Một chiếc xe cảnh sát thắng ngay trước cửa tiệm vàng mã. Tần Đào mang theo hai cái hộp, bước ra khỏi xe cùng mấy anh cảnh sát mặc đồng phục. Cửa hàng bán quần áo đối diện bị xe chắn ngang trước cửa, dù bà chủ bên trong rất cay cú nhưng cũng đành nhắm mắt ngó lơ. Thật ra, không phải do Tần Đào hống hách, mà vì cô ấy luôn dừng ngay vị trí đó mỗi lần đến đón Lương Xuyên vào buổi tối, khi đa phần các cửa tiệm của con phố cổ này đều đã đóng cửa.
“Cố vấn Lương.” Tần Đào cười tươi như hoa, má lúm đồng tiền. Một cô gái đang yêu rất dễ thương, còn một cô gái đang yêu đơn phương lại dễ tạo sự đồng cảm.
“Chị ấy vui vì...” Tôn Hiểu Cường vừa định há mồm thì bị Lương Xuyên vỗ một cú ngay ót khiến nó ngậm miệng lại.
Cô chỉ vừa gia nhập đội cảnh sát trong thời gian gần đây, chưa trải qua vụ án giết mẹ gây xôn xao cả Thành Đô ngày ấy. Bên cạnh đó, hình dáng của Tôn Hiểu Cường đã thay đổi và trông già dặn hơn nữa năm trước rất nhiều nên Tần Đào không nhận ra là lẽ hiển nhiên.
“Con của một người bạn đến đây giúp việc cho anh.” Lương Xuyên nói.
Tần Đào đi theo Lương Xuyên vào tiệm vàng mã. Cô ta đặt đồ trong tay xuống; đó là chiếc hộp chứa nhân sâm bên trong.
“Em lấy ở nhà, mang đến bồi bổ cho cố vấn Lương. Bố em chuyển lời cảm ơn đến anh vì đã cứu em lần trước.” Tần Đào cố ra vẻ tự nhiên, “Nhưng anh đừng ăn nhiều trong một lúc nhé, cố vấn Lương, chắc anh biết cách ăn mà nhỉ?”
“Cảm ơn nhé.”
“Anh khách sáo quá. Đúng rồi, bên em có tiến triển mới trong vụ nhà điêu khắc Chu Môn.”
“Tiến triển thế nào?” Lương Xuyên hơi bất ngờ.
“Một tháng trước khi vụ án xảy ra, em vợ của Chu Thần Dương đi từ Đài Loan về Thành Đô. Dựa theo lời kể của các thầy điêu khắc và nhóm học sinh tại hội quán họ Chu thì người em vợ này từng cãi vã với Chu Thần Dương khi ấy. Sau đó, người em vợ bèn quay lại Đài Loan ngay hôm sau.
Nhưng khi điều tra thông tin chuyến bay, thực tế người đó chỉ mới đi vào đêm hôm qua. Vì thế, hắn chính là nghi phạm chủ chốt ở thời điểm hiện tại.”
Hai cha con Chu Quang Tông đã di dời điêu khắc Chu Môn từ HongKong đến Thành Đô cách đây vài năm. Trong khi đó, vợ của Chu Thần Dương cũng mang quốc tịch Đài Loan.”
“Do đó, bọn em nghi ngờ kẻ đó là hung thủ à?” Lương Xuyên hỏi.
“Đúng vậy, nhưng quan hệ giữa chúng ta và Hongkong khá căng thẳng trong thời gian gần đây nên phải bận rộn một tí mới có thể nắm thông tin được. Theo lời phân tích của đội trưởng Ngô, do em vợ của Chu Thần Dương biết được một ít manh mối về cái chết của chị mình nên cố ý đến hỏi tội, sau đó có khả năng ra tay giết người để vơi cơn giận.
Hiện tại, bọn em đang cố gắng giao lưu, bắt liên lạc với bên đó để phối hợp điều tra.”
Nếu là vụ án khác, chắc chắn Lương Xuyên sẽ chỉ ra những lỗ hổng trong bài phân tích của Ngô Đại Hải trong nháy mắt, ví dụ như tại sao tên kia lại chờ đến hai năm sau khi chị mình mất mới đến chất vấn vụ việc?
Hơn nữa, thủ pháp giết người của hung thủ mang đậm tính trả thù và trừng phạt. Em vợ của Chu Thần Dương có chỉ số ngu ngốc cao bao nhiêu mà dám ra tay giết cả nhà hai người kia sau khi gây gổ xong?
Dĩ nhiên, Lương Xuyên chọn cách im lặng trong vụ này, để Ngô Đại Hải tập trung mọi sự chú ý vào người em vợ kia thì tốt hơn. Ngô Đại Hải đi sai hướng, Nguyệt Thành cũng tạm thời an toàn.
“Đúng rồi, đội trưởng Ngô nhờ em nhắn cho anh một chuyện. Xong vụ này thì đội cảnh sát bọn em sẽ tổ chức một buổi họp mặt đêm giao thừa, mong anh tới chơi.”
Thật ra, chỉ cần Ngô Đại Hải gọi điện nói mình một tiếng về vụ này là được.
Lương Xuyên biết rõ Ngô Đại Hải đang có ý định làm mai đây mà.
“Nếu lúc đó rảnh thì anh sẽ đến.” Lương Xuyên trả lời.
“Dạ, chào cố vấn Lương, em về trước nhé.” Vốn dĩ Tần Đào định nhân cơ hội này mà hẹn Lương Xuyên đi ăn tối, nhưng sực nhớ hắn khá phản cảm với thức ăn nên không dám mở lời.
Cô cảnh sát lái xe đi khỏi đây.
Tôn Hiểu Cường nhấc hai hộp nhân sâm lên, lắc đầu nói:
“Biết anh không khỏe, sợ sau này mình không có hàng để xài nên nhanh chóng tặng vài thứ cho anh tẩm bổ à?” Tôn Hiểu Cường vừa cười vừa nói: “Sao không tiện đường mua vài phần Lục Vị Địa Hoàng hoàn* luôn?”
(Chú thích: Lục Vị Địa Hoàng hoàn là bài thuốc dùng nhiều trên lâm sàng để chữa bệnh mạn tính như suy nhược thần kinh, suy nhược cơ thể, lao phổi,...)
“Cậu qua tiệm massage sát vách, nói bà chủ tẩm quất cho cậu nguyên một bài đi rồi ghi sổ cho tôi.” Lương Xuyên nói.
“Woaaaa!” Tôn Hiểu Cường gãi đầu, nói: “He he, ngại quá hà! Được rồi, tôi thu lại những lời ban nãy. Ông chủ như anh vẫn biết cách chăm sóc nhân viên lắm.”
Tôn Hiểu Cường rất thích thú, vọt ngay sang tiệm kế bên để tìm Chu Sa.
Trông theo bóng lưng vui mừng của nó,
Lương Xuyên lắc đầu.
Tên này vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Leng keng... Leng keng... Leng keng...”
Một ông lão gầy nhom mặc áo đạo sĩ màu vàng đang tiến vào con đường mòn. Ông ta vừa rung chuông, vừa cầm một lá cờ vải trong tay.
Ông có một chòm râu dê rất dài, cột tóc thành búi, mặc quần áo cũ rách, mang giày thêu mây. Hơn nữa, trán ông ta lồi ra, linh đài* đầy đặn; quả thật người này có một phong cách rất giống mấy lão thần tiên.
(Chú thích: Huyệt linh đài nằm dưới đốt xương sống thứ 6)
Trên lá cờ nhỏ có ghi năm chữ “Coi bói, đoán may rủi.”
Thật ra, nếu ông này không vừa đi vừa livestream bằng chiếc gậy selfie, thì chẳng ai dám ý kiến đến cái bộ dạng cao thâm ấy. Đằng này, toàn bộ hình tượng của ông đạo sĩ đều bị sụp đổ sau những lời nói chuyện của chính bản thân ông ấy.
“Vô Lượng Thiên Tôn, cảm ơn thí chủ Feng Shui Xuelan đồng ý làm thẻ.”
“Vô Lượng Thiên Tôn, cảm ơn thí chủ Zhenxi đã tặng bong bóng cá.”
“Vô Lượng Thiên Tôn, cảm ơn thí chủ Zhi Taoye đồng ý làm thẻ.”
Đến ngay cửa tiệm vàng mã của Lương Xuyên, ông lão này bỗng dừng bước.
Lương Xuyên vẫn đang ngồi phơi nắng ngoài cửa.
“Gặp nơi này, tưởng như trông thấy nhà mình.” Ông thở dài, nói: “Các bạn khán giả, bần đạo từng mở tiệm bán vàng mã trước tuổi 50, thoáng cái thời gian đã qua hơn một con giáp rồi. Hôm nay, trong khi dạo chơi phiêu bạc, bần đạo lại nhớ về thuở ban sơ, cũng hơi nhói lòng.”
“Thời đó, đúng là kỳ tích khi ông mở tiệm bán vàng mã lại không bị đánh chết bởi sự vu vạ bản thân mình là ngưu quỷ xà thần.” Lương Xuyên phì cười ngay sát bên cạnh ông lão.
Ông ta mím môi, bỏ qua sự nhạo báng của Lương Xuyên rồi chìa bình nước của mình ra: “Thí chủ, kể như tôi và cậu là bán đồng nghiệp. Coi nào, cho bần đạo xin một ít nước nhé.”
Lương Xuyên lắc đầu: “Nhà không nấu nước, ông qua tiệm sát vách đi. Bà chủ bên đó tin đạo, cũng khéo tay lắm.”
“A Di Đà Phật! Bần đạo không bao giờ đến mấy nơi như vậy.” Ông đạo sĩ này không hề nhận ra mình vừa đọc nhầm lời thoại.
Lương Xuyên đứng dậy, cầm bình của ông ta rồi vào nhà rót cho ít nước.
Ông đạo sĩ nhận lại bình nước, cảm ơn Lương Xuyên nhưng vẫn chưa chịu đi. Ông đứng tại ngưỡng cửa, cười híp mắt, vừa đánh giá cách bày trí trong tiệm vừa than thở, đắn đo.
“Thú vị, thật thú vị.”
Lương Xuyên vẫn híp mắt, phơi nắng, mặc kệ người này. Lương Xuyên biết rõ người này đang giăng câu, chuẩn bị thả mồi với chính mình.
“Khụ khụ...” Ông đạo sĩ ho vài tiếng, chờ Lương Xuyên đáp lại. Nhưng chờ mãi mà Lương Xuyên vẫn dửng dưng, ông ta đành quay người bước đi.
Ấy thế mà, khi ông đạo sĩ kia đi đến vị trí khuất bóng, bỗng quay đầu nhìn về Lương Xuyên lần nữa. Ông ấy giật mình, rồi bước lùi lại, nhìn Lương Xuyên chằm chằm.
Lương Xuyên vẫn im lặng nhìn ngược lại ông lão.
Ông đạo sĩ run nhẹ môi dưới, hít sâu vào, rồi tắt điện thoại đang livestream một cách dứt khoát. Ông cất điện thoại vào túi, sau đó bước gần đến Lương Xuyên.
Thậm chí, Lương Xuyên có thể ngửi thấy mùi giấm chua hôi hám từ người ông ấy. Chẳng biết người đạo sĩ này kiêng tắm bao lâu rồi?
“Thí chủ à?” Ông đạo sĩ hỏi một cách đầy nghi ngờ.
“Sao thế?”
“Bần đạo trông ấn đường của thí chủ biến thành màu đen, e rằng phải gặp tai nạn lớn.”
(Chú thích: Huyệt ấn đường là điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày, phía trên sống mũi.)
“Tôi không có tiền.” Lương Xuyên từ chối thẳng.
“Không đâu, thí chủ. Đây không phải là vấn đề tiền nong. Chí là bần đạo dạo chơi bốn phương, độ người hữu duyên mà thôi.”
“Tôi không rảnh.” Lương Xuyên từ chối thẳng lần nữa.
“Thí chú, để bần đạo xem thử cho nhé.” Ông đạo sĩ cười khẽ, đột ngột lấy một lá bùa ra, định dán thẳng vào trán Lương Xuyên.
Lương Xuyên nhích nhẹ hai bàn tay đang đặt trên đầu gối mình, nhưng cũng không phản kháng lại.
Bộp!
Lá bùa của ông đạo sĩ dính vào trán Lương Xuyên nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Lá bùa cũng không có bất cứ biến hóa nào.
Ông đạo sĩ gỡ lá bùa xuống,
Rồi im lặng lẩm nhẩm một câu thần chú nào đó. Sau đó, ông ấy giả vờ như có chuyện xảy ra, cứ lắc rồi lại gật đầu trong khi Lương Xuyên vẫn ngồi yên một chỗ.
“Thí chủ, đây là lá bùa do tổ tiên của bần đạo để lại, có thể suy tính số mệnh, đoán trước lành dữ. Thường ngày, bần đạo cũng không nỡ dùng, vì dùng một lá sẽ ít đi một lá.”
Lương Xuyên vẫn không thèm trả lời.
Ông đạo sĩ cực kỳ buồn lòng, tự hỏi tên nít ranh này chưa lớn tuổi cho lắm nhưng sao chẳng có tí tò mò nào thế này?
Lừa người, thì phải có người bị lừa; như vậy mới có thể tiếp tục lừa gạt được. Ông đạo sĩ này đành cất lá bùa vào với một thái độ ủ rủ. Sau đó, ông tiếp tục lấy điện thoại ra, vừa livestream, vừa đi về phía cuối con đường.
Đến đoạn cuối khu phố cổ, ông đạo sĩ bước vào một nhà vệ sinh công cộng, nói:
“Các bạn khán giả, các bạn thích ăn mặn không?” Ông ta vừa nói vừa đưa gậy selfie đến sát vách nhà vệ sinh nữ. Nhà vệ sinh nam và nữ chỉ cách nhau một bức tường chắn quá nửa nên có thể thò gậy sang.
Ông chỉ thò sang một chốc là rút gậy về.
Lúc này, có một bà thím bước vào nhà vệ sinh.
Ông đạo sĩ nói nhỏ: “Có vị đại gia nào tặng tôi một chiếc máy bay không, tôi sẽ liều mạng dọn đồ ăn mặn ra cho quý vị!
Đây là cơ duyên, đừng bỏ lỡ nha!”
Hàng loạt máy bay tặng thưởng nhao nhao bắn lên.
Ông đạo sĩ vui vẻ hẳn ra, cẩn thận áp sát tường, thò gậy selfie qua lần nữa. Ban nãy, không có ai trong nhà vệ sinh nhưng hiện tại là có nên ông ấy phải đặc biệt cẩn thận.
Khi ông ấy kiễng chân lên, một lá bùa rơi khỏi túi nhưng ông đạo sĩ này không hề hay biết.
Một lát sau, khi ông đạo sĩ lấy điện thoại lại thì nhận ra màn hình livestream của mình đen ngòm. Ông giậm chân tức giận, biết chắc là tài khoản livestream hạng mức hoàng kim của mình đã bị quản trị viên khóa lại rồi. Hiện tại, chẳng biết bản thân mình có thể thu được lợi tức khen thưởng trong thời gian livestream từ đầu đến giờ hay không nữa.
“Vô Lượng Thiên Tôn, hôm nay xui quá rồi.” Ông chửi một câu rồi cất điện thoại di động vào, thở phì phò, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong khi đó, lá bùa màu vàng rơi ra từ ban nãy đang nằm trên nền gạch men bẩn thỉu bắt đầu bị nhuộm đen dần.
Dường như có một hàng chữ hiện ra:
“Âm dương chia lối, người quỷ khác đường.
Người biết quỷ đáng sợ, quỷ hiểu lòng người hiểm độc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT