"Chân linh của mớ máu này đã tan hết, không còn tác dụng bao nhiêu, nhưng nếu dùng để luyện đan, thì vẫn dùng được. Các ngươi có thể thu thập, có điều phải cẩn thận."
Diệp Tinh Hà mở miệng, đi về phía tế đàn.
Cẩn thận quan sát tế đàn này.
Những người còn lại, thì vội vàng thu thập máu của thánh thú. Chỉ là những giọt máu này đã khô cả rồi, phải cạy từng tí ra mới lấy được.
Dù thế mọi người vẫn rất vui vẻ, đây cũng là máu của thánh thú, trên đời khó cầu.
Diệp Tinh Hà không đi thu thập thánh huyết, hắn nhìn một cái đã biết, loại thánh huyết khô cạn này, đã mất đi linh vận của mình, tác dụng chẳng còn là bao.
Đối với hắn thì chẳng còn tác dụng gì cả.
Hắn cẩn thận quan sát tế đàn.
Tế đàn này hết sức cổ quái, hắn phát hiện bên trong tế đàn, có một quả trứng đá, quả trứng đá đã vỡ tan, Diệp Tinh Hà nhặt một mảnh vỏ trứng vỡ, cẩn thận ngắm nghía.
Chừng một nén nhang sau.
Cuối cùng, Diệp Tinh Hà cũng đoán ra cái gì đó.
"Chư vị, có lẽ chúng ta sẽ gặp một phiền toái lớn."
Diệp Tinh Hà nói, làm mọi người không khỏi tò mò.
Họ đã thu xong bột máu ở chung quanh tế đàn, tò mò nhìn Diệp Tinh Hà.
"Tinh Hà sư huynh, là phiền toái gì?"
"Phiền toái lớn? Là một di tích Thanh Châu mà thôi, có bí mật gì à?"
"Đúng thế, Diệp sư huynh, mới tìm thấy một di tích Thanh Châu, trong viện đã giao nhiệm vụ khó, nhưng cũng chỉ là chờ mà thôi, có phiền toái gì chứ?"
Bọn họ mở miệng, đầy hiếu kỳ.
Vì chẳng ai biết lai lịch của di tích Thanh Châu này.
Nghe nói hai mươi năm trước, Thanh Châu xuất hiện một bảo vật, đưa tới hai vị cường giả Nguyên Thần cảnh chém giết giành nhau, khiến linh mạch của Thanh Châu bị phá tan hoang, còn đưa tới nạn lụt, làm sinh linh đồ thán.
Loại chuyện này, đã từng xảy ra không ít, nên cũng không được coi là chuyện lớn gì.
Nhưng Diệp Tinh Hà lại nói chọc tới phiền toái lớn, đương nhiên làm bọn họ tò mò.
"Chư vị, hơn hai mươi năm trước, Thanh Châu gặp đại họa, là vì có một bảo vật xuất thế, ta nghĩ ta đã biết nó là cái gì."
Diệp Tinh Hà nói, vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Diệp sư huynh, là bảo vật gì?"
"Tinh Hà sư huynh, bảo vật Thanh Châu là gì, đến nay vẫn chưa ai biết được, làm sao huynh biết?"
"Sách sử Tấn quốc có ghi rằng, hai mươi lăm năm trước, Thanh Châu có bảo, hai tu sĩ Nguyên Thần đại chiến đến chết, bảo vật bị đánh rơi, không ai biết là bảo vật gì, Tinh Hà sư huynh, làm sao huynh biết?"
Mọi người tò mò, hỏi Diệp Tinh Hà.
"Đó không phải là bảo vật, là một thiên địa thần linh."
Diệp Tinh Hà lắc đầu, đáp.
"Thiên địa thần linh?"
"Là ý gì?"
"Thần linh do thiên địa dựng dục ra hả?"
"Thật có loại vật này?"
"Diệp sư huynh, ngươi có chứng cớ gì?"
Mọi người nhìn Diệp Tinh Hà, không nhịn được hỏi.
"Các ngươi sang đây mà xem."
"Quả trứng đá này, cực kỳ cổ xưa, ít nhất cũng phải có mấy trăm ngàn năm lịch sử."
"Nếu ta đoán không sai, quả trứng đá này, hẳn dựng dục ra một thiên địa thần linh."
"Nhưng vì một nguyên nhân gì đó, khiến quả trứng thần bị hủy, sinh cơ tuyệt diệt."
"Cái tế đàn này, hẳn là thánh huyết hoán linh trận, có người lấy được quả trứng đá, muốn thức tỉnh thần linh trong đó."
"Lấy máu thánh thú ngũ phương, làm vật dẫn, để thức tỉnh thần linh."
"Nên, chúng ta đã gặp phải đại sự."
Diệp Tinh Hà mở miệng, hít sâu một cái.
"Trứng của thần linh?"
"Thánh huyết ngũ phương?"
"Không ngờ, Thanh Châu chi bảo, lại là một quả trứng sinh ra thần linh?"
"Thần linh do thiên địa dựng dục ra? Có cần khoa trương vậy không?"
Bọn họ rung động.
Cái gọi là thiên địa thần linh, là tồn tại do thiên địa dựng dục sinh ra.
Không phải là người, không phải quỷ, cũng không phải yêu, mà là thần linh, sinh ra đã có ngũ hành.
Có tư chất cực kỳ đáng sợ.
Có thể nói, thiên địa thần linh, là con của ông trời, làm cái cũng có ông trời giúp.
Nhưng loại vật này, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai từng thấy.
Hơn nữa thiên địa thần linh, vì quá mức nghịch thiên, đòi hỏi phải có thiên thời địa lợi nhân hòa ba thứ hợp nhất, mới dựng dục ra được.
Thiếu một cái cũng không thể thành.
Đây cũng là lý do làm mọi người rung động.
"Diệp sư huynh, dù có đúng như ngươi nói, thì cũng có liên quan gì tới chúng ta? Dù gì chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà?"
Có người lên tiếng, cho là cho dù có đúng theo như Diệp Tinh Hà nói, thì cũng chẳng liên quan gì tới họ.
Nhưng Diệp Tinh Hà lắc đầu.
Hít sâu một hơi, nói.
"Nếu chỉ là để hồi phục một quả trứng thần linh, vậy đúng là không quan hệ gì tới chúng ta."
"Nhưng các ngươi có biết, ta lo cái gì không?"
"Tòa trận pháp này, là trận pháp tuyệt thế của Chí Tôn Ma Điện, đã biến mất cả vạn năm trước!"
"Hơn nữa tòa trận pháp này, không chỉ có thể dùng để hoán linh, mà còn có thể chuyển kiếp."
"Một quả trứng thần linh đã tuyệt diệt sinh cơ, vốn dĩ không thể nào tạo ra thần linh."
"Nên ta phỏng đoán, có người muốn rót chân linh vào trong trứng đá, nếu là vậy có thể tạo ra một người nửa thần linh."
"Nếu đúng là vậy, chúng ta xuất hiện ở nơi này, cường giả ma đạo kia tất sẽ phát hiện ra dấu vết chúng ta đã tới."
"Đến lúc đó, để diệt khẩu, có lẽ chúng ta sẽ chết, mà không biết mình chết như thế nào."
Diệp Tinh Hà mở miệng.
Mọi người đều hít sâu, sợ hãi.
Bọn họ đã vô tình khám phá ra bí mật của người ta, đắc tội một cường giả tuyệt thế.
"Diệp sư huynh, ta nghĩ chắc không tới nỗi vậy đâu!"
"Đúng đó, chuyện này, đã qua hơn hai mươi năm, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện, sư huynh ngươi xem, nơi này, đã mấy chục năm đâu có ai đi tới, ta nghĩ có lẽ sư huynh ngươi đã lo quá rồi."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, tận lực tự an ủi mình, vì nếu giống như lời của Diệp Tinh Hà.
Thì mọi người ở đây, đừng ai mong sống.
"Ừ, có lẽ là ta hơi lo quá thật. Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, Trường Minh, Bạch Liên, hai người lập tức quay về, báo cho bề trên của Giám Thiên Viện biết việc này."
"Những người còn lại đi theo ta, tiếp tục điều tra."
Diệp Tinh Hà phân phó.
"Dạ, sư huynh."
"Sư huynh, vậy các ngươi bảo trọng, chúng ta xin cáo lui trước."
Hai người mở miệng, vội vã rời đi ngay.
Hai người đi rồi, ai đó không nhịn được hỏi.
"Tinh Hà sư huynh, thiên địa thần linh ta biết, nhưng nửa thần linh, thì hình như ta chưa nghe thấy bao giờ!"
"Ừm, thế gian này đúng là không có cách nói nửa thần linh."
"Có điều sư huynh từng xem một cổ tịch, trong đó có ghi khái niệm nửa thần linh, nghe nói có thể rót hồn phách của một người sắp chết vào trong quả trứng thần linh đã tuyệt diệt sinh cơ, sau đó dùng máu thánh thú ngũ phương, tưới lên trứng thần."
"Giấu nó vào một nơi linh mạch, qua thời gian dài được trời trăng tẩm bổ, có thể sẽ tạo ra một người nửa thần linh."
Diệp Tinh Hà đáp. Hắn biết nhiều như vậy, là vì đã từng đọc được từ trong một quyển cổ tịch.
"Vậy Diệp sư huynh, nửa thần linh đó có mạnh hay không?"
Có người tò mò hỏi.
"Còn phải hỏi! Thần linh vô địch thiên hạ, nửa thần linh đương nhiên là mạnh rồi, ít nhất cũng mạnh bằng một nửa thần linh."
Có người trả lời thay.
Nhưng Diệp Tinh Hà lắc đầu.
"Chưa hẳn."
"Trong cổ tịch ghi rằng, nếu thật tạo ra nửa thần linh, thì chưa chắc là rất mạnh."
"Có hai loại khả năng, một là sẽ giống như thần linh bình thường, luôn được trời giúp, làm chuyện gì cũng được trời xanh hỗ trợ, thậm chí chỉ cần nghĩ tới là thành (tâm tưởng sự thành)."
"Nhưng cũng có khả năng thứ hai, đó là khí vận bị áp chế, trước ba mươi tuổi, sẽ giống như tu sĩ bình thường, thậm chí còn không bằng tu sĩ bình thường."
"Dù làm gì, cũng đều rất phổ thông bình thường, chỉ khi nào qua ba mươi tuổi, mới bắt đầu bộc phát ra thiên phú không gì sánh kịp."
"Nếu là khả năng thứ nhất thì còn đỡ, ít nhất vẫn còn bắt kịp."
"Nhưng nếu là loại thứ hai, thì rất đáng sợ."
"Vì loại này, chỉ cần chịu đựng được qua ba mươi tuổi, khi ấy thiên phú sẽ bắt đầu bùng ra, hơn nữa còn có ba mươi năm trui luyện, đạo tâm đã cực kỳ ổn định."
"Nhưng dù có là loại nào, thì cũng mạnh hơn chúng ta."
Diệp Tinh Hà đáp.
Ngay lúc này.
Chợt có hai bóng người xuất hiện trong đại điện.
Là Bạch Liên và Trường Minh.
Không, là ba người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT