Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Ở đầu bên kia, Thẩm Họa Mi lại gửi một tin nhắn đến:

“Có đủ không? Nếu không đủ thì lát nữa em lại chuyển thêm cho anh.”

“Đủ, đủ rồi ~”

Hứa Kỳ Tịch vội đáp.

Cầm tiền này chột dạ quá, chột từ tận trong xương luôn…

“Dạ, hiếm khi A Tịch anh muốn chơi thứ gì đó. Anh chơi vui vẻ nhé. Em đang hơi bận một chút ~ [icon thơm chụt chụt]”

Thẩm Họa Mi cười đáp.

Hứa Kỳ Tịch ngại ngùng trả lời lại bằng một icon [thơm chụt chụt]… Hắn cứ có cảm giác vi diệu như mình đang được bao nuôi vậy.

Đồng thời, Hứa Kỳ Tịch càng thấy tò mò với những gì mình trải qua trong ba năm này hơn. Hắn rất muốn biết rốt cuộc mình đã dùng quỷ kế gì để biến Thẩm Họa Mi thành bà Hứa như thế?

Trong ba năm bị cắt cảnh này, hắn đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức dạng chân rách cả bi. Tại sao một kẻ học kinh tế như hắn lại trở thành tác giả truyện tranh, kiếm ăn nhờ vẽ truyện, hơn nữa còn học được kỹ năng lắp ráp máy móc?

Vì không có ký ức của ba năm này, cho nên cứ đối mặt với sự dịu dàng của Thẩm Họa Mi là hắn lại thấy chột dạ.

“Hay là nói cho Thẩm Họa Mi biết chuyện mình bị mất ký ức ba năm nhỉ.”

Hứa Kỳ Tịch thầm nói.

Từ những tiểu tiết trong sinh hoạt giữa hắn và Thẩm Họa Mi, có thể thấy tính tình của cô rất tốt… Như thế, cho dù nói rõ chuyện mình bị mất đi ký ức ba năm cũng sẽ không có vấn đề gì.

Thậm chí trong lúc nói rõ còn có thể chèn thêm mấy câu ngọt ngào như ‘cho dù bị mất trí nhớ anh vẫn nhớ rõ tên em’, nói không chừng còn có thể tăng tiến tình cảm ấy chứ!

“Ừm, cứ làm thế đi. Đợi cô ấy về, mình sẽ tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện. Ngày mai phải tranh thủ tới bệnh viện một chuyến, để xem có phải não của mình bị tổn thương gì hay không...”

Hứa Kỳ Tịch hạ quyết tâm.

Tiếp đó hắn lại cúi đầu nhìn năm thùng hàng chuyển phát nhanh dưới chân.

Nếu như đã đặt rồi thì cũng không tiện trả hàng.

Dù sao đây cũng là thứ phải nhờ mối quan hệ của Mạch Tuệ mới lấy được.

Hàng vừa đến đã vội trả về, nếu không có lý do chính đáng thì giống như đang giỡn mặt với Mạch Tuệ vậy… Mà Mạch Tuệ lại rất chân thành chia sẻ lo âu với hắn.

Đùa giỡn với lòng tốt của người khác sẽ bị trời đánh!

“Tóm lại cứ cất đi đã, nói không chừng sau này lại dùng đến… Hơn nữa, nhà mình cũng không thiếu tiền nhỉ?”

Hứa Kỳ Tịch ôm từng thùng linh kiện máy móc vào trong phòng chứa đồ.

Mấy cái thùng này hơi nặng nhưng vẫn có thể bê được.

Thể trạng hiện tại của hắn siêu lắm! Khẩu vị cực tốt luôn ~



Hôm nay, kể từ khi mở mắt cho đến giờ, Hứa Kỳ Tịch phải nhận hết bom thông tin này đến bom thông tin khác.

Thế nhưng hắn đã chống chọi thành công.

“Đã không có gì đáng sợ nữa, không còn chuyện gì khiến lòng mình dao động nữa.”

Hứa Kỳ Tịch vô cùng tự tin.

Hắn chuyển những chiếc thùng nặng trịch này đến phòng chứa đồ ở tầng 1, mở cửa ra.

Sau đó hắn trợn mắt lên…

Nội tâm như giếng nước yên tĩnh lập tức hiện ra sáu bảy từ ‘á đù’.

Trong căn phòng chứa đồ tầng 1 khá rộng rãi chất đầy các loại linh kiện, bộ phận máy móc, chip đa dạng, đầy đến nỗi gần như không thể len vào được nữa.

Có cái được cất cẩn thận trong hộp, cũng có cái ném bừa trong túi, có cái rải rác trong hộp sắt, chất lung tung thành đống.

Căn phòng chứa đồ ở tầng 1 này sắp bị chất đầy cả rồi.

Mua đống này tốn bao nhiêu tiền đây chứ?

Phá sản mất.

“Mình còn tưởng rằng mình chỉ mua có 5 thùng linh kiện máy móc, nhưng không ngờ lại có đầy một gian.”

Hứa Kỳ Tịch đặt chiếc thùng trong tay mình xuống, ngẩng đầu nhìn trời.

Nhiều linh kiện + bộ phận máy móc thế này… rốt cuộc “mình” của trước đây muốn làm gì?

Nhưng trong đầu hắn bây giờ hoàn toàn không có chút ký ức nào liên quan đến chuyện này, không biết mình định lắp ráp thứ gì.

Thậm chí kỹ năng lắp ráp máy móc của hắn cũng chỉ dừng ở mức cơ bản, thuộc đẳng cấp người bình thường biết tháo dỡ linh kiện mà thôi.

Phải xử lý cả một phòng đầy linh kiện máy móc thế này như thế nào đây?

Bán đi?

Linh kiện trong phòng này linh tinh đủ loại, cho dù có muốn bán cũng rất khó tìm được người mua, trừ khi xử lý nó như đồng nát.

Nhưng nếu xử lý như đồng nát thì lại thấy hơi không nỡ.

Trước đây mình thu thập cả phòng linh kiện thế này chắc chắn mất khá nhiều công sức, phí hết tâm huyết.

Hơn nữa nếu đem bán đồng nát thì cũng chẳng được mấy đồng.

Hứa Kỳ Tịch ảo não.

“Hay là thử đi tìm xem ‘mình’ có để lại bản vẽ, bản thiết kế gì đó không?”

Nếu như đã mua sắm nhiều linh kiện thế này thì chắc chắn hắn muốn chế tạo thành thứ gì đó. Không thể chỉ dựa vào tưởng tượng để mường tượng ra thành phẩm sau khi ghép đống linh kiện, bộ phận máy móc này được.

Nhất định phải có một bản vẽ và thiết kế tỉ mỉ nhỉ?

Chỉ cần có bản vẽ, nói không chừng thật sự chế tạo được thứ đó cũng nên?

[Kể ra thì phải tốn rất nhiều thời gian mới thu thập được đầy phòng chứa đồ toàn linh kiện máy móc này nhỉ? Thẩm Họa Mi không biết chút gì ư?]

Sau khi đóng cửa phòng chứa đồ lại, Hứa Kỳ Tịch nghi hoặc.

Kỹ năng ‘có việc giấu nhẹm vợ’ của mình cao như thế à?

Hay là… thực ra Thẩm Họa Mi biết hết nhưng do mình cứ lén lén lút lút thu thập nguyên liệu, không nói cho cô biết nên cô giả vờ như không biết gì cả?

Đây là sự ăn ý giữa vợ chồng à?

Sau khi đóng cửa, Hứa Kỳ Tịch chột dạ khóa trái phòng chứa đồ, cất kỹ chìa khóa… Tuy rằng Thẩm Họa Mi đã biết chuyện hắn mua linh kiện nhưng hắn vẫn thấy rất chột dạ.



Sau khi trở lại thư phòng ở tầng 3, Hứa Kỳ Tịch gõ dấu cách, kích hoạt lại máy tính, mở tính năng tìm kiếm toàn diện, tìm file bản vẽ trong máy tính.

Ngoại trừ phần cứng máy tính, hắn còn mở cả Cloud, icloud, USB, ổ cứng di động của mình ra, tìm kiếm toàn diện một cách triệt để.

Không gian lưu trữ khá lớn nên tìm kiếm cũng mất nhiều thời gian.

Nhân lúc này, Hứa Kỳ Tịch mở bản thảo truyện tranh ‘Nếu như tôi chỉ sống đến 36 tuổi’ của mình ra, đọc một lượt từ đầu đến cuối.

Hắn không có ý định vẽ tiếp bộ truyện tranh này, có muốn cũng không làm được.

Có lẽ sắp tới hắn phải từ bỏ thân phận tác giả truyện tranh… nhưng vẫn cần phải xem tác phẩm mà mình đã sáng tác trong 3 năm bị mất ký ức này, nói không chừng lại tìm được manh mối về nguyên nhân tính cách hắn thay đổi lớn cũng nên?

Hứa Kỳ Tịch mở bản thảo truyện tranh ra rồi tiện tay mở web phim, nhấn vào bộ phim truyền hình mà mình từng đu. Hắn đã thành thạo kỹ năng một lúc làm hai việc từ lâu rồi.

Chẳng mấy chốc… Hứa Kỳ Tịch phát hiện ra một lợi ích của việc mất đi trí nhớ 3 năm.

Có khá nhiều series điện ảnh, anime, phim truyền hình, tiểu thuyết, manga… mà hắn khổ sở chờ đợi 3 năm trước đã hoàn thành, thậm chí mùa 2, mùa 3 cũng có luôn rồi.

Ba năm đó, tích lũy tròn 3 năm đó nhé!

Một cảm giác hạnh phúc vi diệu trào lên trong tim hắn.

Nếu nhìn từ góc độ này, hình như trí nhớ nhảy cóc đến 3 năm sau cũng tốt đấy chứ ~



Nửa tiếng sau.

Tính năng tìm kiếm toàn diện kết thúc, kết quả tìm kiếm bật ra.

“Xong rồi à?”

Hứa Kỳ Tịch tiện tay nhấn một cái, vài file dữ liệu hiện lên trước mặt hắn.

‘Bản thiết kế cuối cùng’

‘Bản thiết kế đã sửa’

‘Bản thiết kế sửa lần 2’

‘Bản thiết kế sửa lần 3’

‘Bản thiết kế sửa nữa tui sẽ đi chết”

‘Bản cuối cùng, tuyệt đối không sửa nữa’

‘Bản tiêu rồi tiêu rồi – Kiến Thần Hiệu’ (Số gặp thần)

Hứa Kỳ Tịch liếc kết quả tìm kiếm một cái: “…”

Chỉ vài cái tên file ngắn ngủi cũng khiến người ta mường tượng ra được câu chuyện đẫm nước mắt của một nhà thiết kế.

Phải rụng mất bao nhiêu tóc mới nghĩ ra được nhiều bản thiết kế thế này chứ?

Hứa Kỳ Tịch không nhịn được sờ lên đầu mình.

Hình như mép tóc thật sự cao hơn trước một chút thì phải?

“Phải chú ý bảo dưỡng khoản này, mình còn trẻ, không thể hói sớm thế được.”

Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ một lúc, vươn tay mở file thiết kế ‘Bản iêu rồi tiêu rồi – Kiến Thần Hiệu’ kia ra.

Hắn muốn xem xem rốt cuộc sau khi lắp ráp xong, thứ này sẽ có hiệu quả thế nào, có đáng để mình hi sinh nhiều nơron thần kinh thế không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play