Nhất Tuyến Thiên.

Lý Ngọc phản ứng rất mạnh.

Chủ yếu là khi Tử Sương tiên tử nói, bài từ là do Thanh Liên Cư Sĩ viết, Lý Ngọc đã thấy bối rối.

Sau đấy, Trần Hồng Phi bảo y biết Thanh Liên Cư Sĩ, điều này làm cho Lý Ngọc thật sự thật sự… không biết phải nói gì.

Nếu Trần Hồng Phi bảo y biết Thái Tử Đại Hạ, Lý Ngọc y cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc đến như vậy.

Vì Trần Hồng Phi là tuyệt thế thiên tài của Trần quốc, biết một số người cũng không có gì là quá.

Nhưng vấn đề là, y lại đi bảo mình biết Thanh Liên Cư Sĩ.

Chả phải Thanh Liên Cư Sĩ đang ngồi ở ngay đây à?

Lại còn tình đồng thủ túc? Có quan hệ tốt nữa cơ!?

Cái này mà cũng dám nói, quan hệ tốt á hả?

Ngươi hù ta hửm?

"Sao? Chẳng lẽ Trần mỗ ta mà cần nói láo?"

Trần Hồng Phi lãnh đạm.

Nhưng trong lòng thì đã hơi hốt hoảng, vì y đâu có biết Thanh Liên Cư Sĩ nào.

Nghe Lý Ngọc hỏi như vậy, Trần Hồng Phi không ngốc, nghĩ ra ngay có lẽ Lý Ngọc biết Thanh Liên Cư Sĩ.

Nhưng biết thì sao?

Vẫn là câu nói kia, chẳng lẽ Thanh Liên Cư Sĩ chỉ có một người bằng hữu là Lý Ngọc?

" Cái này..."

Lý Ngọc không biết nên nói gì, y quay qua nhìn Diệp Bình, rồi nhìn Trần Hồng Phi.

Lý Ngọc không biết mình có nên vạch trần Trần Hồng Phi hay không.

Nếu nói thật lòng, Lý Ngọc muốn vạch trần, nhưng cân nhắc tới vài điều, y lại chần chừ không quyết.

Điều thứ nhất là, thi đấu mười nước là thi văn, nếu nói ra Diệp Bình là Thanh Liên Cư Sĩ, vậy chẳng phải tự làm lộ lá bài tẩy hay sao?

Điều thứ hai, Diệp Bình không thích lôi cái thứ gọi là tiếng tăm ra để khoe khoang.

Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, làm sao chứng minh được Diệp Bình là Thanh Liên Cư Sĩ?

Chả lẽ lôi chương ấn ra, rồi bảo Diệp Bình là Thanh Liên Cư Sĩ?

Cái này giải thích rất khó, nên Lý Ngọc không biết nên nói gì.

Diệp Bình khẽ ho một cái, hắn không nói gì, nhưng mà ý tứ rõ ràng, là bảo Lý Ngọc ngồi xuống, không cần nói thân phận của mình ra.

Diệp Bình không thích lấy cái tên Thanh Liên Cư Sĩ ra để khoe khoang, càng không muốn dính tới phiền toái.

Vạch trần Trần Hồng Phi rồi thì sao?

Chưa nói tới chuyện Trần Hồng Phi chắc chắn sẽ không thừa nhận Diệp Bình là Thanh Liên Cư Sĩ.

Thứ hai, cho dù Diệp Bình chứng minh được mình là Thanh Liên Cư Sĩ thật, thì Trần Hồng Phi bị mất mặt với Tử Sương tiên tử, nhất định sẽ không chịu bỏ qua, tới lúc đó chắc sẽ xảy ra đánh lộn.

Đánh nhau cũng không sợ, chỉ sợ sau khi đánh xong, Trần Hồng Phi nhất định sẽ thua.

Y thua rồi, có phải sẽ lập tức cho tìm người tới để báo thù hay không?

Tới lúc đó sẽ xảy ra hỗn chiến, đương nhiên Diệp Bình tự tin là mình sẽ thắng.

Nhưng mà vậy thì sao? Được cái gì?

Kết thù với người ta chưa tính, vấn đề là chẳng kiếm được nửa chỗ tốt nào.

Thậm chí tới lúc đó lỡ Ngụy quốc ra mặt, bênh vực cho kẻ yếu, bắt mình hoặc Hoàng Phủ Thiên Long xin lỗi, thì với cái tính cách kia của Hoàng Phủ Thiên Long, y sẽ chịu xin lỗi à?

Mình còn càng không chịu.

Thế rồi sao? Có khi ngay cả sứ giả Ngụy quốc cũng sẽ nhào vào cùng đánh chung.

Đánh thôi rồi sao? Đắc tội tu sĩ Ngụy quốc, có phải sứ giả Thập Quốc học phủ sẽ ra mặt hay không?

Vì lần này Ngụy quốc là nước cử hành thi đấu mười nước, thế mà tu sĩ Ngụy quốc không đè ép được học sinh dự thi, về tình về lý, Thập Quốc học phủ phải đi ra để hỗ trợ, đúng không nào?

Giúp đỡ một chút, chả phải lại thành đánh nhau với Thập Quốc học phủ luôn?

Đánh tới đánh lui, cuối cùng nói không chừng Đại Hạ học cung cũng sẽ phái người tới.

Đến lúc đó, câu chuyện sẽ trở nên vô cùng đặc sắc.

Nếu mà viết thành sách, Diệp Bình nghĩ mình có thể viết ra cả hai trăm ngàn chữ.

Nên, Diệp Bình mới ra hiệu Lý Ngọc không được nói lung tung, ngồi xuống im lặng uống rượu là được.

Lý Ngọc không nói gì nữa.

Trần Hồng Phi liền thở phào nhẹ nhõm, y chỉ sợ Lý Ngọc biết sự thật, nghĩ vậy, Trần Hồng Phi tiếp tục mở miệng.

"Ài, nhắc tới Thanh Liên ca, ta lại nhớ tới mấy hôm trước, lúc ta với hắn uống rượu làm vui, hắn có nói với ta."

"Thanh Liên ca nói, Trần huynh, tuy tài hoa của ta hơn ngươi một chút, nhưng về mặt tu hành lại không bằng một phần vạn của ngươi, nếu ngươi dồn hết tinh lực vào chuyện học hành, e là thành tựu sẽ vượt xa ta."

"Lúc ấy ta nghe nói như vậy, liền lắc đầu. Tuy về mặt tu hành, ta đúng là hơn xa Thanh Liên ca, nhưng mà tài hoa của Thanh Liên ca đúng là học phú năm xe, điểm này ta vẫn biết."

"Nên ta từ chối, nói huynh ấy mới đúng là văn nhân thật sự, nhưng Thanh Liên ca kéo tay ta, vừa nói chuyện vừa thở dài, nói Trần huynh, tài hoa thì là gì? Bàn về tướng mạo ta không bằng một phần của ngươi, bàn về thiên phú tu hành, ta không bằng một phần vạn của ngươi, chỉ biết viết chút thi từ, vất vả cả đời."

"Ai, Thanh Liên ca cũng là người đã trải qua nhiều vui buồn trong cuộc sống, nhờ vậy mới viết ra được nhiều thi từ hay như vậy."

Trần Hồng Phi biểu diễn vô cùng nhập tâm, làm ai nấy đều cau mày.

Cảm thấy quả thật là không thể nào tưởng nổi, nhưng Trần Hồng Phi lại nói với vẻ rất chân thành, cộng với với thân phận của y, khiến mọi người không nghĩ là y đang nói dối.

Chỉ có Lý Ngọc cúi đầu xuống, cả người run run.

Mặt của Diệp Bình thì sầm xuống.

Trần Hồng Phi nói phét vài ba câu thì cũng không sao, nhưng mà bảo mình tướng mạo không bằng hắn? Cái này thì không nhịn được.

Hoàng Phủ Thiên Long hừ lạnh.

"Tướng mạo không bằng một phần của ngươi á? Vậy xem ra Thanh Liên Cư Sĩ này xấu vô cùng ấy nhỉ."

"Hèn gì không dám đi ra ngoài gặp người, đúng không, Diệp sư huynh."

"Diệp sư huynh, sao mặt huynh khó coi thế?"

"Lý đạo hữu, sao ngươi cứ cúi đầu run lên vậy? Lạnh lắm à? "

Hoàng Phủ Thiên Long uống rượu, tìm được cơ hội, châm chọc ngược lại.

Nhưng mà hắn nói xong, nhìn thấy mặt Diệp Bình càng đen hơn, Lý Ngọc càng run dữ hơn.

"Dốt nát."

Trần Hồng Phi hừ lạnh, mắng.

"Thanh Liên ca của ta, có thể nói là ngọc thụ lâm phong, tài tử Giang Nam, chẳng qua là huynh ấy khiêm tốn mà thôi, hơn nữa Thanh Liên ca tài cao tám đấu, bụng đầy thi văn, dù huynh ấy không có thiên phú về tu hành, nhưng về mặt văn chương, lại có thành tựu kinh người."

"Nếu không có gì bất ngờ, không tới ba năm, có lẽ Thanh Liên ca sẽ chứng đạo đại nho, khi đó, chỉ một câu nói cũng có thể trấn áp ngươi, chỉ cần nói một lời viết một nét, có mười người như ngươi ở trước mặt Thanh Liên ca cũng không là gì cả."

Trần Hồng Phi nói với vẻ chắc nịch.

Y vốn đâu có biết Thanh Liên Cư Sĩ có tài gì, nhưng người này được nữ thần của mình thưởng thức như vậy, nhất định cũng là rồng phượng trong loài người, nếu đã thế, thổi phồng vài câu cũng đâu có sao.

Nhưng mà Hoàng Phủ Thiên Long không phục.

"A, chỉ cần hé môi, cũng chém được tiên nhân hử? Ha, chưa nói tới chuyện trở thành đại nho khó khăn thế nào, dù hắn có trở thành đại nho, thì ta cũng chỉ cần tát một cái là đập chết hắn."

Hoàng Phủ Thiên Long nghiêm túc đáp trả.

Lý Ngọc khẽ kéo tay áo của Hoàng Phủ Thiên Long, dáng vẻ đã trở lại bình thường, nói nhỏ.

"Hoàng Phủ đạo huynh, có bao nhiêu nói bấy nhiêu thôi, đừng nói quá."

Lý Ngọc nhắc.

Hoàng Phủ Thiên Long sững ra.

Trần Hồng Phi nghe thấy y nhắc thế, càng thêm đắc ý.

"Coi như bên cạnh ngươi cũng còn có người hiểu biết. Thôi đi, ta cũng lười tranh luận với loại người thô bỉ như ngươi, nghe khúc tiếp đi."

Trần Hồng Phi cũng không muốn cãi nữa, để khỏi làm Tử Sương tiên tử mất hứng.

"Lý đạo hữu, sao ngươi không giúp ta, mà lại giúp người ngoài? Diệp sư huynh, huynh nói một câu đi."

"Diệp sư huynh, sao mặt huynh càng tối sầm hơn vậy? Ai xúc phạm huynh? Tên Trần Hồng Phi đó đúng không? Muốn ta đánh hắn một trận không?"

Hoàng Phủ Thiên Long nghiêm túc hỏi.

Lý Ngọc kéo áo Hoàng Phủ Thiên Long, nói: "Hoàng Phủ ca, ngươi đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, trở về rồi nói."

Lý Ngọc muốn kéo Hoàng Phủ Thiên Long rời khỏi chỗ này nhanh nhanh.

Diệp Bình đã đứng dậy bỏ đi.

Không phải hắn bỏ đi vì bực mình, mà chỉ là không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa, không có ý nghĩa, đi chuẩn bị cho buổi thi đấu mười nước ngày mai còn hay hơn.

Diệp Bình vừa đi, Hoàng Phủ Thiên Long liền vội đuổi theo, Lý Ngọc cũng theo sát gót, ba người rời khỏi đình viện.

Diệp Bình đi rồi, không ngờ Tử Sương tiên tử ở trong đình lại tiếp tục hỏi về Thanh Liên Cư Sĩ.

Trần Hồng Phi lại tiếp tục thao thao bất tuyệt biên tập ra một vài câu chuyện lý thú về mình với Thanh Liên Cư Sĩ, dù sao có bịa cũng có sao đâu.

Xa xa.

Ba người Diệp Bình rời khỏi đình viện, đi về chỗ ở dành cho mình.

Nhất Tuyến Thiên có tới mấy trăm vườn hoa lớn nhỏ, đây là tửu lầu xa hoa nhất của quốc đô Ngụy quốc, rộng tới mấy ngàn mẫu, chỗ ở đều là dạng phủ đệ, chứ không phải dạng nhà ở bình thường.

Xa hoa tới mức độ cao nhất, vượt xa mọi tưởng tượng của người nghèo.

Trong sân, Hoàng Phủ Thiên Long buồn bực nhìn Lý Ngọc.

"Lý đạo hữu, ta biết ngươi là Thái Tử Tấn quốc, Thanh Liên Cư Sĩ kia cũng là nhân sĩ Tấn quốc, nhưng mà dù như thế ngươi cũng không thể thiên hắn như vậy được. Người ta đều là giúp người nhà hơn giúp lý lẽ, ngươi thì hay quá, không giúp người nhà cũng không giúp lý."

Tính tình Hoàng Phủ Thiên Long thẳng thắn, hắn vẫn còn thấy chưa hiểu về chuyện vừa rồi.

Lý Ngọc dở khóc dở cười, nhìn Hoàng Phủ Thiên Long.

"Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi đừng nói nữa, ngươi thật sự là không đánh lại Thanh Liên Cư Sĩ."

Lý Ngọc nói thế.

"Kẻ nào nói? Dù hắn có thành đại nho, thì cũng chỉ có văn khí hộ thân, ta cũng chẳng phải là tà ma oai đạo, dù toàn thân hắn đầy chính khí, vậy thì sao? Ngươi thật nghĩ hắn có thể miệng phê phán bút phê bình, nói một câu phẩy một cái là trấn áp ta được hả?"

Hoàng Phủ Thiên Long là phần tử hiếu chiến, nói y có tính xấu gì đó thì được, nhưng không thể nói là y đánh không lại.

"Không, dù Thanh Liên Cư Sĩ không trở thành đại nho, ngươi cũng không phải là đối thủ của người ta."

Lý Ngọc nói tiếp.

"Lý đạo hữu, ngay cả ngươi cũng coi thường ta, chẳng lẽ Thanh Liên Cư Sĩ đó là yêu quái ngàn năm?"

Hoàng Phủ Thiên Long nghe vậy càng không tin.

Muốn thành đại nho thật, đúng là rất khó, trong người đại nho có tích lũy hạo nhiên chính khí, đúng là rất mạnh, nhưng văn nhân mà chưa thành đại nho, tới bao nhiêu hắn giết hết bấy nhiêu.

"Không, không phải lão yêu quái, cũng chỉ lớn hơn ngươi có mấy tuổi thôi."

Lý Ngọc đáp.

"Lớn hơn mấy tuổi? Lý huynh, không phải Hoàng Phủ Thiên Long ta tự khen mình, nhưng trong vòng mười nước, người cùng lứa với ta mà đánh bại được ta, không quá hai mươi người, mà hiện giờ ta còn đột phá tới tầng thứ bảy, số người đó chỉ còn không quá một bàn tay đâu."

Hoàng Phủ Thiên Long rất tự tin.

Nhưng nói xong, hắn liền chau mày.

"Ngươi biết Thanh Liên Cư Sĩ?"

Cuối cùng hắn cũng nhận ra có điều không đúng.

"Ừ, chẳng những biết, mà còn rất quen, ngươi cũng biết đấy."

Lý Ngọc gật đầu, thuận tiện nhắc nhở Hoàng Phủ Thiên Long.

"Ta cũng biết?"

Hoàng Phủ Thiên Long kinh ngạc.

Trong tích tắc, hắn quay phắt qua nhìn Diệp Bình, rồi nhìn lại Lý Ngọc, trong ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ.

"Phải, sư phụ ta chính là Thanh Liên Cư Sĩ."

Lý Ngọc gật đầu.

"Cái gì?"

"Diệp sư huynh là Thanh Liên Cư Sĩ?"

"Ngươi lừa ta phải không?"

Hoàng Phủ Thiên Long bối rối.

Đánh chết hắn cũng không ngờ, Diệp Bình là Thanh Liên Cư Sĩ.

Nhưng thấy Lý Ngọc và Diệp Bình không nói lời nào, Hoàng Phủ Thiên Long liền tin.

Chẳng những hắn tin, mà còn hiểu vì sao Lý Ngọc nói mình đánh không lại Thanh Liên Cư Sĩ.

Bởi vì đó là sự thật, hắn thật sự là đánh không lại.

Vả lại, cuối cùng Hoàng Phủ Thiên Long cũng biết vì sao ban nãy Diệp Bình đen mặt.

Nhưng hắn còn thấy tò mò và khó hiểu nhiều hơn, không nhịn được hỏi.

"Diệp sư huynh, nếu huynh là Thanh Liên Cư Sĩ, sao huynh không vạch mặt tên kia?"

Hoàng Phủ Thiên Long khó hiểu hỏi.

"Bỏ đi, chỉ là một tên Trần Hồng Phi, ngươi hơn thua với hắn làm gì."

Diệp Bình đáp, rót cho Hoàng Phủ Thiên Long và Lý Ngọc mỗi người một ly trà.

"Hoàng Phủ sư đệ, Lý Ngọc, hai người phải nhớ, Đại sư huynh ta từng nói, một cường giả thật sự, không chỉ có thực lực mạnh, quan trọng nhất là phải có tầm mắt và bố cục."

"Nhất là ngươi, Lý Ngọc, ngươi là Thái Tử Tấn quốc, ngươi có thể không có tu vi, cũng có thể không có thiên phú, nhưng ngươi nhất định phải có tầm mắt, biết bày bố, nhìn ra chuyện người khác không nhìn ra, nghĩ ra việc người khác không nghĩ ra."

"Hoàng Phủ sư đệ, ngươi cũng vậy, đừng nên tùy tiện đưa mình ra, ồn ào nhốn nháo, tranh hơn thua với loại người như thế, ngươi lấy được cái gì? Chẳng lẽ ngươi đánh hắn một trận, hắn sẽ cầu xin ngươi tha thứ sao?"

"Cho dù hắn có cầu xin tha thứ, ngươi sẽ thấy vui sao?"

Diệp Bình nhìn Hoàng Phủ Thiên Long, nói.

"Biết."

Hoàng Phủ Thiên Long nghiêm túc gật đầu.

Diệp Bình: "..."

Đủ rồi, không nói nữa.

Diệp Bình nhấp một hớp trà, nói sang chuyện khác.

"Ngày mai là thi đấu mười nước, nói về chuyện này đi."

Diệp Bình không muốn nói về chuyện tầm mắt bố cục gì gì, không có ý nghĩa, nói mấy thứ này với Hoàng Phủ Thiên Long chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

Nhắc tới thi đấu mười nước, Hoàng Phủ Thiên Long không khỏi ủ rũ cúi đầu.

"Diệp sư huynh, huynh đừng nhắc tới tỷ thí mười nước nữa. Ta đã chuẩn bị hết cho thi đấu mười nước lần này, ai ngờ cuối cùng lại không có thi võ, không có thi võ ta cũng còn chịu được, nhưng mà lại bắt ta thi văn."

"Ta đã coi sách suốt hôm qua, dù đã ghi nhớ hết rồi, nhưng mà đây là khảo hạch về văn thơ của mười nước, không thể nào là loại đề thi miêu tả, tới giờ ta vẫn còn nhức đầu đây."

Hoàng Phủ Thiên Long khó chịu.

"Hoàng Phủ đạo huynh, thật ra ngươi không cần khó chịu, ngươi cảm thấy khó khăn, thì những người khác cũng cảm thấy khó khăn, mặc dù khảo hạch thi văn là trận thi đấu cuối, nhưng dù có thi không qua, thì cũng không sao cả, mọi người đều rớt hết, không phải là thành không rớt hay sao?"

Lý Ngọc an ủi Hoàng Phủ Thiên Long.

Hoàng Phủ Thiên Long sững ra, sau đó mừng rỡ nói.

"Đúng thế, sao ta không nghĩ ra à."

Đầu óc Hoàng Phủ Thiên Long trở nên sáng sủa.

Diệp Bình nghe Lý Ngọc nói vậy thì kinh ngạc.

Rất là có lý.

Giống như đi thi, nếu mọi người đều cùng thi rớt, thì chẳng khác nào mọi người đều cùng đạt yêu cầu.

"Thật ra thi đấu mười nước lần này, hoàn toàn không có gì phải lo."

"Ải thứ nhất là khảo hạch ảo cảnh, tuy không biết là dạng ảo cảnh nào."

"Nhưng dù có là dạng ảo cảnh nào, thì mọi dạng ảo cảnh đều có liên quan tới ý chí và nguyên thần. Sư phụ, Hoàng Phủ đạo huynh, các ngươi đều là thể tu, ý chí vốn đã vô cùng mạnh mẽ, cửa ải này hoàn toàn không có vấn đề gì."

"Ải thứ hai là nhục thân tháp, lại càng khỏi phải bàn, tặng không luôn."

"Ải thứ ba, Hoàng Phủ đạo huynh ngươi hơi bất lợi, nhưng mà không ảnh hưởng tới thành tích tổng thể. Sư phụ ngài lại khác, ngài tài cao tám đấu, ba cửa ải này chính là đo ni đóng giày cho ngài, tới lúc đó nhất định sẽ đột nhiên nổi tiếng, lừng danh thiên hạ, tiện thể vả luôn mặt Trần Hồng Phi, nhất cử tam tiện, lời to."

Lý Ngọc hưng phấn mô tả viễn cảnh tương lai.

Hoàng Phủ Thiên Long nghe xong, không ngừng gật gù.

Nhưng mà sao lại là nhất cử tam tiện? Không phải là nhất cử lưỡng tiện à? Còn có cái gì?

Hắn rất tò mò, nhưng không hỏi tới.

"Đừng có nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng như vậy. Trong mười nước, thiếu gì đầm rồng hang hổ, Hoàng Phủ sư đệ, ngươi tốt nhất nên tranh thủ thời gian, xem lại sách cho thật kỹ, Lý Ngọc, ngươi cũng đi nghỉ đi, sư phụ định nghỉ ngơi một chút, để dưỡng tinh khí thần cho tốt."

Diệp Bình đứng dậy.

Trước nay hắn làm việc, chưa bao giờ nghĩ mọi việc sẽ dễ dàng hoàn hảo, có nguy cơ thật ra mới là tốt, ít nhất sẽ không khiến mình trở nên tự đại.

“Ừm, ngày mai giờ Dần bắt đầu khảo thí vòng ảo cảnh, ta sẽ tới tìm huynh trước đó một giờ."

Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu, hắn quả thật là cần phải đi xem sách, mặc dù không thích, nhưng hắn vẫn sẽ đi nghiên cứu một phen, cố hết sức để thi không kém quá.

"Được, ngày mai gặp lại."

Diệp Bình gật đầu, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, không hiểu vì sao, Diệp Bình lại cảm thấy buồn ngủ.

Lý Ngọc không nói gì nữa, duỗi eo, trong mắt cũng có chút mệt mỏi, định đi về ngủ.

Hoàng Phủ Thiên Long nhấp một hớp trà, hơi lên tinh thần, trong Nhất Tuyến Thiên có thư các, hắn sẽ tới đó tiếp tục xem sách.

Cứ như thế.

Loáng một cái.

Tới hôm sau.

Cốc cốc cốc.

Trong phòng, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Bình chậm rì rì mở mắt ra.

Nhìn ra ngoài phòng.

Là Hoàng Phủ Thiên Long.

"Diệp sư huynh, tới giờ rồi, đi thôi."

Tiếng Hoàng Phủ Thiên Long vang lên.

Diệp Bình đứng dậy, mở cửa phòng ra.

Hoàng Phủ Thiên Long đi vào, rót cho mình ly trà, sau đó nói.

"Diệp sư huynh, huynh có cảm thấy người mình hình như rất mệt hay không?"

Hoàng Phủ Thiên Long nói, dáng vẻ mệt mỏi.

"Có một chút, có điều ngủ một hồi, thì cũng không đến nỗi, có khi ở trong Nhất Tuyến Thiên này có thứ giống như hương an thần. Ta thấy giờ giấc cũng chưa đến nỗi, hay ngươi nghỉ thêm một lúc đi, rồi xuất phát sau?"

Diệp Bình cũng cảm thấy người hơi mệt, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều.

"Không cần, chắc là do hồi hộp quá. Diệp sư huynh, chúng ta đi thôi."

Hoàng Phủ Thiên Long lắc đầu.

"Lý Ngọc đâu?"

Diệp Bình hỏi.

"Chắc còn đang ngủ, ta đi gọi hắn."

Hoàng Phủ Thiên Long định đi tìm Lý Ngọc.

“Thôi, không cần kêu hắn dậy, để hắn ngủ một giấc thật ngon đi.”

Diệp Bình lắc đầu.

Hai người rời khỏi phòng.

Trời vẫn còn chưa sáng.

Nhưng cả Ngụy quốc đã sôi trào.

Các thiên kiêu với tinh thần sảng khoái lũ lượt kéo nhau đi ra Nhất Tuyến Thiên.

Hai bên đường đi, có vô số tu sĩ vây xem.

Mỗi khi có người đi ra, đều làm dậy lên những trận bàn tán.

"Nhìn kìa, đó là Trương Tùng của Cách quốc học phủ."

"Oa, đó là thiên kiêu của Trần quốc học phủ, Mã Dược."

"Còn người kia, thiên kiêu của Yến quốc Lý Thần cũng tới."

"Trời ôi, có cả Đoạn Hiểu Ấu nữa! Là một trong tam đại thiên kiêu cực kì nổi tiếng của Khánh quốc đấy, cùng với Đoạn Hiểu Dạ, Đoạn Hiểu Đồng là tam đại thiên kiêu của Đoạn Hiểu nhất tộc, nhất là Đoạn Hiểu Đồng, có thể nói là đứng đầu."

Ai nấy xôn xao bàn tán, thiên kiêu nào đi ra, cũng được người ta bàn luận.

Tới khi Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện.

Cả hiện trường ồ lên.

"Là Hoàng Phủ Thiên Long, các ngươi mau nhìn kìa, là Hoàng Phủ Thiên Long."

"Oa, Hoàng Phủ Thiên Long? Thiên tài quét ngang Thập Quốc học phủ phải không?"

"Chưa phải là quét ngang mười nước, bị đánh bại ở Tấn quốc mà?"

"Đúng thế, bị đánh bại ở Tấn quốc, bị nam tử đi bên cạnh hắn đánh bại."

"Diệp Bình! Mau nhìn kìa, thiên kiêu hàng đầu của Tấn quốc Diệp Bình đó."

Mọi người bàn tán, vô cùng kích động.

Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long vừa xuất hiện, quả thật là nhân khí cực cao.

Hoàng Phủ Thiên Long, như một thiên thần đi trong thế gian, nhất là mái tóc vàng kia, vô cùng làm người khác chú ý.

Diệp Bình thì chẳng khác gì trích tiên, phong thần anh tuấn, khí chất tuyệt thế, thu hút biết bao là ánh mắt hâm mộ của nữ tử.

Những bóng người thi nhau xuất hiện.

Đi vào con đường chính.

Hướng về phía khu vực thi đấu ảo cảnh.

Không lâu sau.

Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long đã tới nơi thi đấu.

Khu phía bắc của quốc đô Ngụy quốc.

Một diễn võ đài khổng lồ, tỏa ra ánh sáng trận văn kì ảo.

Trận văn này hết sức kỳ dị, nhìn cũng rất phức tạp, tỏa ra ánh sáng bảy màu tuyệt đẹp.

Một giọng nói bỗng vang lên.

"Thiên Tâm ảo trận? Sao lại là trận pháp này? Thi đấu mười nước thôi, mà dùng tới cả Thiên Tâm ảo trận? Có phải là có cái gì sai sai không?"

Giọng nói kia vang lên.

Mang tới một trận xôn xao.

Diệp Bình cũng không khỏi kinh ngạc.

Thiên Tâm ảo trận?

...

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play