như vậy, không đi tìm người hàn huyên mà lại vào thư phòng cũng là chuyện hợp lý.
Nghĩ đến đây ngữ khí của Bùi Thanh Hoằng cũng nhu hòa đi một chút: "Nếu Tử Giác muốn đọc sách thì có thể tới Tàng Thư Các phía tây, ngươi vừa tới Bùi phủ, rất nhiều nơi vẫn chưa tới, điểm này là sơ sót của ta. Đợi lát nữa ta đưa ngươi qua đó. Những đồ vật ta để trong này đều là của bộ Công, nếu lỡ làm loạn thì khi sửa sang lại sẽ rất phiền toái." Bình thường cũng sẽ có người hầu tới quét tước thư phòng nên đương nhiên Bùi Thanh Hoằng sẽ không để những món đồ quan trọng ở đây. Tuy nhiên hắn luôn luôn không thích người khác động vào đồ vật của mình, cho dù là người hầu quét tước cũng phải vô cùng cẩn thận, trừ số giấy đã bị Nhị thiếu gia vứt đi, còn những đồ vật khác đều phải để y nguyên vị trí cũ.
Lúc này sắc mặt căng thẳng của Lan Mân mới được giảm bớt: "Ta cảm thấy thực hứng thú với công việc của Mộc Chi, nếu ngươi nguyện ý, có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Dù sao hắn cũng đang trong thời gian nghỉ phép, ba ngày này có lẽ sẽ đủ để trò chuyện với Lan Mân, lập tức gật đầu: "Đương nhiên có thể, Tử Giác muốn biết điều gì?"
Ngón tay trắng nõn thon dài của y chỉ chỉ vào mô hình màu xanh biếc bên cạnh chồng giấy: "Vừa nãy ta vô tình nhìn thấy phong thư của ngươi, muốn biết đó là cái gì, cũng cảm thấy mô hình này rất thú vị."
Bùi Thanh Hoằng nhìn thoáng qua, mô hình bưu cục xanh biếc kia được chính hắn tạo hình để chuẩn bị trình lên, ngay cả con dấu bên ngoài cũng do hắn thiết kế, là bản cải biến dựa trên dấu hiệu bưu chính quốc gia trong đời trước của hắn. Ở chính giữa bản vẽ con dấu là một chữ Trung được viết bằng loại chữ Hoa lưu hành đương thời, còn có hình một con chim bồ câu cách điệu.
"Đây là mô hình bưu cục ta chuẩn bị đề nghị Thánh thượng xây dựng, bản thiết kế con dấu nhìn không được đẹp lắm, nếu Tử Giác yêu thích hình vẽ này thì có thể vẽ cho vi phu xem một chút."
"Vì sao chữ ở trên lại là chữ Trung mà không phải Lam?" Lan Mân nhìn hình vẽ vài giây rồi hỏi.
Vấn đề này khiến Bùi Thanh Hoằng sửng sốt một chút, cũng không thể trả lời rằng hắn tưởng niệm Tổ quốc xưa kia của mình được, nhưng tìm đại một lý do vẫn thật đơn giản: "Tổng bộ bưu cục ở kinh đô Lam quốc, mà kinh đô lại chính là trung tâm Đại Lam. Ta hy vọng đến khi bưu cục được thành lập trong nước thì quan viên và dân chúng các nơi nhìn thấy đều nhớ tới kinh đô của chúng ta."
"Mộc Chi quả nhiên có tấm lòng, bản vẽ của con dấu này vốn đã rất tốt, không cần phải... sửa nhiều lắm." Lan Mân tùy tiện lấy một mảnh giấy Tuyên Thành, sau đó lấy bút lông trên giá xuống vẽ vài nét.
Bùi Thanh Hoằng nhìn hoa văn y vừa vẽ xong, trong mắt không khỏi sáng ngời. Chữ Hoa thể ban đầu của hắn đã được đổi thành Triệu thể mềm mại, lại sửa thêm vài điểm, chim bồ câu cũng được chỉnh vị trí lại một chút, nhìn vào có cảm giác như một bức vẽ của học sinh nay được chỉnh thành tác phẩm nghệ thuật vậy.
"Nếu Tử Giác không ngại, có thể tặng bức hình này cho ta không?" Biểu hiện của Bùi Thanh Hoằng khi cầm tờ giấy trên tay vô cùng kích động, nhưng dù sao đây cũng là bức tranh của đối phương, nào có thể lấy mà không hỏi chứ.
Lan Mân gác bút lại trên nghiên mực: "Vốn dĩ là tùy tiện họa, nếu ngươi thích thì cứ cầm đi, có thể giúp được ngươi ta cũng cảm thấy vui mừng."
Sau đó Bùi Thanh Hoằng liền giảng giải cho đối phương một ít về công việc của mình, ngoại trừ mô hình khi nãy, hắn còn rất nhiều mô hình lớn bé khác nhau, một số là để chơi, một số là những dự án hắn chuẩn bị cho sau này. Trong mười năm, hắn nhất định sẽ thi hành những cải tiến của mình thật tốt.
Hiện giờ hắn đảm nhiệm chức vụ Thượng thư bộ Công, cũng không khác là mấy so với bộ trưởng kiến thiết quốc gia đời trước. Một bộ trưởng kiến thiết quốc gia thì không thể chỉ phục trách một chút lũ lụt, ngoại trừ thủy lợi, hắn còn phụ trách quản lý các hạng mục: công trình, thủ công, đồn điền, giao thông, tu sửa kiến trúc cung điện, quản lý rừng núi cũng nằm trong chức trách của hắn.
Tiên đế băng hà, Hoàng Thái đệ thượng vị hai năm rồi lui về sau làm Thái thượng hoàng nhiếp chính, hắn cũng tham gia khoa cử vào triều rồi đạt được chức vị hiện tại, tính tới giờ tổng cộng cũng đã sáu năm. Bùi Thanh Hoằng sáu năm trước mới chỉ là một quan viên nhỏ bé mới vào bộ Công, tuy được phụ thân là Tả tướng cùng ân sư chiếu cố rất nhiều, nhưng hắn vẫn chỉ là một chân chạy vặt thấp cổ bé họng.
Năm đó, hắn tiến vào quan trường trước khi Tiên đế băng hà không lâu. Đó là năm đầu tiên Thái thượng hoàng lên ngôi do Tiên đế mới băng hà. Trước đó một chút là khi Kinh Châu xảy ra lũ lụt.
Lòng người chuyển động vô cùng gay gắt, quan viên ở Kinh Châu lại làm như không biết, khi nhân dân no đủ đã ăn tiền béo bở không nói, nay lũ lụt tràn lan cũng nói dối rằng Kinh Châu được mùa, nhất quyết không chịu mở kho lương tiếp tế, khiến cho nạn dân bạo động, dân chúng lầm than.
Sau khi mọi việc bị phơi bày, ngân lượng đưa cho quan viên đi cứu nạn cũng đã bị nuốt mất một phần, lương thực được đem đi cứu tế căn bản không đủ duy trì được mấy ngày. Vẫn là nghé mới sinh không sợ cọp, ngay lúc đó Bùi Thanh Hoằng xung phong nhận việc đi Kinh Châu trị lũ. Khi ấy triều đình cãi nhau gay gắt, vừa thấy người có thân phận phù hợp mà lại nguyện ý làm việc khổ sai, lập tức đồng ý không cần suy nghĩ, hơn nữa còn cùng nhau bỏ ngân lượng và lương thực cho hắn mang đi cứu tế.
Diệp thị cũng kêu gọi được thương nhân trong kinh thành đóng góp không ít tiền của cùng lương thảo, vì một lần này liền được Hoàng thượng ban cho lệnh bài. Có mẫu thân tương trợ, lại có kinh nghiệm kiếp trước, năm đó Bùi Thanh Hoằng trị lũ ở Kinh Châu lập được công lớn.
Tuy rằng lúc ấy không phải không có người chơi xấu, nhưng mỗi lần như vậy Bùi Thanh Hoằng đều xử lý sạch sẽ. Quan viên địa phương khi ấy coi thường thiếu niên này còn trẻ không hiểu chuyện, còn có người kích động dân chúng sinh nghi ngờ với tiểu tử chưa trưởng thành này. Kết quả biểu hiện của Bùi Thanh Hoằng lại tốt ngoài dự kiến. Rõ ràng hắn nhỏ hơn bọn họ nhiều tuổi như vậy, cũng chỉ là người mới vào chốn quan trường, thế mà thực sự rất khéo đưa đẩy, nếu nói hắn hô mưa gọi gió làm thay đổi cả địa phương cũng không sai.
Ngoại trừ xã giao thật tốt, Bùi Thanh Hoằng cũng phải làm không ít việc. Không những phải tự mình tới tiền tuyến chỉ huy chống lũ, còn phải đi hỏi han ân cần dân chúng chịu tai họa. Diện mạo Bùi Thanh Hoằng vốn dĩ đã rất đẹp, khi cười rộ lên hoàn toàn không có nét kiêu căng nào, đã nói là làm, hơn nữa rất có tâm giúp đỡ. Thế nên biệt hiệu Bùi Bồ tát này nhanh chóng áp những lời đồn đãi không tốt khi trước đi, thậm chí có người từng chịu ơn Bùi Thanh Hoằng còn vì hắn làm nên bài vị trường sinh.
Không lâu sau đó Bùi Thanh Hoằng liền mang theo thánh chỉ cách chức quan viên địa phương, tri phủ châu bên cạnh lại chính là môn sinh đắc ý của phụ thân hắn, có thể mượn quan binh của quan phủ. Ngay từ đầu hắn đã đem quyền chủ động nắm chặt trong tay, trở ngại khi làm việc cũng giảm đi không ít. Ngoài mở kho phát lương thực, củng cố đê đập, quan trọng nhất là phải nghĩ biện pháp phòng tránh dịch bệnh. Hắn ở Kinh Châu suốt hai tháng liền, đến khi tình hình của dân chúng chuyển biến tốt đẹp mới quay về phục mệnh.
Đương nhiên trong hai tháng này không lúc nào hắn quên báo cáo lại tình hình cho kinh thành, đợi tri phủ mới ở Kinh Châu nhậm chức mới hồi kinh. Do lập được công lớn từ việc trị lũ, hắn từ một tiểu tử không xu dính túi lập tức trở thành Thị lang bộ Công, còn được ban thánh chỉ tự do quyết định hôn sự của mình.
Sau khi hắn thăng quan không bao lâu, do bệnh tật đột phát nên chỉ trong một thời gian ngắn Tiên đế liền qua đời. Sau đó Thái Thúc Lan cầm thánh chỉ truyền ngôi cho Hoàng Thái đệ của Tiên đế mà vội vội vàng vàng đăng cơ, triều chính thay đổi trong nháy mắt, vừa đúng lúc Kỳ Châu xảy ra lũ lụt. Thiên hạ liền truyền tai nhau đồn rằng, Thái thượng hoàng hạ độc hại chết Tiên đế còn khỏe mạnh mưu đồ soán vị, lũ lụt ở Kỳ Châu chính là tai họa trời cao giáng xuống. Ngay cả lũ lụt ở Kinh Châu lúc trước cũng là do ông trời không đành lòng để Tiên đế qua đời nên mới nhắc nhở.
Thái Thúc Lan đương nhiên vô cùng giận dữ, khi y thượng vị chịu phải vô số lên án. Nhắc tới thánh chỉ khi trước, người ta bảo hắn không phải Hoàng Thái đệ của Tiên đế, cũng không cùng mẹ với người. Thế nhân đều biết có một Nhị hoàng tử rất có năng lực hành quân đánh giặc, cũng biết Nhị hoàng tử phải đeo mặt nạ quanh năm để che đi khuôn mặt xấu xí của mình, tính tình tối tăm tàn bạo, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, vô luận có bao nhiêu địch nhân cứng đầu cứng cổ vào tay y đều phải nói thật.
Ngọc tỷ trên thánh chỉ có thể là thật nhưng chưa chắc nội dung trên đó đã là sự thật. Bởi lời đồn đãi có nhắc tới việc lũ lụt ở Kinh Châu khi trước, không đợi các quan viên chủ động xin ra trận, Thái Thúc Lan liền trực tiếp cắt cử Thị lang bộ Công Bùi Thanh Hoằng từng có kinh nghiệm trị thủy đi Kỳ Châu.
Kỳ Châu cùng Kinh Châu vốn dĩ rất gần nhau, lúc này quan viên địa phương cũng vì dân mà suy nghĩ, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên cũng sẽ không tham ô ngân lượng cứu tế. Không quá một tháng hắn đã khiến Hoàng đế vừa lòng mà trở về phục mệnh. Bởi Bùi Thanh Hoằng tuổi còn trẻ, khi trước trị lụt ở Kinh Châu đã thăng liền ba cấp, nên khi ấy Thái Thúc Lan chỉ thưởng cho hắn một ít tiền bạc châu báu cùng vài đặc quyền.
Chức vị Thượng thư này của Bùi Thanh Hoằng là do một lão bối về hưu truyền cho, kể từ khi hắn nhậm chức mới qua một tháng, có câu quan mới nhậm chức cầm ba ngọn đuốc [1], hắn xây dựng bưu cục coi như đã thắp sáng ngọn đuốc đầu tiên.
Thế nhưng hắn lại là loại người thích bới lông tìm vết, soi mói đủ kiểu các bản vẽ thiết kế của mình, vô tình trong bộ Công lại chỉ toàn nhân tài tinh thông đất đá chứ không hiểu gì về nghệ thuật. Còn Bùi Thanh Dật kia chỉ chuyên chú đọc sách suốt ngày, căn bản không có thời gian quan tâm đến hắn, hắn cũng không thể phô trương khắp nơi, lỡ bị người ta ăn cắp ý tưởng thì sao. Vì vậy chuyện chỉnh sửa thiết kế cứ bị hoãn lại mãi, cuối cùng vẫn là dùng bản phác thảo đầu tiên hắn chỉ vẽ trong một giờ kia.
Càng nhìn hình vẽ kia Bùi Thanh Hoằng lại càng vừa lòng, trước khi ra khỏi thư phòng, hắn thật kích động mà ôm lấy eo của đối phương vào lòng rồi hôn lên miệng y một cái: "Có Tử Giác thế này, vi phu còn cầu gì hơn."
Vốn Lan Mân còn đang xem xét những kế hoạch đó của Bùi Thanh Hoằng, trong tay vẫn còn cầm bút, đột nhiên không kịp phòng bị đã bị hôn một cái như vậy, trên môi vẫn còn cảm giác ấm áp mềm mại xẹt qua tựa lông chim. "Xoạch" một tiếng, bút liền rơi xuống mặt đất.
_______
[1] Quan mới nhậm chức cầm ba ngọn đuốc (tân quan thượng nhâm tam bả hỏa): một cách ẩn dụ, người mới luôn phải làm một số điều có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và lòng can đảm của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT