Anh ta chết trên vách tường vẽ hoạt hình bên ngoài một nhà trẻ.
Đầu hướng xuống dưới,
Chân hướng lên trên.
Còn có năm cây đinh thép đóng thẳng lên tứ chi và cổ anh ta, thủ pháp tương tự như cha anh ta bị đóng trên vách kính. Nhưng không giống cha anh ta, lồng ngực Chu Thần Dương không bị móc ra, không bị đặt tượng tạc hình Tỳ Hưu này nọ vào trong người. Di thể anh ta được bảo quản gần như nguyên vẹn, ngoại trừ...
Mặt.
Đúng vậy, toàn thân anh ta từ cao đến thấp, chỉ có gương mặt là không thể nhìn thẳng vào được.
Hai mép môi của Chu Thần Dương bị rạch ra, mà bởi người anh ta bị chổng ngược xuống cho nên da mặt cũng bị kéo trùng xuống dưới. Hơn nữa hung thủ còn cố ý rạch thành đường cong.
Cũng bởi vậy, cảm giác đầu tiên khi người khác nhìn thấy cỗ thi thể này chính là Chu Thần Dương đang lộn ngược trên vách tường, mặt nhếch lên dáng cười mở rộng hết cỡ.
Như thế rất giống mặt nạ chú hề, mang đầy vẻ châm chọc. Đang đêm nhìn cảnh này, dù là cảnh sát hình sự lão làng cũng không khỏi cảm thấy phía sau lưng lạnh toát.
Nửa đêm ra ngoài, cho nên Lương Xuyên còn mang theo một cái khăn quàng cổ nữa. Lúc quan sát thi thể, hai tay hắn vẫn thọc sâu trong túi áo khoác ngoài. Trời khá lạnh, thân thể của hắn quả là quá yếu ớt mà!
"Nhóc Xuyên." Ngô Đại Hải đi tới, "Anh có bảo người điều tra qua camera giám sát quanh đây, chỉ thấy một đoạn ngắn hình ảnh của Chu Thần Dương đi đi tới đây một mình, không nhìn thấy kẻ tình nghi."
Đang trong dịp Nguyên Đán nên nhà trẻ được nghỉ học. Hơn nữa, hôm nay nhân viên bảo vệ nhà trẻ cũng đã chuồn ra ngoài đánh bài, cho nên tạm thời vẫn không có được nhân chứng trực tiếp nào.
Người phát hiên ra thi thể là một cụ bà qua đường. Cụ thét lên chói tai rồi ù té chạy về nhà, bị dọa sợ mất hồn mất vía, một mực nói nhà trẻ có một con quỷ, có quỷ.
Con trai bà cụ phải chạy tới nhìn qua, mới phát hiện là thi thể.
Về phần bà cụ thì đã được đưa tới bệnh viện. Già cả bị dọa nên có hơi mệt người, dĩ nhiên tình hình chung vẫn ổn cả.
"Án giết người hàng loạt, thảm án diệt môn." Lương Xuyên khẽ cười nói, "Tùy tiện thả một điểm trong đây ra cũng đủ khiến truyền thông hưng phấn đến tột đỉnh, huống chi lần này còn tổ hợp tất cả."
"Anh đoán khả năng lớn là báo thù." Ngô Đại Hải phân tích.
Lương Xuyên gật gật đầu, đồng ý nói: "Anh nói câu này thừa rồi."
Nếu như là vấn đề khác, không có chuyện hung thủ giết Chu Quang Tông xong lại còn đi giết Chu Thần Dương. Giết cha xong, lại giết thêm con trai. Đây là báo thâm cừu đại hận, giết cả nhà người ta rồi.
Hơn nữa, người chết vẫn còn chưa thỏa được lòng hung thủ. Gã có vẻ còn để ý kỹ đến quá trình, thông qua công cụ điêu khắc để thể hiện ra một loại nghệ thuật nữa.
Nghệ thuật, là cảm xúc nối liền với con người. Nghệ thuật chết chóc này như thay mặt hung thủ truyền ra một tin tức nào đó.
Có nghĩa là dù đã giết người rồi, hung thủ vẫn còn vài tâm tình chưa phát tiết ra được. Gã cảm thấy chưa đã ghiền, còn chưa hết hận thù.
Lương Xuyên khẽ nhíu mày. Tới hiện giờ hắn vẫn không thể lý giải được hình ảnh trong di ngôn của Chu Quang Tông biểu đạt ý gì? Còn về phần di ngôn của Chu Thần Dương thì Lương Xuyên đã không có nhiều hi vọng, bởi bản thân hắn đã quá mệt mỏi vì vừa đọc qua di ngôn một người chết rồi. Hơn nữa bản án lần này khác với án của hai vợ chồng kia, Lương Xuyên không cần phải liều mạng như thế.
Mặt khác là Lương Xuyên lo rằng Chu Thần Dương cũng là một tay chơi "di ngôn nghệ thuật" giống cha anh ta. Thế thì hắn sẽ ôm buồn bực đến nghẹn mất.
Hắn lại nhìn thấy pháp y Giản Hồng đến hiện trường. Sau khi chụp đủ hình ảnh lưu lại, cô cùng hai trợ lý của mình bắt đầu đưa thi thể xuống.
Lương Xuyên ra khỏi khu vực căng dây cảnh bảo, lấy điếu thuốc ra châm lửa đốt. Ngô Đại Hải cũng đi theo, nói:
"Nhóc Xuyên à, anh có cho người điều tra, có hỏi qua, không ai trong điêu khắc Chu Môn biết làm sao mà "Tam thốn kim liên" kia lại xuất hiện trước cửa nhà cậu. Theo như họ nói, sau khi Chu Quang Tông xảy ra án mạng, toàn bộ nơi này cũng ngừng hoạt động. Không có chuyện có người nửa đêm giao hàng đến cho khách. Cậu cũng chưa để lại địa chỉ giao hàng, lúc ấy cậu đang đợi người ta gói đồ rồi thanh toán tiền hàng mang đi đúng không?
Hơn nữa, căn cứ vào một số chứng cứ từ camera giám sát và phỏng đoán thời gian tử vong của Giản Hồng, thì trước khi cậu ra ngoài, có lẽ Chu Thần Dương đã chết rồi."
Ngô Đại Hải gãi gãi đầu, "Chẳng lẽ sau khi cậu ta chết mới nhớ ra mình còn có gói hàng chưa giao cho khách, cảm thấy lòng khó thanh thản siêu thoát nên dùng vong hồn giao hàng cho cậu?" Ngô Đại Hải nói đùa thế này chỉ nhằm khiến bầu không khí vui vẻ hơn. Thế nhưng, câu đùa nhạt nhẽo này lại quá mất tự nhiên rồi!
Lương Xuyên phun ra một ngụm khói thuốc, rồi hít hít một hơi nói:
"Camera quan sát phía bên em cũng không có gì sao?"
"Không có." Ngô Đại Hải trở nên nghiêm túc hẳn, "Yên tâm đi, đêm nay anh sẽ sắp xếp vài nhân viên cảnh sát cạnh cửa hàng cậu, chú ý quan sát tình hình."
Bởi vì, rất có thể kẻ giao thùng đồ đến cửa hàng của Lương Xuyên chính là hung thủ!
Thật ra chính Lương Xuyên cũng không rõ, nếu kẻ đó là hung thủ thì đưa thùng đồ cho mình có ý gì?
Mình không có nửa xu liên quan tới điêu khắc Chu Môn nha. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có khả năng nào để hắn rơi vào cái vòng xoáy này cả. Dù hắn là cố vấn tra án ở cục cảnh sát, mục đích là muốn bắt hung thủ, nhưng mà nói đang yên đang lành hung thủ cố ý quay lại báo thù mình thì quá khó nghe đi. Ngô Đại Hải không phải là mục tiêu lớn, dễ nhìn thấy hay sao?
"Tâm tư của hung thủ rất kín đáo, tạm thời không bỏ sót chi tiết gì." Ngô Đại Hải thở dài, "Anh lo nếu không sớm tìm ra hung thủ, gã có thể sẽ tiếp tục giết người nữa. Hiện tại anh định tìm kiếm lại các ghi chép thẩm vấn ở cục cảnh sát, để xem lý do Chu Thần Dương một mình tới nhà trẻ này làm gì?"
"Nhà họ Chu này còn ai ở Thành Đô không?"
"Theo anh biết thì không. Mười năm trước bọn họ mới tới Thành Đô, còn lúc trước kinh doanh ở Hồng Kông."
"Vợ anh ta?" Lương Xuyên hỏi.
"Chu Thần Dương mất mẹ từ nhỏ. Sau anh ta cũng có kết hôn, nhưng năm ngoái vợ anh ta bị bệnh qua đời rồi. Cho nên nhà họ Chu hiện tại chỉ có hai kẻ độc thân kia."
Lương Xuyên gật gật đầu. Lúc này, có một cơn gió rét thổi tới khiến Lương Xuyên vô thức mà rùng mình một cái. Sau đó hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, có không ít quần chúng vây xem. Dù là đang nửa đêm mùa đông, vẫn không nên đánh giá thấp tính cố chấp thích hóng chuyện của dân chúng Trung Quốc được.
Cảnh sát đến đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân quanh đó, thậm chí có nhà còn kéo cả già trẻ lớn bé tới hóng chuyện, vừa xuýt xoa vừa chờ nhìn xem xem hình ảnh bùng nổ thế nào.
"Đại Hải, anh nói xem, hung thủ có thể ở trong đám người kia không?" Lương Xuyên đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Rất nhiều hung thủ giết người xong, đợi đến lúc thi thể bị phát hiện sẽ làm bộ như không có gì, trà trộn vào trong đám người hóng chuyện để quan sát tình huống. Chuyện này có lẽ anh cũng biết mà nhỉ?"
"Để anh bảo Tôn Kiến Quốc cho người qua ghi chép sơ lược lại thông tin mấy người vây xem."
"Nếu quả thật gã ở đây thì tốt." Lương Xuyên lại nói, "Thật ra em lo là gã không làm như vậy. Thậm chí gã còn không có lấy hứng thú quay đầu lại nhìn ấy chứ."
"Sao mà anh không hiểu được ý cậu nhỉ?"
"Nếu một nghệ thuật gia có thể cao ngạo đến lạnh lùng gạt bỏ hết những lời đánh giá của người xem đối với chính tác phẩm của mình, vứt bỏ lòng hư vinh mà người thường nào cũng có đi, chỉ vùi đầu chuyên chú vào bầu không khí sáng tác nghệ thuật thôi...
Thì đấy, mới là đáng sợ nhất."
...
"Ken két...ken két...ken két..."
Cửa bị khóa, tiếng người đẩy cửa, tiếng cửa gỗ cũ kỹ vang lên ken két không ngừng. Trong khoảng quá nửa đêm này, âm thanh đấy càng thêm chói tai.
Đúng lúc này, cánh cửa từ tiệm massage sát vách đột nhiên được mở ra.
Chu Sa còn đang ngái ngủ khoác theo bộ đồ ngủ đi ra, ngáp một cái, đồng thời kinh ngạc nói:
"Anh Xuyên, đêm hôm khuya khoắt, đi ra ngoài còn quên mang chìa khóa à?"
Chu Sa nhớ hắn vừa đi ăn tối với mình về, không lâu sau đã được một xe cảnh sát ghé qua đón đi. Chu Sa cũng đã biết Lương Xuyên còn là cố vấn cục cảnh sát mà.
Bóng người kia khẽ gật đầu, lại tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Được rồi, vào trong cửa hàng em nằm một giấc đi. Đợi trời sáng đi kêu thợ khóa mở cửa giúp."
Chu Sa ngủ ở phòng trong, còn bên ngoài chỗ buôn bán có một cái giường lớn, tha hồ cho một người nằm ngủ. Hơn nữa trong cửa hàng có điều hòa, sẽ không thấy lạnh.
Đối phương đi tới.
"A ha, lần này lại đồng ý nhanh vậy à? Em nói rõ cho anh biết, tiểu thư em đây giữ anh lại nhưng đừng có mà nghĩ tới ý đồ gì khác đấy." Chu Sa tiện miệng nói. Đương nhiên đấy chỉ là nói giỡn, với thân thể yếu đuối như con quỷ bệnh lao của Lương Xuyên, ăn cơm cũng chỉ được vài miếng... Muốn chơi trò gạo nấu thành cơm gì gì đó với cô được sao? Trừ phi tự cô thừa thế thuận theo thì thôi. Thế nhưng đại tiểu thư họ Chu cô đây là một người buông thả vậy sao?
Đối phương chậm rãi đi tới.
Đèn đường phố cũ có hơi mờ mờ, may ra chỉ có tác dùng làm đẹp. Cho nên cảnh vật lúc này cũng chỉ là cái bóng mơ hồ, chưa kể tới chuyện Chu Sa còn đang không ngừng ngáp ngủ làm sao nhìn rõ được gì.
"Meow!"
Trên ban công lầu hai của cửa hàng vàng mã, Phổ Nhị đột ngột kêu lên chói tai.
"Anh Xuyên à, dạy dỗ con mèo chết tiệt nhà anh cho tốt đi. Lần nào thấy em nó cũng kêu réo, giờ nửa đêm còn kêu, có phải đang động dục không hả? Mang nó đi thiến sớm đi."
Chu Sa không có thiện cảm với con mèo Phổ Nhị nhà Lương Xuyên. Đôi khi ánh mắt của con mèo này làm cô thấy sợ hãi.
Phổ Nhị trên bệ cửa sổ chợt sửng sốt.
Tựa như không dự liệu được sẽ gặp phải cái phản ứng này.
Rồi sau đó, Phổ Nhị dứt khoát quay ngoắt, uốn éo nhảy khỏi bệ cửa sổ trở về phòng ngủ, không để ý tới sống chết của cô nàng này nữa.
"Anh nhanh lên giùm em đi nào, anh Xuyên, đừng lề mề ở ngoài đó nữa. Mau vào đi."
Chu Sa thúc giục. Cô chỉ mặc bộ áo ngủ, ngoài trời thì lại quá lạnh.
"Đến đây."
Đối phương đáp lại, giọng có hơi khàn khàn như thể tiếng ma sát của bánh răng bị thiếu đi lớp dầu bôi trơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT