"Đi ngang qua đừng bỏ qua nha, cổ chua trấp ướp lạnh đây."
Trong thành Lâm Châu.
Diệp Bình vừa bước vào thành, bầu không khí chợ phiên ồn ào náo nhiệt liền đập vào mặt.
So với chợ phiên mười nước, thì chợ phiên mười nước lớn hơn, thương nhân là từ các nước kéo tới, đồ mua đồ bán đều là đồ để tu tiên.
Nói trắng ra là to hơn, chất lượng hơn.
Còn chợ phiên Tấn quốc thì gần với đời thường hơn, có vật tu tiên, có cả hàng nông sản, thậm chí có một số sạp nhỏ còn bán đồ tự làm.
Chợ phiên Tấn quốc lần này, được tổ chức ở Lâm Châu, đầy người là người.
Ngay cả những hàng sạp nhỏ cũng đầy là người.
Người tham gia chợ phiên Tấn quốc không chỉ có tu sĩ, còn có người phàm, vì có nhiều người phàm nhặt được đồ kì lạ cổ quái, đều mang ra chợ phiên để bán.
Nếu gặp được người hữu duyên, không chừng còn bán được giá cao.
Bán đại cũng được vài linh thạch, có khi được cả mấy chục linh thạch, chỉ cần bán được một món, là hời to.
Vì nguyên nhân này, chợ phiên Tấn quốc không hoành tráng như tưởng tượng.
Vào lúc này.
Lâm Châu, ba người Diệp Bình khá là phong trần mệt mỏi, bọn họ mới vừa tới nơi này, còn chưa kịp chuẩn bị gì, vừa vào cửa thành Lâm Châu, đã có mười mấy người vây quanh.
"Thượng tiên, là tới giám bảo hay thám hiểm?"
"Không phải nói khoác với chư vị thượng tiên, nếu muốn giám bảo, trong tiệm chúng ta có giám bảo sư miễn phí, bảo đảm không dối gạt ai, nếu tới thám hiểm, thì càng khỏi bàn, tiệm chúng ta là cực kì xuất sắc."
"Thượng tiên, trong tiệm ta có trà mới, muốn tới nếm thử không?"
"Thượng tiên, đi xem hồ yêu biểu diễn không? Tuyệt đối là vô cùng hồi hộp kích thích! Không hồi hộp kích thích, không thu tiền!"
Mười mấy người xuất hiện, vây chặt Diệp Bình, Tiết Triện và Lâm Bắc.
Những câu từ sỗ sàng, những lời lẽ mập mờ gợi ý làm Diệp Bình thấy hơi khó chịu.
Hắn là tu sĩ chánh đạo, còn là thiên địa đại nho, đương nhiên vô thức sinh ra cảm giác chán ghét loại người như này.
Nhưng Ngũ sư huynh Lâm Bắc nghe xong thì lại thấy động lòng.
Nhưng Lâm Bắc còn chưa kịp mở miệng, Tứ sư huynh Tiết Triện đã chặn trước.
"Khỏi cần nghĩ, đều là giả, nói quá thôi, hồ yêu biểu diễn, thám hiểm, trà mới cái gì, toàn là giả hết, để lừa lấy ngân lượng ngươi đó. Đi đi đi, ta biết có một chỗ, chẳng những hoàn cảnh tốt, giá cả cũng không tồi."
Tiết Triện miệng nói, tay kéo Diệp Bình và Lâm Bắc đi.
Hai khắc sau, trong một khách sạn.
Khách sạn này không lớn, nhưng người thì khá nhiều, ngoài cửa treo một bảng hiệu.
【 khách sạn Bình Giới 】
Từ tên là nhìn ra, phải chăng thiết thực.
Trong khách sạn đầy người là người.
"Ngũ sư đệ, tiểu sư đệ, không phải sư huynh nói quá, nhưng cả Lâm Châu trừ nơi này, ngươi không tìm được nơi thứ hai như khách sạn này đâu, nếu tìm được nhà thứ hai, sau này cho ngươi ngồi vào vị trí Tứ sư huynh này thay ta."
Tiết Triện mở miệng, giọng tự tin.
Trời sinh hắn đã có tính tiết kiệm, đi ra khỏi nhà cái gì tiết kiệm được thì đều tiết kiệm.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Bắc kéo Tiết Triện cùng đi ra ngoài tìm bảo.
"Tứ sư huynh, nhưng chúng ta đâu có thiếu chút tiền này?"
Không phải Diệp Bình không tin Tiết Triện, chỉ là hắn cảm thấy chuyện này không cần thiết, những nơi như Lâm Châu này, chi tiêu cũng không mắc lắm, dù có là tửu lầu đắt tiền nhất, thì nghỉ một đêm cũng chỉ tốn trăm lượng bạc.
Tiết Triện lắc đầu ngay tức khắc.
"Tiểu sư đệ, không được không được."
Tiết Triện mở miệng, vẻ vô cùng chân thành.
"Tiểu sư đệ, đại sư huynh dạy đệ kiếm đạo, Nhị sư huynh dạy đệ đan đạo, Tam sư huynh dạy đệ trận đạo, hôm nay Tứ sư huynh sẽ dạy đệ đại đạo vô thượng chân chính."
Diệp Bình nghe kỳ quái.
Đại đạo vô thượng?
Đại đạo vô thượng gì cơ?
Diệp Bình rất tò mò.
"Tứ sư huynh, đại đạo vô thượng ngài nói, là phù lục chi đạo hả?"
Diệp Bình hỏi.
"Không phải."
Tiết Triện lại lắc đầu.
"Sư huynh đại đạo vô thượng sẽ truyền cho đệ không phải là trận pháp, phù lục, là sinh tồn chi đạo, là một môn đại thần thông vô thượng, là chỗ dựa lớn nhất của sư huynh ở tu tiên giới."
"Không phải sư huynh nói khoác, nếu tiểu sư đệ lĩnh ngộ được chiêu này của ta, đảm bảo từ nay về sau mọi chuyện sẽ được như ý."
Tiết Triện giọng đầy đảm bảo.
Diệp Bình nghe vậy, hứng thú lắm.
Sinh tồn chi đạo? Mọi chuyện như ý?
Thế gian này còn có đạo pháp thần thông như thế?
"Tiết sư huynh, đệ muốn học."
Diệp Bình vô cùng háo hức.
"Không gấp không gấp, vào ở trước rồi nói sau."
Tiết Triện cực kì tự tin gật đầu, vỗ vai Diệp Bình, dẫn hai người đi vào khách sạn.
Lâm Bắc nhìn Tiết Triện đầy tò mò, y chưa từng nghe Tiết Triện biết đạo pháp thần thông mọi chuyện như ý gì đó.
Nếu đã có đạo pháp thần thông này, sao còn ở lại một nơi nhỏ bé như Thanh Vân Đạo Tông?
Nhưng Lâm Bắc không nói gì, vì so với mấy người đại sư huynh, Tiết Triện coi như đã nói phét ít hơn rất nhiều, coi như đã là rất bình thường, tốt hơn rất nhiều so với mấy người Tô Trường Ngự, Hứa Lạc Trần.
Nói tóm lại, chỉ cần không dạy hư con người ta là được.
Cứ như thế, ba người đi vào trong khách sạn.
"Mời ba vị thượng tiên vào."
"Ba vị thượng tiên, là ở phòng đôi hay ở phòng đơn?"
Vừa đi vào trong khách sạn, điếm tiểu nhị vai vắt một cái khăn trắng đã xông tới, liếc ba người đầy phong trần từ đầu tới chân, cười đon đả.
"Phòng đơn bao nhiêu? Phòng đôi bao nhiêu?"
Tiết Triện bình tĩnh hỏi.
"Hồi thượng tiên, phòng đơn mười lượng bạc một vị, phòng đôi hai lượng bạc một vị."
Tiểu nhị trả lời.
"Bây giờ vào ở, thì tính tới giờ nào?"
Tiết Triện hỏi tiếp.
Bây giờ đã là giờ sửu, thời gian khá là lỡ cỡ.
"Hồi thượng tiên, tiệm nhỏ là Bình Giới khách sạn, đương nhiên là tính tới giữa trưa mai."
Nháy mắt tiểu nhị đã hiểu ý đối phương, đáp ngay.
"Vậy được, cho một phòng đơn và một phòng đôi."
Tiết Triện đặt luôn hai phòng.
"Tiểu sư đệ, ngươi ở riêng một phòng, ta và Ngũ sư huynh ở một phòng."
Tiết Triện nói, tiểu nhị liền chạy đi chuẩn bị phòng.
Diệp Bình chưa kịp nói gì, Tiết Triện đã nói tiếp.
"Tiểu sư đệ, đệ ở trong phòng chờ ta, để ta đi chuẩn bị, dạy đệ đại đạo vô thượng."
Tiết Triện nói, căn bản là không cho Diệp Bình cơ hội nói chuyện.
Tiểu nhị phục vụ rất nhanh, vèo cái đã quay lại quầy, lấy ra hai cái chìa khóa và thẻ phòng, đưa cho Diệp Bình và Tiết Triện.
Ba người đi theo tiểu nhị tới phòng mình.
Không thể không nói, Bình Giới khách sạn đúng thật là khách sạn ‘bình giới’ (bình giới: giá cả phải chăng).
Trong khách sạn không có một món đồ nào đắt tiền, so với Nhất Tuyến Thiên của Ngụy quốc, chính là khác như trời với đất.
Cũng may, khách sạn này dù bình thường, nhưng thứ gì cần thì vẫn có.
Diệp Bình đi vào phòng, ngồi xuống nghỉ ngơi, hình như Tứ sư huynh với Ngũ sư huynh có chuyện muốn bàn với nhau, hắn không nên quấy nhiễu.
Đợi ở trong phòng.
Lần này đến chợ phiên Tấn quốc, làm Diệp Bình nhớ tới một việc.
Hắn từng mua được đồ ở chợ phiên mười nước.
Một tấm cổ lệnh, một viên đá, một mảnh đồng vỡ.
Lúc quay về tông môn, Diệp Bình cũng đã từng lôi ra nghiên cứu, nhưng không nhìn ra được cái gì.
Nghĩ hoài không ra, bèn bỏ qua không nghiên cứu nữa.
Hôm nay nếu đã tới đây, cũng nên lấy ra hỏi Tiết sư huynh cho biết.
Cùng lúc đó.
Một chỗ khác trong khách sạn.
Tiết Triện và Lâm Bắc bỏ đồ xuống, Lâm Bắc lên tiếng nói trước.
"Sư huynh, huynh định làm gì tiếp theo?"
Hắn tò mò nhìn Tiết Triện.
"Không có kế hoạch gì. Ban đầu ta định tới chợ phiên Tấn quốc này để mua chút đồ để vẽ bùa, thứ hai là đi với đệ, nhưng bây giờ ta sẽ đi chỉ điểm cho tiểu sư đệ."
Tiết Triện đáp.
"Chỉ điểm? Sư huynh, huynh đùa thật?"
Lâm Bắc có chút hiếu kỳ.
Trong Thanh Vân Đạo Tông, người không có cảm giác tồn tại nhất, chính là Lâm Bắc hắn, nhưng Tiết Triện mới là kẻ phế nhất, chứ không phải một trong những kẻ phế nhất.
Mặc dù Đại sư huynh cũng là phế vật, nhưng ít ra đại sư huynh còn biết tí kiếm thuật, đi ra khỏi nhà còn có chút khả năng tự bảo vệ bản thân.
Nhị sư huynh, Tam sư huynh, dù là một người luyện đan một người trận pháp, nhưng cũng có chút bản lãnh, tu vi của mình cũng coi như không tệ, hơn nữa chủ yếu là đi giám bảo.
Tiểu sư muội dù chẳng làm được cái gì, nhưng tiểu sư muội còn nhỏ.
Đại sư tỷ thì khỏi bàn, thực lực khẳng định không kém.
Chỉ có Tứ sư huynh Tiết Triện, là một phế vật toàn diện từ đầu tới chân, chỉ biết vẽ phù, nhưng phù hắn vẽ ra, toàn là tàn thứ phẩm, không có tác dụng gì.
Nên đại sư huynh chỉ điểm Diệp Bình kiếm đạo, hắn không nói gì cả, còn Tiết Triện đi chỉ điểm Diệp Bình, đây không phải là định dạy hỏng con người ta sao?
Tiểu sư đệ này của mình, dù gì cũng là học sinh Tấn quốc học phủ, chỉ điểm cho Diệp Bình? Ngài xứng hả?
"Cái gì đùa thật hay không. Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh cũng chỉ điểm được, sao ta không chỉ điểm được."
"Với lại, tiểu sư đệ kì tài ngút trời, nếu sư huynh không ra tay chỉ điểm tiểu sư đệ, sau này tiểu sư đệ thăng nhanh tiến mạnh, có còn nhớ ta sao?"
Nghe Lâm Bắc hỏi, giọng Tiết Triện có chút không tốt lắm.
Cảm thấy Lâm Bắc có vẻ coi thường mình.
"Sư huynh, ta không phải ý đó, chỉ là thuật phù lục của huynh có hơi..."
Lâm Bắc chối ngay, nhưng ý hắn thật sự là như vậy.
"Ta có bảo ta muốn dạy tiểu sư đệ thuật phù lục à?"
Tiết Triện nổi giận.
"Không dạy phù lục chứ dạy cái gì?"
Lâm Bắc không hiểu. Thứ Tiết Triện am hiểu nhất là thuật phù lục, nếu không dạy Diệp Bình về phù lục, thế định dạy cái gì?
"Đại đạo vô thượng chân chính, sư huynh ta mới nghiên cứu ra!"
"Hiểu thì có hiểu, nhưng liên quan lớn quá, khó giải thích rõ được."
Tiết Triện không trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Bắc, rốt cuộc muốn dạy Diệp Bình cái gì, trả lời cho qua.
"Đại đạo vô thượng chân chính? Tứ sư huynh, sao huynh giống y như đại sư huynh vậy?"
Lâm Bắc sờ đầu, ánh mắt cổ quái.
"Đệ đừng có hỏi lung tung này kia nữa, không phải đệ muốn đi chợ phiên hả? Còn không mau đi?"
Tiết Triện rõ ràng không muốn nói nhiều với Lâm Bắc, kiếm cớ đuổi đi.
Lâm Bắc cũng không nói nữa, đứng dậy, cầm bọc quần áo của mình lên.
"Được rồi, dù sao huynh cũng là sư huynh, huynh nói gì thì nhớ giữ lời, có điều, Tứ sư huynh à, ta vẫn cảm thấy, nếu không có bản lãnh gì, thì đừng có dạy hư con nhà người ta."
"Sư huynh, ta đi trước, có chuyện thì đi chợ phiên tìm ta."
Lâm Bắc đứng dậy, nói thật nhanh, sau đó biến mất.
Lâm Bắc đi rồi, Tiết Triện cũng đứng dậy, đi qua phòng Diệp Bình.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng Diệp Bình từ trong vọng ra.
"Ai? Là Tứ sư huynh hả?"
"Ừ, là ta."
Tiết Triện đáp.
Diệp Bình mở cửa phòng, nhìn thấy Tiết Triện.
"Ra mắt Tiết sư huynh."
Diệp Bình hành lễ.
"Tiểu sư đệ, không cần khách khí."
Tiết Triện đi vào phòng, bảo Diệp Bình ngồi xuống, nghiêm túc nói.
"Tiểu sư đệ, lần này xuống núi, sư huynh vừa vặn lĩnh ngộ được một môn đại thần thông vô thượng, đây là đại đạo vô thượng, người thường chỉ cần lĩnh ngộ được một thành của nó, là được vạn sự như ý."
"Ngươi muốn học không?"
Tiết Triện đầy nghiêm túc, nhìn Diệp Bình
"Đương nhiên đệ muốn học."
"Đa tạ sư huynh truyền pháp."
Diệp Bình kích động lắm.
Đại đạo vô thượng, lĩnh ngộ một thành là đã được vạn sự như ý, bảo Diệp Bình không động tâm sao được.
Không chỉ động tâm, thậm chí ánh mắt Diệp Bình còn đầy tò tò mò.
Là loại thần thông đạo pháp gì, lại có thể giúp người ta vạn sự như ý, mọi chuyện hài lòng?
"Được, nếu sư đệ đã muốn học, sư huynh cũng không giấu giếm, nhưng có một số việc, sư huynh cần phải nói trước."
"Môn thần thông sư huynh lĩnh ngộ này, có hơi cổ quái, đệ nghe xong nếu cảm thấy không bình thường, thì cũng là chuyện bình thường, nhưng đệ nhất định không được sinh ra lòng khinh thị, hiểu không?"
Tiết Triện chặn trước, vì thứ hắn định dạy này, ngay cả chính hắn cũng còn thấy nó kì quái.
Nhưng nếu Diệp Bình nghe hiểu được, vậy thì đúng là có ích với Diệp Bình.
"Sư huynh, sư đệ hiểu mà, phương pháp phi thường, tất có chỗ phi thường, nếu chỉ là đạo pháp thần thông bình thường, đương nhiên cách thức làm cũng sẽ bình thường, điều này đệ biết lâu rồi."
Diệp Bình gật đầu.
Đạo pháp kì dị, hắn đã thấy không ít, nhưng Tứ sư huynh nói thế, vẫn làm hắn thấy tò mò.
"Được, nếu ngươi đã biết đạo lý này, vậy sư huynh sẽ nói luôn."
Tiết Triện cũng không dài dòng.
Hắn hít sâu.
Sau đó từ từ nói.
"Đạo pháp này của sư huynh tên là Tài Năng Thông Thần."
Hắn nghiêm nghị nhìn Diệp Bình chăm chú.
Ngay tức khắc.
Diệp Bình ngẩn ra.
Hắn thật sự nghe có hơi không rõ.
Tài Năng Thông Thần?
Là ý gì?
Đập tiền?
Đúc vàng?
Vẻ mặt Diệp Bình đầy nghi ngờ.
Thấy phản ứng của Diệp Bình, Tiết Triện không hề kinh ngạc, như đã sớm đoán được Diệp Bình sẽ phản ứng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT