Nhìn cự kiếm của tôi, nói lại một lần nữa đi?... Nếu như lúc này Hứa Kỳ Tịch đã là võ thần, chắc chắn hắn sẽ làm như thế.
Nhưng bây giờ hắn chỉ là một con gà với cảnh giới thứ hai mà thôi.
Chuyện chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy ngầu này, dù cho hắn hai quả tim hắn cũng không dám làm.
“Cự kiếm cũng man lắm mà, sao lại khinh thường cự kiếm chứ?” Cô Tô đứng bên cạnh thấy không phục, dù nói thế nào đây cũng là thứ cô tự tay chế tạo ra mà.
Hơn nữa nếu như thăng cấp cự kiếm thành Grungust Type-0 thì cũng tiện cho việc đục lỗ.
Cô cũng rất thích kiểu vũ khí diện tích lớn này.
Chỉ cần kiếm đủ rộng, sau khi đục lỗ xong cô còn có thể phát huy tay nghề điêu khắc hoa của mình, khắc lên thân kiếm đồ án mà cô thích.
“Nữ đồng chí này đừng có nói xen vào, cô đâu phải học sinh chính quy. Cô là một thành viên của tổ giáo viên chúng tôi, chú ý bênh đúng phe đi nhé.”
Người đàn ông tóc dài liếc cô Tô một cái, nghiêm túc nói.
Tô Khê Sa: “…”
Cô không nhớ là mình đã ký thỏa thuận giáo viên.
Người đàn ông tóc dài quay đầu lại, thong thả giảng giải Đấu Chiến Tứ Nghệ mà hắn nghiên cứu ra.
Đấu Chiến Kim Thân phòng ngự chính… Sau khi luyện chiêu này đến cực hạn, năng lượng trong cơ thể vận chuyển, biến cả cơ thể thành màu vàng, vì thế được gọi là kim thân.
Hơn nữa chiêu này có tính thích ứng cao, dù năng lượng trong cơ thể thuộc loại hình gì nó đều có thể vận chuyển được. Bất kể là khí, dị năng hay thuộc tính năng lượng khác, chỉ cần là năng lượng thì đều có thể vận chuyển.
Tam nghệ còn lại cũng tương tự. Đăng Vân Thân Pháp, Định Hải Thần Quyền, Huyễn Ảnh Di Hình… Tất cả đều không hạn chế thuộc tính năng lượng, chỉ cần có năng lượng rồi tiến hành vận chuyển theo con đường của tam nghệ này và kết hợp với chiêu thức là có thể thi triển.
Hứa Kỳ Tịch càng nghe càng thấy thú vị.
Nếu như thành thạo toàn bộ Đấu Chiến Tứ Nghệ này, vậy hắn có thể cưỡi mây bay lên trời, thi triển định hải thần quyền, toàn thân được phủ lên màu vàng óng, cơ thể né tránh như ảo ảnh… Kết hợp với phù văn đặc biệt [hiến tế tóc, có được hóa thân] nữa.
Chẳng lẽ phong cách của mình không phải ‘tên Hứa Kỳ Tịch này không quá lạnh lùng’ mà là ‘Hứa Kỳ Tịch tây hành’ à?
Thời gian lên lớp trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã năm tiếng rồi.
Người đàn ông tóc dài giảng bài rất chi tiết, gần như mỗi nghệ đều giảng hết từng tiểu tiết một, chỉ sợ các học sinh không hiểu… Dù sao giữa các thế giới đều sẽ có khác biệt văn hóa, tính năng phiên dịch cũng có thể dịch nhầm chi tiết nào đó mà.
Hứa Kỳ Tịch có trí nhớ rất tốt, vừa hay hắn mới thăng cấp lên cảnh giới thứ hai, mỗi lần trái tim hư ảo trong bụng nảy lên đều dẫn ra ‘khí’ có thể cảm ứng được.
Điều này giúp hắn nhanh chóng thích ứng được với bước ‘vận chuyển năng lượng’ mà thầy giáo tóc dài giảng.
“Y San… những thứ này có tác dụng với em không?” Hứa Kỳ Tịch hỏi nhỏ.
Hắn không biết hiện giờ Tề Y San đã có dị năng chưa, đã thu thập đủ nguyên liệu chưa, cô có thể luyện tập tứ nghệ mà thầy giáo tóc dài giảng hay không?
“Đương nhiên là hữu dụng.” Tề Y San gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt.” Hứa Kỳ Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Đừng bỏ cuộc.”
Hắn còn muốn nói là [mọi việc còn có anh] nhưng hiện giờ hắn chỉ là con gà bệnh, câu này… hắn chỉ đành nén chặt xuống đáy lòng.
Không nói khoác, yên lặng tích lũy sức mạnh. Dù có ăn nói hay hơn nữa cũng không thiết thực bằng hành động.
Câu ‘mọi việc còn có anh’ này của hắn sẽ được thực hiện bằng hành động.
“Ừm.” Tề Y San cố kiềm nén hai bàn tay đang muốn xoa đầu Hứa Kỳ Tịch, gật đầu đáp.
“Có chỗ nào không hiểu không? Nhân lúc chưa tan học, các em có thể hỏi thầy.” Thầy giáo tóc dài giảng liền một mạch năm tiếng đồng hồ, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
“Thầy ơi, chúng em có thể thử tu luyện trước đã được không? Có một số vấn đề nếu không tu luyện thì không thể phát giác ra được.”
Chị em Thế Nhất Hoa đồng thanh nói.
“Được, các trò có thể trở về tu luyện trước rồi quay lại đây. Chỉ cần lớp trưởng đầu sáng loáng chưa về là các em có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Thầy giáo tóc dài gật đầu đáp: “Hai em đều đang ở cảnh giới thứ tư, chắc hẳn không khó để nắm vững Đấu Chiến Tứ Nghệ này đâu.”
“Cảm ơn thầy.”
Chị em Thế Nhất Hoa nói, thân ảnh của họ từ từ biến mất.
Hứa Kỳ Tịch: “Vậy em không thể rời khỏi đây à?”
“Tất nhiên rồi, em mà đi thì tức là tan học trước giờ quy định luôn.” Thầy giáo tóc dài bình tĩnh đáp.
“Vậy nếu như lúc tu luyện em mới phát hiện ra vấn đề thì phải hỏi ai đây?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi… Tên của thầy giáo tóc dài này không có trên Sổ Điểm Danh, mà cũng không có cách nào để liên hệ được.
“Em có thể tốn một học phần để mở một không gian đặc biệt trong không gian này, tiến hành tu luyện tại đó. Đây chính là nguyên nhân mỗi lần lên lớp em có hai điểm học phần… đó cũng là phúc lợi của em. Không gian đó là nơi tu luyện rất tốt, tu luyện ở đó sẽ có thành công gấp bội.”
Thầy giáo tóc dài giải thích cặn kẽ.
Nếu như Hứa Kỳ Tịch không hỏi, đương nhiên hắn cũng không thèm nhắc nhở.
Dù sao cũng đâu phải con trai của hắn.
“Cảm ơn thầy… Còn một chuyện cuối cùng nữa.” Hứa Kỳ Tịch hỏi:
“Bộ Đấu Chiến Tứ Nghệ này có thể truyền cho người ngoài không?”
Mấy loại bí tịch võ lâm kiểu này đều có quy tắc đặc biệt là không được truyền ra ngoài. Thế nên Hứa Kỳ Tịch phải hỏi cho kỹ đã.
Nếu không nhỡ hắn truyền bộ công pháp này ra ngoài thì đúng là phạm vào kiêng kỵ rồi.
“Đáng lẽ là không truyền ra ngoài đâu nhưng tình hình chỗ thầy hơi đặc biệt, đang tích đức… Em có thể truyền bộ Đấu Chiến Tứ Nghệ này của thầy cho người khác, nhưng mỗi lần truyền phải nói với người đó rằng bộ công pháp này là do thầy truyền thụ. Phần công đức này buộc phải thuộc về thầy.”
Thầy giáo tóc dài nghiêm túc nói.
Hứa Kỳ Tịch ngồi ngay ngắn lại:
“Cảm ơn thầy, vậy lúc em truyền nó ra ngoài phải gọi thầy là gì ạ?”
“Đại Uy Tôn Giả.” Thầy giáo tóc dài hất tóc ngầu lòi:
“Thực ra tên thật của thầy rất dài, phải đến một trăm từ… Đơn giản hóa đi thì thành Đại Uy Tôn Giả. Em cứ gọi thầy như thế trước mặt người khác, tự nhiên công đức sẽ tích lũy lên người thầy. Nếu không phải đúng lúc thầy cần tích lũy công đức thì cái giá để truyền bộ Đấu Chiến Tứ Nghệ này ra ngoài cũng đủ để em táng gia bại sản.”
“Không sao, em phá sản rồi thì còn vợ em.” Hứa Kỳ Tịch tiêu sái đáp.
Thầy giáo tóc dài: “…”
Hắn lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi gì đó lên sổ.
[Hôm nay quyền lớp trưởng khịa tôi FA, tôi rất khó chịu, cần thêm kinh phí để bù đắp. Đặc biệt làm đơn đề nghị.]
**********
Buổi dạy học giống như giấc mơ này cứ thế kéo dài tám tiếng đồng hồ.
Cũng tức là sau tám tiếng ngủ lành mạnh, Hứa Kỳ Tịch mới mở mắt ra.
Lúc này Họa Mi cũng thức dậy rồi… Trong bếp vang lên tiếng cô chuẩn bị bữa sáng.
Thính lực của Hứa Kỳ Tịch cũng được cường hóa hơn nhiều.
Hắn vươn vai một cái, đi vào trong bếp.
Họa Mi đang cẩn thận đặt bữa sáng vào trong hộp giữ nhiệt rồi chuẩn bị đi rửa bát.
“Họa Mi ~ Về sau cứ để anh lo việc rửa bát nhé.” Hứa Kỳ Tịch vội vàng nói.
Lúc người đàn ông rửa bát là đẹp trai nhất.
Đây cũng là việc duy nhất mà hắn có thể làm… Hơn nữa, Hứa Kỳ Tịch vừa mới nắm được kỹ thuật rửa bát mới.
“Hả? Chào buổi sáng A Tịch.”
Họa Mi mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này khiến Hứa Kỳ Tịch như vừa ăn ô mai, miệng tiết đầy nước bọt.
“Từ nay về sau rửa bát lau nhà anh lo hết.” Hứa Kỳ Tịch vỗ ngực, búng tay một cái.
Lạch cạch ~ Tất cả bát đũa đều tự bay vào trong bồn rửa bát.
Miếng rửa bát tự động bay ra, xoa bọt, bát đũa như có linh tính, tự tẩy rửa.
Bọn chúng đã là bát đũa chín chắn, đã học được việc tự rửa chính mình.
Sau khi cọ xong, nước sạch xả ra, nước trên bát còn biết bò xuống, khiến bát đũa nồi niêu sạch bong kin kít.
Niệm lực đúng là một năng lực hữu dụng.
“Đây là siêu năng lực à?” Họa Mi kinh ngạc nói, chớp mắt: “Vậy thứ hôm qua chúng ta nhìn thấy là thật, không phải mơ ư?”
“Giỏi không?” Hứa Kỳ Tịch tựa vào khung cửa, nhướng mày hỏi.
“Ừm, siêu giỏi luôn.” Cô ôm lấy cổ Hứa Kỳ Tịch, đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT