Từ An vô cùng kiên quyết yêu cần được xuất viện, cuối cùng Từ Vũ Hàn cũng chịu không nổi bị làm phiền, quyết định để cậu về nhà.
Ngồi trên xe, Từ An tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài, đây là lần đầu cậu
nhìn thấy nơi khác ngoài sở nghiên cứu, cảm giác vô cùng hứng khởi.
Nhưng cậu đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của cơ thể này, chưa
được bao lâu liền bị cảm giác choáng váng khiến cho đầu óc mơ hồ. Từ An
nhìn sang Từ Vũ Hàn ngồi bên cạnh, không chần chừ chọn vai người này làm chỗ dựa, dù sao so với kính cửa lạnh lẽo cứng ngắc thì tốt hơn.
Bác sĩ nói là do vết thương ở đầu ảnh hưởng đến não bộ nên khiến cậu mất trí nhớ, khả năng lớn sẽ hồi phục như trước, còn một phần khả năng có
thể vĩnh viễn cũng không hồi phục. Từ Vũ Hàn không biết là thiếu niên bị thương ở đầu hay là bản thân bị thương ở đầu, Từ An chủ động dựa trên
vai hắn ngủ, hắn vậy mà không lập tức đẩy cậu ra.
Nhìn thiếu niên nhu thuận tựa trên vai mình, hai hàng mi dài theo xe
chuyển động hơi run rẩy, Từ Vũ Hàn cảm thấy trong lòng là lạ. Nhìn miếng băng gạc bản to trên trán cậu, cái tay đưa lên muốn xô Từ An ra một bên chợt dừng lại. Thôi thì mặc kệ đi, dù sao dựa một chút cũng không tổn
hại gì. Từ Vũ Hàn thiếu gia tuyệt đối không thừa nhận, lần đầu bị một
thiếu niên chủ động thân mật, người nào đó cảm thấy vô cùng mất tự
nhiên.
Hắn quay đầu nói với lái xe: "Lái chậm lại, cẩn thận một chút." Sau đó
mới mang theo hiếu kỳ dựa lưng vào ghế, cẩn thận đánh giá thiếu niên vẫn còn đang ngủ. Từ Vũ Hàn nghĩ nếu cậu thật sự mất trí nhớ thì hắn sẽ
buông tha cho cậu, dù sao Từ An cũng chưa có làm chuyện gì thật sự gây
hại đến hắn. Còn nếu cậu là muốn diễn thì hắn sẽ cùng cậu diễn, xem rốt
cuộc người này muốn bày trò gì, dù sao người tính kế hắn, chắc chắn hắn
sẽ khiến người đó không được sống tốt.
Trước nay chưa từng nhìn kỹ, hiện tại hắn mới nhận ra, thiếu niên rất
xinh đẹp. Ừm, là xinh đẹp, làn da hơi rám, nhưng phần da từ cổ rất
trắng, nửa bên đầu đã tháo băng, chỉ còn một miếng băng trước trán. Mái
tóc không có vuốt keo hay bôi mấy thứ màu lòe loẹt như lúc trước mà để
tự nhiên, nhìn nhẹ nhàng thoải mái. Từ Vũ Hàn sờ sờ, thấy có chút giống
với cảm giác khi vuốt lông chó, mịn mịn mềm mềm, khiến hắn không nhịn
được vuốt thêm vài cái.
Lái xe ở phía trước thì khổ không dám nói nên lời, thiếu gia đại nhân,
đây là Porsche mà, tốc độ chạy so với xe đạp còn chậm hơn là sao vậy hả? Hắn càng bị một màn diễn ra ở hàng ghế sau hù dọa, lừa người ta à?
Người ta đều nói Từ gia Hàn thiếu cùng An thiếu là nước với lửa, gặp mặt không nói móc nhau vài câu đã là tốt lắm rồi, tuy đa số đều là Từ An
gây sự trước. Nhưng quan hệ của bọn họ thật sự không tốt đến mức có thể
diễn huynh đệ tình thâm đâu, quả thật là chọc người mù mắt nha.
Từ An động đậy vài cái rồi mở mắt ra, cậu trước nay cũng chưa từng ngủ
quá sâu nên chỉ một chút tác động thì sẽ không ngủ được nữa. Nhíu nhíu
mày nhìn gương mặt xuất hiện trước mắt, hơi giật mình mà khẽ gọi một
tiếng: "Từ?"
Bàn tay đang vui đùa của người nào đó ngừng lại, hơi thở hắn trở nên
lạnh nhạt, nhiệt độ trong xe nhanh chóng giảm xuống: "Từ? Là ai?" Hắn
không phải khó chịu gì, nhưng chắc rằng sẽ không có ai thoải mái khi có
người nhầm lẫn mình với một người khác.
Từ An biết mình nói lỡ liền vội ngẩng đầu lên dùng ánh mắt to tròn nhìn hắn, chớp mắt vài cái, tỏ vẻ mờ mịt nói: "Không biết."
Trong mắt Từ Vũ Hàn lóe một cái, sau đó tỏ ra không có gì gật đầu một
cái. Thu tay lại đồng thời hơi lui người ra xa cậu một chút, ở trong
lòng thì nhớ rõ cái tên này.
Từ là ai? Đã hai lần Từ An đều gọi hắn như vậy, nếu cậu thực sự mất trí
nhớ vậy thì tại sao lại còn nhớ cái người tên Từ này, còn nhận nhầm hắn
với người này? Nhưng nếu như thiếu niên chỉ giả vờ, vậy thì nhận nhầm
hắn thành người khác hình như không có ích lợi gì cho cậu thì phải?
Xe ngừng lại, hắn quay sang nói với cậu: "Đến rồi, vào nhà thôi." Từ An
nhìn căn biệt thự to lớn trước mắt, khóe môi cong lên mỉm cười vui vẻ.
Phải, cậu không còn là Từ An, thí nghiệm thể mang số hiệu XX17 – LA13
của sở nghiên cứu nữa, cậu là Từ An của Từ Gia.
Cậu, cũng có nhà!
Người làm trong nhà khi nhìn thấy Từ An cùng Từ Vũ Hàn cùng lúc bước vào từ cửa lớn, hơn nữa còn không có cãi nhau, trong không khí không có sát ý hay tia lửa thì mắt của bọn họ đều muốn rơi ra ngoài rồi. Ai nói cho
bọn họ, liệu có phải là tận thế sắp đến rồi hay không? Cậu An cùng cậu
Hàn hôm nay lại có thể đi cùng nhau, phải chăng là đám người bọn họ đều
hoa mắt rồi, xuất hiện ảo giác?
Nhìn đám người làm thất thần, Từ Vũ Hàn không vui nhíu mày, ho hai tiếng rồi nói với vị quản gia đang đứng một bên, vẻ mặt cười như không cười
kia: "Từ An từ hôm nay sẽ ở lại đây, đi chuẩn bị cho cậu ta. Còn các
người, không đi làm việc mà thất thần cái gì?" Câu sau là nói với người
làm trong nhà. Những người kia nghe ra hắn không vui, vội vội vàng vàng
mà đi làm việc của mình, người không có việc cũng kiếm việc để làm.
"Cậu có gì không biết thì hỏi A Quân, anh ta sẽ giúp cậu, tôi có việc."
Hắn quay sang nói với cậu xong liền đi lên tầng hai, thư phòng cùng
phòng ngủ của hắn đều nằm ở tầng này. Từ An nghe hắn nói thì 'vâng' một
tiếng, sau khi hắn đi khỏi thì tầm mắt cậu liền không nhịn được mà nhìn
đông nhìn tây.
Ngôi nhà thật lớn, gạch lát màu xanh sẫm, trang trí nửa cổ điển nửa hiện đại khiến căn nhà trở nên đặc biệt. Nhìn thấy bộ dạng tò mò ngây thơ
của cậu, vị quản gia này cũng có mấy phần hiểu được là chuyện gì xảy ra. Cung kính cúi người: "Cậu An, phòng của cậu vẫn luôn được giữ sạch sẽ,
đã có thể dùng. Cậu vừa từ bệnh viện về chắc là đã mệt mỏi, để tôi dẫn
cậu đi nghỉ ngơi?"
Nhìn vị quản gia so với cậu còn muốn cao hơn một cái đầu, khung xương
lớn hơn cậu một vòng, Từ An vẻ mặt thân thiện cười một tiếng: "Quân quản gia, anh gọi em là Tiểu An được rồi. Em muốn đi xem phòng. À, em bị mất trí nhớ nên nếu có gì không đúng thì mong anh chỉ bảo thêm."
Quản gia bị bộ dạng nhu thuận của Từ An khiến cho co rút khóe miệng.
Trời ạ, thật sự là mất trí nhớ sao? Cái tình tiết cẩu huyết vốn chỉ có
trong phim hoặc là trong mấy cuốn tiểu thuyết giờ lại thật sự bày ra
trước mắt hắn?
Từ đời gia gia hắn, cha hắn cho tới hắn đều là người của Từ gia. Hắn từ
nhỏ đến lớn đều làm việc bên cạnh Từ Vũ Hàn, cũng coi như hiểu rõ Từ
gia, tính tình vị tiểu tổ tông Từ An này hắn còn không biết sao? Không
cáu gắt mắng chửi hay đánh nhau đã là tốt lắm rồi, nói gì tới tươi cười
lễ phép như lúc này? Chẳng hiểu tại sao trong đầu hắn hiện lên một ý
nghĩ: Từ An mất trí nhớ thật tốt, sau này vĩnh viễn không khôi phục thì
còn tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT