Nếu có, hãy để ông trời già tới trừng phạt chúng ta, chứ ngươi đừng làm thế.
Vốn đã chuyên thi rớt, giờ ngươi còn bảo làm nghiêm khắc thêm, bọn ta biết lấy gì vượt qua kiểm tra?
Mọi người bối rối, không biết phải làm gì.
Những người đứng ở đây đều là đại nhân vật, quả thực không biết phải nói gì.
Diệp Bình lên tiếng.
"Sư huynh, sư đệ sao dám đảm nhiệm làm quan chủ khảo? Có huynh ở đây rồi, đệ thực là không dám." Diệp Bình đáp.
Nếu là người khác, ngay cả có là Từ Thường tới dự thi, hắn cũng không sợ cái gì.
Nhưng mà đây là Hứa Lạc Trần tới dự thi, hắn không dám đâu.
"Có gì mà không dám?"
"Tiểu sư đệ, trong ba người đi nhất định có một người là sư phụ ta."
"Dù lần này, sư huynh cũng tham gia khảo hạch, nhưng triều đình đã sắp xếp như vậy, đệ cứ làm theo ý của triều đình đi."
"À phải, sư huynh nói câu cuối này. Đệ nhất định không được mở cửa sau, phải làm thế nào, thì cứ làm thế ấy, đệ nhất định phải dùng cách thức nghiêm khắc nhất để khảo hạch sư huynh, biết chưa!"
Hứa Lạc Trần nghiêm túc đáp lại, nói mà trong lòng y muốn khóc.
Móa nó, ta ăn no không có chuyện làm sao, sao lại đi nói cái này làm gì hả!
Sao tự nhiên mình lại trở thành thế này?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hứa Lạc Trần rất khó chịu, nhưng dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu, thì vẫn phải cố gắng giả bộ cho trót.
Nhưng, người khó chịu nhất không phải Hứa Lạc Trần, mà là đám bằng hữu của y.
Giả trâu bò, họ chấp nhận, nhưng mà giả trâu bò trong trường hợp này là vô nghĩa.
Hơn nữa dù mi có muốn giả trâu bò, cũng đừng lôi bọn ta theo chớ. Bọn ta chỉ là một đám phế vật, ta xin mi đó, cho bọn ta thông qua đi.
Mọi người cực kỳ khó chịu, chỉ ước gì mình là Hứa Lạc Trần, nhất định sẽ bảo Diệp Bình mở cửa sau.
"Sư huynh."
Diệp Bình còn muốn nói nữa, nhưng Hứa Lạc Trần đã cắt ngang.
"Được rồi, tiểu sư đệ, đừng nói gì nữa, cứ làm theo ý triều đình đi."
"Có điều, để tránh hiềm nghi, đệ hãy đi cùng bọn họ chuẩn bị cho khảo hạch ngày mai, sư huynh muốn trò chuyện với bằng hữu của mình một chút."
Hứa Lạc Trần chặn ngang, không cho Diệp Bình cơ hội.
Y đang sợ, sợ nói nhiều sai nhiều, thà hối Diệp Bình đi càng mau càng tốt.
"Dạ, sư huynh, đệ biết rồi."
Hứa Lạc Trần đã nói đến mức này. Diệp Bình không tiện nói gì thêm nữa.
Nói cái gì cũng khó, chưa kể sư huynh đã bảo mình làm như vậy, nhất định là có ý của mình.
Diệp Bình không nói thêm, xá Hứa Lạc Trần một cái, cùng Trần Ninh rời đi.
Diệp Bình đi rồi, mọi người liền bao vây Hứa Lạc Trần lại.
"Lạc Trần ca, sao ngươi phải khổ như vậy hả?"
"Đúng đó, Lạc Trần ca, ngươi làm thế này không phải hại chúng ta sao?"
"Hứa huynh, sớm biết như thế, ta sẽ không tới tìm ngươi."
Ai nấy rầu rĩ, nhìn Hứa Lạc Trần đầy khó chịu.
"Lên lầu trước đi, lên lầu rồi nói."
Bị bằng hữu chỉ trích, Hứa Lạc Trần cũng khó chịu. Nhưng y biết, muốn không bị họ mắng, mình phải nghĩ ra cách liền.
"Được, lên lầu nói."
" Được, lên lầu, lên lầu."
"Chưởng quỹ, cho bình trà mới nha."
Mọi người rối rít đi theo Hứa Lạc Trần lên lầu, ai cũng vội vàng.
Đám tu sĩ từng châm chọc Hứa Lạc Trần thì vội vã rời đi.
Bọn họ vừa hối tiếc, vừa khó chịu, và còn thấy sợ.
Đúng là sợ, vì sư đệ của Hứa Lạc Trần là học sinh Tấn quốc học phủ thật, nếu bây giờ bị Hứa Lạc Trần ghim, vậy thì xong đời.
Bọn họ hết sức thức thời rời đi, Hứa Lạc Trần cũng không quan tâm bọn họ.
Mọi người đi vào nhã các trên lầu.
Vây quanh Hứa Lạc Trần, muốn nghe xem y nói thế nào.
Thấy dáng vẻ mọi người cấp bách, Hứa Lạc Trần lên tiếng.
"Chư vị, các ngươi không cho là ta bảo tiểu sư đệ nghiêm khắc với chúng ta thật đấy chứ?"
Hứa Lạc Trần bắt đầu bịa chuyện.
Ai nấy khó hiểu.
Chả lẽ chẳng phải vậy à?
"Hứa huynh, ý của ngài là gì?"
"Đúng, chẳng lẽ trong này còn có điểm gì bí ẩn?"
Mọi người không hiểu.
"Đương nhiên." Hứa Lạc Trần hít sâu: "Thật ra là ta đang ám chỉ cho tiểu sư đệ."
"Ngoài lời ta nói tiểu sư đệ nghiêm khắc hơn với chúng ta, nhưng thực ra bên trong là ta đang ám chỉ cho tiểu sư đệ."
"Chỉ cần ngày mai chư vị làm theo ý ta, ta có thể đảm bảo chư vị nhất định sẽ thông quan."
Hứa Lạc Trần nói đầy tự tin.
Mọi người nghe mà kinh hãi.
Nhất định sẽ thông quan?
Còn có kiểu làm như này?
Thấy phản ứng của mọi người, Hứa Lạc Trần cực kỳ tự tin gật đầu.
"Là làm gì?"
"Hứa huynh, ta không đọc sách, ngươi đừng có lừa ta nha."
"Đúng đó, Hứa huynh, chúng ta đều là người đàng hoàng, ngươi đừng có lừa bọn ta."
Mọi người không hiểu.
Hứa Lạc Trần nghiêm túc đáp trả.
"Hứa Lạc Trần ta là loại người đó hả?"
"Chư vị, các ngươi muốn vượt qua khảo hạch luyện đan ngày mai, rất đơn giản, chính là làm bậy bạ."
"Đừng luyện đan theo quy củ, mà giở trò bịp bợm."
Hứa Lạc Trần nói.
"Giở trò bịp bợm?"
Mọi người càng thêm không hiểu.
Không hiểu ý của y là gì.
"Rất đơn giản, nói thí dụ như luyện đan không cần lửa, để đan dược tự thành."
"Hoặc là, nấu nước để luyện đan."
"Hiểu không?"
Hứa Lạc Trần nói.
Mọi người: "..."
Vậy thôi?
Đây là cách của ngươi?
Không phải bọn họ không tin Hứa Lạc Trần, mà là lời như vậy, ai mà tin được?
Đan dược tự thành?
Nấu nước luyện đan?
Ngươi nghĩ bọn ta là ai?
Là luyện đan sư đệ nhất thiên hạ hả?
Đại ca, bọn ta chỉ là luyện đan sư bình thường thôi.
Mọi người buồn rầu, nghĩ Hứa Lạc Trần lại chơi xỏ bọn họ rồi.
Hứa Lạc Trần khoát tay.
"Các ngươi cứ tin ta, làm như vậy nhất định sẽ thành công."
Hứa Lạc Trần không nói chi tiết, nhưng lại rất chắc chắn.
Cũng vào lúc này.
Thanh Vân đạo tông.
Có một đám người đi tới.
Đám người này mang mang vác vác, chỉ đích danh muốn gặp Tô Trường Ngự.
Nói là có đồ cần giao cho hắn.
Không lâu sau, Tô Trường Ngự chạy ra.
Vẻ vô cùng thắc mắc.
"Trường Ngự, bọn họ nói phải giao đồ tận tay cho ngươi, ngươi tới xem đi."
Đại Húc chỉ đám người kia.
Đám người tới Thanh Vân đạo tông đều mặc cẩm y, người nào người nấy đều rất ra dáng.
Bọn họ đứng ngoài cửa, thấy Tô Trường Ngự đi ra, thì bước tới trước mặt hắn.
"Ngài là Tô Trường Ngự Tô đại nhân?"
Người cầm đầu hỏi, giọng đầy nịnh nọt.
"Ngươi biết ta?"
"Còn nữa, các ngươi là ai?"
Tô Trường Ngự cau mày, nhìn họ.
"Tô đại nhân, bọn ta phụng mệnh tới đây, để tặng đồ cho ngài."
Người kia cười nịnh.
"Làm sao ngươi biết ta là Tô Trường Ngự?". Bạn đang đọc truyện tại { TRUMT RUYEN.o rg }
Tô Trường Ngự tò mò hỏi.
"Bề trên nói, Tô đại nhân, phong thần anh tuấn, khí chất phi phàm, là người anh tuấn nhất thiên hạ, tiểu nhìn một cái là biết ngài liền."
Người kia đáp. Tô Trường Ngự nghe mà hài lòng, liếc mắt nhìn qua.
Thấy một cái rương lớn, bèn hỏi.
"Phụng mệnh của ai?"
"Mà đưa cái gì?"
Người kia đáp ngay.
"Tô đại nhân, là Huyền Cơ đại nhân sai bọn ta tới đưa."
"Đồ ở trong rương, bọn ta cũng không biết."
Đối phương nói.
"Huyền Cơ? Ý ngươi là lão Huyền?"
Tô Trường Ngự buột miệng theo bản năng.
Lão Huyền?
Đám người bối rối, đường đường Tể tướng Đại Hạ vương triều, sao vô miệng ngươi lại thành lão Huyền?
Đại ca, ngươi cần gì phải giả trâu bò như vậy?
Bọn họ kinh ngạc, vì họ phụng mệnh tới đây, nhưng họ không biết Tô Trường Ngự là ai.
Chỉ biết là Thái Thượng Huyền Cơ bảo họ nhất định phải tôn trọng Tô Trường Ngự, dù Tô Trường Ngự nói gì, họ cũng phải làm theo.
Nên theo bản năng, họ cho là, Tô Trường Ngự hẳn là nhân tài được Thái Thượng Huyền Cơ để ý.
Không dè, Tô Trường Ngự vừa mở miệng lại gọi Thái Thượng Huyền Cơ là lão Huyền.
Thế này thì hơi ghê gớm quá!
"Là Huyền Cơ đại nhân."
Đối phương cố nở nụ cười.
Chỉ có thể trả lời như vậy.
"Lão Huyền?"
Tô Trường Ngự đột nhiên thấy ngường ngượng.
Hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải trả lời thành thật cho ta."
Tô Trường Ngự nói với người kia.
"Tô đại nhân cứ hỏi, bọn ta nhất định sẽ trả lời."
Người kia vẫn vô cùng khúm núm.
Tô Trường Ngự hỏi.
"Ta hỏi các ngươi, Thái Thượng Huyền Cơ, là ai?"
Tô Trường Ngự tò mò hỏi.
Hắn thật sự tò mò, về lai lịch của Thái Thượng Huyền Cơ.
Người kia tỏ vẻ khó xử.
Vì trước khi tới, Thái Thượng Huyền Cơ cũng đã dặn, không được nói ra thân phận của ông.
Mà vừa vặn, Tô Trường Ngự lại hỏi trúng ngay cái này.
Người kia im lặng, không biết trả lời sao.
Thấy đối phương yên lặng, Tô Trường Ngự đã lờ mờ đoán ra.
"Thôi bỏ đi, ta đổi câu hỏi khác."
"Thái Thượng Huyền Cơ, có tiền lắm đúng không?"
Tô Trường Ngự hỏi.
Người kia sững ra.
Có nhiều tiền lắm không?
Tể tướng đương triều có tiền không, đây đúng là câu hỏi làm người ta khó trả lời.
Nếu bảo là có, Tể tướng chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng nếu bảo là không, chả lẽ Tể tướng lại không có tiền?
Nên, người kia nghĩ một lúc, rồi đáp.
"Đương nhiên là có tiền."
Y đáp. Không nói rõ là có bao nhiêu tiền, nhưng đại khái là ý như vậy đi, không nói rõ thì cũng hiểu.
"Có tiền?"
Tô Trường Ngự gật đầu, đúng như sư phụ đã đoán.
"Vậy ta hỏi tiếp, hồi trẻ, lão Huyền có phải là nghèo lắm không?"
Tô Trường Ngự hỏi tiếp.
Người kia gật đầu ngay tắp lự, câu hỏi này không khó.
"Tô đại nhân, Huyền Cơ đại nhân hồi còn trẻ, đúng là rất nghèo khổ vất vả, nhưng dù thế, Huyền Cơ đại nhân cũng không hề bỏ cuộc, cố gắng đi học, thi cử kiếm công danh."
"Sau đó cưới nữ nhi của Thái sư đương triều, có thể nói là ông trời không phụ người có lòng."
Y nói, tán dương Thái Thượng Huyền Cơ.
Tô Trường Ngự nghe, tự nhiên hơi khó chịu.
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra rất nhiều thứ.
Quả nhiên, sư phụ đoán không sai tí nào.
Thái Thượng Huyền Cơ lúc còn trẻ, nghèo khổ vất vả, nhưng đúng là có tài hoa, chỉ tiếc sinh không gặp thời.
Để thành danh, cưới nữ nhi của Thái sư đương triều, một bước lên mây, từng bước leo lên.
Tô Trường Ngự hỏi tiếp.
"Vậy các ngươi có nghe nói, Huyền Cơ đại nhân, có con tư sinh không?"
Tô Trường Ngự không nhịn được hỏi.
Hắn tò mò chuyện này lắm, không nhịn được.
Con tư sinh?
Đám người đơ ra, không hiểu sao tự nhiên Tô Trường Ngự lại hỏi vấn đề này?
Thái Thượng Huyền Cơ có con tư sinh hay không, làm sao bọn ta biết!
Đành cố nặn ra nụ cười.
"Loại chuyện này, bọn ta không biết được đâu."
"Có điều, nghe nói hình như hồi trẻ, Huyền Cơ đại nhân đúng là có một hôn phối, nhưng cụ thể là thế nào thì không ai biết, cũng có thể là có con tư sinh."
"Đại nhân, ngài hỏi chuyện này làm gì?"
Người kia trả lời xong, thì tò mò hỏi ngược lại Tô Trường Ngự.
"Không không, chỉ là hỏi chút thôi."
Tô Trường Ngự lắc đầu, nhưng trong lòng đã xác định, Thái Thượng Huyền Cơ là phụ thân mình.
Hắn hỏi tiếp.
"Hiện giờ, lão Huyền đã có bao nhiêu công tử, thiên kim?"
Tô Trường Ngự hỏi.
"Hồi Tô đại nhân, Huyền Cơ đại nhân, có ba công tử, một thiên kim."
Đối phương trả lời.
"Ba công tử, một thiên kim?"
"Ài."
Tô Trường Ngự thở dài trong lòng, tiếp tục hỏi nữa.
"Nương tử của lão Huyền có phải dữ dằn lắm không?"
Tô Trường Ngự hỏi như thế.
Hỏi xong, trong lòng hắn cũng đã có sẵn câu trả lời, nếu Thái Thượng Huyền Cơ không dám nhận mình, rõ ràng là vì vậy rồi.
"Dữ dằn á? Không có, nhưng Huyền Cơ phu nhân, dù gì cũng là nữ nhi nhà quan lớn, nên địa vị trong nhà rất cao."
Đối phương đáp, câu trả lời cũng rất bình thường.
Dẫu không phải là nương tử của Thái Thượng Huyền Cơ, nhưng là nữ nhi của Thái sư, đương nhiên địa vị gia đình phải cao rồi.
"Hiểu rồi."
Tô Trường Ngự gật đầu, nói với đám người.
"Đem đống đồ này về đi, nói với lão Huyền, sau này không cần đưa tới nữa."
Tô Trường Ngự hờ hững nói.
Hắn đã chắc chắn trăm phần trăm, mình là con tư sinh của Thái Thượng Huyền Cơ.
Biết chuyện rồi, hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Thái Thượng Huyền Cơ vì vinh hoa phú quý, bỏ mẫu thân mình, bây giờ thăng quan tiến chức, muốn dùng chút đồ để bồi thường cho mình.
Đương nhiên là Tô Trường Ngự không muốn nhận.
Tô mỗ không thiếu chút đồ này.
"Hả? Tô đại nhân, ý ngài là gì?"
"Vậy là bọn ta không làm xong việc rồi?"
"Tô đại nhân, đồ đưa đi, không thể đem về được."
"Đúng, đúng, Tô đại nhân, nếu ngài không nhận, trở về Huyền Cơ đại nhân sẽ trị tội chúng ta."
Nghe thấy Tô Trường Ngự từ chối, ai nấy luống cuống, còn tưởng mình làm sai chỗ nào.
"Ài, không không, các ngươi trở về, cứ nói là ta đã biết hết rồi, bảo ông ta sau này đừng tới tìm ta nữa."
"Còn nữa, cũng không cần mang đồ tới nữa."
"Nói với ông ta, có một số việc, không phải chỉ dùng đồ là đền bù được."
Tô Trường Ngự chầm chậm nói.
"Cái này... cái này! Đại nhân, ngài đừng làm khó bọn ta, bọn ta chỉ là phụng mệnh đi làm, nếu ngài trả lại, Huyền Cơ đại nhân, nhất định sẽ cho là bọn ta làm sai gì đó, chọc giận ngài."
"Đại nhân, bọn ta dập đầu xin ngài."
"Đúng, bọn ta dập đầu xin ngài."
Mọi người cùng quỳ xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nếu không làm xong việc, trở về nhất định sẽ không may.
Tể tướng đương triều ra lệnh, ai dám coi thường cơ chứ!
Thấy mọi người quỳ xuống, Tô Trường Ngự buồn bực.
Chỉ là trả quà lại thôi mà?
Có cần tới mức như vậy không?
"Không cần nói nhiều, các ngươi mang đồ về đi."
"Nói với lão Huyền, đó đều là ý của ta, ông ấy sẽ không làm khó các ngươi đâu."
Tô Trường Ngự nói, quyết không nhận quà.
Mong là Thái Thượng Huyền Cơ đừng tới tìm mình nữa, hãy coi như bèo nước gặp nhau thôi.
"Tô đại nhân, hay ngài xem thử những món đồ này một chút, không chừng ngài thích thì sao?"
"Tô đại nhân, đúng đó, hay ngài nhìn thử một cái xem trong này chứa cái gì, rồi hẵng nói."
"Những thứ này đều là đồ Huyền Cơ đại nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài, ngài chưa nhìn một cái nào mà?"
Thấy Tô Trường Ngự đã quyết ý, đám người vội nháo nhào.
Bảo hắn nhìn thử đồ trong rương trước đã.
Nhưng Tô Trường Ngự lắc đầu, bình tĩnh lạnh lùng đáp trả.
"Không cần, Tô mỗ ta không thiếu chút thứ đồ này."
"Đưa về đi, Đại Húc trưởng lão, tiễn khách."
Tô Trường Ngự không buồn nói thêm nữa.
Xem thử đồ trong rương hả?
Cần xem à?
Có thể có được cái gì chứ?
Vàng bạc châu báu? Linh thạch pháp bảo?
Hắn có thiếu không?
Đúng là có hơi thiếu thật, nhưng hắn là người có cốt khí, có lòng tự trọng!
Tô Trường Ngự xoay người bỏ đi, bày vẻ tiễn khách.
"Được."
Đại Húc không nói lời thừa, lập tức bắt đầu đuổi người.
"Tô đại nhân, ngài nhìn một chút đi mà."
"Tô đại nhân, ngài đừng làm khó chúng ta mà."
"Cái này... cái này!"
Mọi người nóng ruột, không biết phải nói làm sao.
Đại Húc bắt đầu tích cực đuổi người, khiến họ cũng không nói được gì nhiều, đứng dậy, ủ rũ cúi đầu rời đi.
Mang hết rương này tới rương kia đi, đầy ủ rũ.
Chắc vì rầu rĩ quá, một người bất cẩn vấp ngã, rương rơi xuống đất, đồ trong rương cũng bị đổ ra ngoài.
"Ngươi làm sao vậy hả?"
"Trời ơi, sao tự nhiên làm rơi rương, đúng là không được việc mà."
"Dọn vào nhanh lên, là y phục chế tác đặc biệt của hoàng cung đó, nếu để bị dính bẩn, mười cái mạng ngươi cũng không đền nổi đâu."
Mọi người láo nháo kêu lên kinh hãi.
Tô Trường Ngự đang đưa lưng về phía bọn họ.
Nghe thấy mấy chữ y phục chế tác đặc biệt của hoàng cung, không nhịn được quay người lại.
Không quay lại còn đỡ.
Quay lại rồi, Tô Trường Ngự bối rối.
Cái rương bị rơi mở toang, những chiếc trường bào trắng tỏa ánh sáng mờ mờ hiện ra trước mắt.
Trên trường bào có nhiều hình thêu, mỗi hình thêu chẳng khác gì một con rồng đang bay lượn.
Dù chả phải chuyên gia giám định quần áo, Tô Trường Ngự cũng chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra được, đó là áo khoác.
Vải lẫn đường may đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Thậm chí, còn tốt hơn rất nhiều so với bộ hắn đang mặc trên người.
Ui!
Là đưa quần áo hả?
Sao không nói sớm!
Tô mỗ ta không thiếu vàng bạc châu báu, nhưng mà thiếu quần áo!
Tô Trường Ngự lúng túng ho một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT