Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 217-2: Phượng hoàng niết bàn đan! (2)


2 năm

trướctiếp

Sau đó, nghĩ lò luyện đan của mình, dù gì cũng là vô thượng đạo khí, Hứa Lạc Trần nghiến răng, túm lấy một loại dược liệu, bỏ vào trong lò.

Là một cây huyết đằng.

Huyết đằng nhanh chóng tan ra, Hứa Lạc Trần càng luống cuống.

Trước giờ, khi luyện đan, sau khi bỏ dược liệu vào lò, ít nhất phải hết một khắc sau, dược liệu mới tan ra thành nước.

Nhưng cái lò này tốt quá, mới bỏ vô, dược liệu đã tan luôn ra rồi.

Rất tiết kiệm thời gian, nhưng lại làm Hứa Lạc Trần càng thêm rối.

Vì hắn không còn thời gian để cân nhắc món thứ hai phải bỏ vào là gì.

Làm sao đây?

Làm sao đây?

Hứa Lạc Trần luống cuống.

Tình thế cấp bách, Hứa Lạc Trần bèn túm đại một loại dược liệu nữa, bỏ vào lò luyện đan.

Tách tách tách!

Món dược liệu thứ hai vừa bỏ vào, cũng tức khắc bị tan ra thành nước.

Trên chủ đài.

Trần Ninh và các trưởng lão kinh ngạc.

"Cái này..., thứ tự thả dược liệu, hình như không đúng lắm?"

Một trưởng lão lúng túng, không nhịn được mở miệng.

Những trưởng lão còn lại cũng nghĩ tương tự.

Họ đều thuộc lòng thứ tự bỏ dược liệu của Ngưng Khí Đan, dược liệu huyết đằng Hứa Lạc Trần thả vào đầu tiên, theo trình tự, phải là món thứ tư mới đúng.

"Chắc là, đan dược Hứa sư huynh muốn luyện chế không phải là Ngưng Khí Đan."

Trần Ninh nói đại. Hắn cũng không hiểu được thứ tự bỏ dược liệu của Hứa Lạc Trần.

Chưa nói tới dược liệu luyện Ngưng Khí Đan, dù thứ tự bỏ dược liệu có sai, nhưng một luyện đan sư có thể dạy ra một người như Diệp Bình, không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp như này được!

Diệp Bình cũng không khỏi hơi tò mò.

Dù hắn không rành luyện đan lắm, nhưng cũng đã từng xem thứ tự luyện Ngưng Khí Đan trong đan sách.

Nhị sư huynh chẳng những bỏ thứ tự sai, mà còn bỏ thêm vào mấy loại dược liệu khác, dược tính của những dược liệu này chẳng liên quan gì tới Ngưng Khí Đan, cũng không hề có tác dụng hỗ trợ nào.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Diệp Bình không hiểu, nhưng vẫn không nghi ngờ gì Hứa Lạc Trần.

Hắn tin Lạc Trần sư huynh nhất định có ý riêng của mình.

Dưới đài.

Hứa Lạc Trần rất giận mình.

không ngờ có một ngày, y lại thi rớt chỉ vì không nhớ được thứ tự bỏ dược liệu!

Chỉ vì hôm qua cứ lo suy nghĩ những chuyện khác, hơn nữa còn quá tự tin, dẫn tới khiến mình bị căng thẳng.

Xong rồi.

Xong rồi.

Xong rồi.

Nhìn những món dược liệu không ngừng tan ra thành nước trong lò luyện đan, hòa tan vào nhau.

Hứa Lạc Trần cực kì bối rối.

Y chẳng những đã bỏ dược liệu sai trình tự, mà còn bỏ sai mấy loại dược liệu vào trong đó.

Nước thuốc trong lò một màu đen nhánh, nhìn chả khác gì nọc độc.

Nước thuốc người khác làm, màu trắng ánh đỏ, trong khi nước thuốc mình làm ra, cứ như hòa tan thạch tín, nhìn không cũng biết, là cực độc.

Trên đài.

Trần Ninh và các trưởng lão đã không còn trông đợi gì.

Dù bọn họ vẫn tin là Hứa Lạc Trần có ý tưởng riêng của mình.

Nhưng vấn đề là, bỏ sai thứ tự dược liệu còn cứu được, chứ bỏ dược liệu bậy bạ thì không ai cứu nổi.

Thật ra, cũng không phải là bỏ dược liệu bậy bạ thì hoàn toàn không cứu được.

Nhưng vừa rồi, Hứa Lạc Trần đã bỏ liền ba loại dược liệu có tính hỗ trợ cho nhau, trong đó có một loại có độc.

Bản chất của Ngưng Khí Đan là trung hòa, ổn định.

Nhưng Hứa Lạc Trần đã hoàn toàn đi ngược lại, thì làm sao luyện ra đan được? Càng không có cửa luyện ra được đan tốt.

Luyện ra mà được, họ sẽ ăn luôn lò luyện đan!

Thế nên, bọn họ vô thức quay qua nhìn Diệp Bình, trong lòng rất muốn biết, làm sao Hứa Lạc Trần lại thành sư huynh của Diệp Bình được.

Chả lẽ chỉ vì điều này?

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Đến cuối cùng, Hứa Lạc Trần đã bỏ tất cả dược liệu mình có vào trong lò luyện đan.

Không luyện ra được thì làm bậy luôn.

Hứa Lạc Trần đóng nắp lò, đánh vào một đạo linh khí.

Phượng Sí Lò rung lên, tỏa ra hỏa khí ngất trời.

Hứa Lạc Trần lùi lại mấy bước, hít sâu, đã không còn trông mong gì nữa.

Trong bụng chuyển sang suy nghĩ, tí nữa làm sao để lừa tiểu sư đệ.

Nhưng vào lúc này.

Lệ!

Một tiếng phượng hót vang lên.

Phượng Sí Lò như hóa thành một con hỏa phượng, xông lên bầu trời, sau đó nặng nề hạ xuống mặt đất.

Nó tỏa ra ánh sáng nóng rực, làm nhiệt độ của cả tòa Bạch Vân cổ thành tăng lên không ít.

Hỏa phượng hạ xuống đất, hóa thành một đống đất khô cằn.

Tất cả mọi người đều không khỏi quay qua nhìn Hứa Lạc Trần.

Ánh mắt bọn họ đầy tò mò.

Hứa Lạc Trần cũng đang ngẩn ra.

Không biết cái lò này có phải là đã bị mình luyện nổ không.

Nếu không, sao lại xuất hiện cảnh tượng như này.

Mọi người tò mò nhìn cảnh tượng xảy ra, các luyện đan sư đều cho là Hứa Lạc Trần đã luyện đan thất bại, làm nổ lò luyện đan.

Các trưởng lão vô cùng tiếc nuối.

Nhưng còn chưa kịp nói ra thành lời.

Trong đống đất khô kia, hình như có vật gì đó rung rung.

"Mau nhìn kìa, có một quả trứng phượng hoàng!"

"Á, là trứng phượng."

"Sao tự nhiên có trứng phượng vậy?"

Mọi người chỉ vào đống đất khô kia, đầy kinh ngạc.

Người trên chủ đài cũng đầy rung động.

Nhất là Diệp Bình, hắn kích động lắm, Nhị sư huynh đúng là không bao giờ làm sai.

Dưới đài.

Trong đống đất khô, một quả trứng phượng đỏ rực nhô lên.

Trên vỏ trứng, có những đường vân màu vàng, tỏa ra tia sáng kỳ dị.

Rắc rắc.

Rắc rắc.

Một khắc sau, quả trứng vỡ ra, xuất hiện một viên kim đan to bằng trái nhãn.

Ngay khi vỏ trứng vỡ, nó lại lập tức diễn hóa thành Phượng Sí Lò.

Viên đan dược màu vàng bay lơ lửng trước mặt Hứa Lạc Trần, tỏa ra mùi thơm kì lạ, lan khắp Bạch Vân cổ thành.

Viên đan dược này bóng loáng, sáng chói cả mắt, không khác gì một quả trứng phượng nhỏ.

"Đan dược hoàn mỹ, đan dược hoàn mỹ, là đan dược hoàn mỹ."

"Ôi, tuyệt thế chi đan, tuyệt thế chi đan, không ngờ tại hạ lại có thể chính mắt nhìn thấy tuyệt thế chi đan trong truyền thuyết."

"Phượng hoàng niết bàn, siêu thoát ở trên cao, đây là phượng hoàng niết bàn."

"Đây là thủ pháp luyện đan cao siêu cỡ nào cơ chứ, còn luyện ra được tuyệt thế chi đan, bội phục, bội phục."

Trên chủ đài, tất cả trưởng lão đều chấn động.

Bọn họ thét lên, không sao kiềm chế được.

Một chiêu phượng hoàng niết bàn này của Hứa Lạc Trần quả thực đã làm chấn động tất cả mọi người.

Ngay chính bản thân Hứa Lạc Trần cũng không tin nổi.

Trời đất?

Như này mà cũng luyện ra đan được?

Hứa Lạc Trần chấn động.

Y bỏ dược liệu bậy bạ, không ngờ lại luyện ra tuyệt thế đan dược thật?

Cái này gọi là gì?

Phương pháp luyện đan dồn vào tử địa, phượng hoàng niết bàn?

Ta đúng là luyện đan sư tuyệt thế.

Hứa Lạc Trần mừng rỡ.

Thật ra, bản thân Phượng Sí Lò này, đã tự có khả năng không gì sánh kịp.

Đó là hóa mục nát thành thần kỳ.

Nhưng sự hóa mục nát thành thần kỳ này, không phải ý là cứ bỏ đại ít nước thuốc vào, là nhất định sẽ tạo ra biến hóa.

Mà là phải bỏ vào nhiều loại dược liệu khác nhau, dùng cách thức luyện đan bình thường, luyện ra một loại đan dược kém nhất.

Mới kích hoạt được uy lực của lò.

Một khi lò được kích hoạt, sẽ đưa tới dị tượng phượng hoàng niết bàn, đan dược luyện ra, mới có thể hóa mục nát thành thần kỳ.

Nói cách khác, dù có để cho Diệp Bình tới luyện, mà vẫn làm theo cách thức quy củ, thì cũng không kích hoạt được uy lực của nó.

Nhất định phải luyện ra loại đan dược siêu kém nhất, mới kích hoạt được cái thiên phú này.

Nếu chỉ là bỏ sai trình tự thôi, cũng chưa chắc thành công, vì dù có bỏ sai trình tự, thì Phượng Sí Lò là đạo khí, sẽ tự mình điều chỉnh lại, sẽ vẫn luyện ra đan dược không tệ lắm.

Nói trắng ra là, chỉ cần có thể luyện ra một loại đan dược mà ngay cả Phượng Sí Lò cũng không tài nào chịu nổi, thì nó sẽ niết bàn sống lại.

Hứa Lạc Trần đánh bậy đánh bạ, lại kích hoạt được thiên phú này của nó.

Nên mới xuất hiện dị tượng như vậy.

Đan dược màu vàng lơ lửng trên không trung.

Cả thành chìm trong mùi thơm của đan.

Viên thuốc này, là Ngưng Khí Đan, nhưng chỉ cần ngửi một cái, đã hít được rất nhiều pháp lực, hơn nữa trong viên thuốc này, còn có niết bàn lực.

Nếu tu sĩ dùng nó, có thể giống như phượng hoàng niết bàn, lột xác, cải thiện thể chất.

Thế nên, các luyện đan sư, đều nhìn chằm chằm vào nó, với ánh mắt đầy hâm mộ và tham lam.

Hứa Lạc Trần cất tiếng.

"Tiểu sư đệ, học được chưa?"

Thanh âm vang lên.

Diệp Bình trên chủ đài, chậm rãi hồi thần.

Nhìn Hứa Lạc Trần, vội đáp.

"Sư huynh, nhìn thì biết, học chưa được."

"Nhưng sư đệ sẽ nghiêm túc học tập."

Nhìn một cái là hiểu rồi đó.

Nhưng bảo học, thì hắn thật không biết phải học thế nào.

"Ừ, tặng viên thuốc này cho đệ, tìm hiểu cách thức của nó cho thật tốt."

"Được rồi, nếu đan đã thành, sư huynh phải về nghỉ ngơ, đệ cứ từ từ nghiên cứu."

Giả trâu bò xong, Hứa Lạc Trần cất lò luyện đan, xoay người rời đi.

Y không muốn giả bộ tiếp nữa.

Vì sợ, tí nữa lỡ có ai hỏi y, đã luyện như thế nào, y không biết cách trả lời.

Đám bằng hữu của Hứa Lạc Trần vặn người khó ở.

Hay ha, thường ngày hôm nào mi cũng rủ mọi người đi ra ngoài uống trà, thả lỏng đầu óc, không ngờ mi lại lén đi học thêm!

Bọn họ thấy bực mình, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ thời gian, tiếp tục luyện đan của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp